Vài ngày sau khi Tử Phong đã đỡ mệt thì Thiếu Quân rủ cậu đi chơi. Tất nhiên Tử Phong sẽ nhận lời mà ko suy nghĩ nhiều. Chiều hôm đó, Tử Phong đứng ở cổng như đã hẹn chờ Thiếu Quân đến đón. Đứng chơi điện thoại được 1 lúc thì cậu nghe tiếng còi xe rất gần. Tử Phong ngẩng lên thì thấy trước mặt mình có 1 chiếc xe oto đang đỗ. Cửa kính hạ xuống, Thiếu Quân ló mặt ra ngoài, cười:
- Chờ lâu chưa? Lên xe đi.
Tử Phong liền đi vòng sang bên kia xe, mở cửa ngồi vào ghế bên cạnh. Thiếu Quân liền lái xe chạy đi. Trên đường, Tử Phong chống tay ngắm cảnh mà thầm suýt xoa, cảm thán trong lòng. Thiếu Quân mở lời:
- Đến G.M nhé?
Tử Phong nghe cái tên lạ hoắc, cố lục lại nhưng nó chưa bao giờ xuất hiện trong trí nhớ của Thiên Nguyệt nên đành hỏi lại:
- G.M là gì?
- À, nó là khu trung tâm game giải trí lớn nhất ở thành phố này. Trong đó có đủ tất cả các trò từ thể thao đến game điện tử. G.M là tên viết tắt của Game Master . Có muốn đến thử ko?
Tử Phong nghe đến thể thao và game thì tất nhiên hào hứng, đồng ý luôn. Vậy là 2 người đến trung tâm game giải trí lớn nhất thành phố.
Vừa bước vào tầng 1, Tử Phong đã ồ lên thích thú. Tầng 1 là sân chơi thể thao: bóng chuyền có, bóng rổ có, tennis có,... Đến khi Thiếu Quân dẫn cậu lên tầng 2 cậu lại càng kinh ngạc, vui mừng và hào hứng hơn nữa. Tầng 2 là tầng trò chơi điện tử, loại nào cũng có, từ loại mới nhất đến những loại đồ cổ từ ngày xưa. Thiếu Quân nhìn dáng vẻ thích thú của Thiên Nguyệt, hỏi:
- Có vẻ cậu rất thích nhỉ? Biết thế tớ đã rủ cậu đến đây sớm hơn. Hôm nay tớ ' bao ', chơi thoải mái đi.
Tử Phong nhìn sang Thiếu Quân, hỏi:
- Đấu ko?
- Hả? Đấu?
- Đúng vậy. Tớ nghe nói cậu rất giỏi mấy trò này. Đấu ko? Đừng có xem thường tớ.
Thiếu Quân hơi ngay người nhìn Thiên Nguyệt nhưng rồi cũng cười, đồng ý:
- Được, đấu thì đấu.
Vậy là 2 người bắt đầu cuộc chiến: Đập chuột: hoà; Ném bóng: hoà; Bắn súng: hoà; Đua xe: hoà; vv... 2 người đã chơi gần hết các trò nhưng vẫn bất phản thắng bại. Tử Phong nhìn Thiếu Quân, nói:
- Ko ngờ cậu khó nhằn như vậy.
Thiếu Quân cũng nhìn Tử Phong cười:
- Tớ bây giờ cũng mới biết cậu chơi game giỏi như vậy đấy.
Tử Phong cố suy nghĩ cách đánh bại Thiếu Quân. Khi đảo mắt 1 vòng thì bỗng cậu phát hiện ra một trò rất hay. Tìm lại trong trí nhớ, cậu chắc chắn Thiếu Quân ko giỏi trò này. Tử Phong nở 1 nụ cười đắc thắng: Lần này ta thắng chắc. Rồi cậu gọi Thiếu Quân, chỉ tay về phía trò chơi đó, nói:
- Tiếp theo là trò này.
Thiếu Quân nhìn theo hướng tay Tử Phong, khuôn mặt hơi khó coi, hỏi lại:
- Trò đó sao? Cậu... chắc chứ?
- Chắc hơn đinh đóng cột. Chơi thôi!
Vậy là 2 người chơi trò Đấu trường Bõing Đúng như Tử Phong nghĩ, Thiếu Quân chỉ giỏi chơi mấy trò kia còn mấy trò đánh đấm này thì Thiếu Quân rất rất kém. Thiếu Quân và Tử Phong chơi chế độ 2 người . Thiếu Quân chỉ đỡ được vài quả là knock out , Tử Phong giành chiến thắng. Chơi xong 2 người xuống tầng 1 đánh tennis và bóng rổ 1 lát rồi mới về. Trên xe, Tử Phong cười, nói lớn:
- Lâu rồi mới được chơi đã như vậy. Sảng khoái quá!
Thiếu Quân ngồi cạnh hơi thắc mắc, hỏi:
- Lâu? Chả lẽ trước đây cậu cũng đã đi chơi mấy trò này rồi sao?
Tử Phong nghe vậy ngớ người: Ặc... Lớ miệng.:
- À... Ko phải. Là... Trước đây, hồi còn ở thành phố Z, tớ hay đi chơi với bạn nhưng từ khi chuyển đến thành phố này thì tớ ko chơi nữa. Là vậy đó, haha...
- Thì ra là vậy. Thảo nào cậu chơi giỏi thế. Tớ mà biết thì trước đây đã rủ cậu đi chơi rồi.
- Ừ, haha... Phù! May mà chưa bị phát hiện. Đúng là cái mồm hại cái thân mà.