Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 41: Chương 41: Áp lực từ người lớn




Thế giới 1: Trúc mã

Dịch: Slowly

***

Sau khi Cố Nhạc Di nhìn chằm chằm Đặng Uân vài lần thì sững sờ.

“Sao vậy?” Bị Cố Nhạc Di nhìn chằm chằm như thế khiến Đặng Uân cảm thấy hơi xấu hổ, cô không hiểu tại sao.

“Không có gì, tớ đột nhiên nhận thấy cậu cao bằng tớ rồi.” Cố Nhạc Di nghĩ một lúc nói.

“Đúng, cậu cao hơn tớ rồi.” Cố Nhạc Di lấy điện thoại ra gửi album ảnh: “Lần trước cậu còn chưa cao đến mũi của tới, bây giờ đã cao bằng tớ rồi.”

“A a a, cậu làm thế nào mà cao lên vậy?” Thật sự thì Cố Nhạc Di cũng không hài lòng với chiều cao của mình, nếu có thể cô nàng muốn cao khoảng một mét sáu tám, nhưng mà bây giờ còn cách mục tiêu tận ba centimet.

Mà một năm nay, cô nàng gần như không cao lên nên cho rằng sẽ không phát triển chiều cao nữa. Không ngờ Đặng Uân lại cao lên, đây là chuyện rất quan trọng đó.

A, cao lên sao? Đặng Uân cũng mơ hồ. Cô thật sự không có cảm giác gì, cả mùa hè đều cao như vậy, buổi tối chắc sẽ có cảm giác một chút. Nhưng cô hoàn toàn không cảm giác được gì, đây là chuyện không bình thường.

Nhưng nhìn vào bức ảnh được chụp trước đó, đúng vậy: “Tớ thật sự cao lên rồi!” Vẻ mặt Đặng Uân cũng mơ hồ.

“Tớ chẳng làm gì cả, mỗi buổi sáng dậy sớm chạy bộ, tập thể dục, sau đó thì đọc sách.”

“A, mỗi ngày tớ đều uống sữa với ăn nhiều hơn trước.” Đặng Uân cảm thấy, có lẽ chuyện đó liên quan đến thức ăn và luyện tập.

Mồ hôi, tập thể dục? Mặc dù Cố Nhạc Di mặc dù rất ghét tập thể dục nhưng mà nhìn tinh thần của Đặng Uân càng ngày càng tốt lên, cô nàng nghĩ có thể thử một chút.

Nhưng mà ăn nhiều hơn trước là ý gì?

“Cậu đừng nói với tớ, trước kia cậu chưa từng ăn no?” Đây có lẽ là điều không thể, cho dù là ăn không ngon nhưng ít nhất cũng sẽ ăn no chứ.

“Đúng là không ăn no.” Ở với gia đình Đặng Phàm một năm, ngày nào Đặng Uân cũng đều ở trong tình trạng đói bụng: “ Buổi trưa sẽ ăn hơi no.”

Ơ, không phải chứ? Cố Nhạc Di trợn tròn mắt, Dư Tư Kỳ lại còn ki bo cả một chút tiền như vậy.

“Mẹ tớ cảm thấy con gái không được ăn nhiều nếu không sẽ dễ bị béo, chị tớ cũng ăn ít.”

“Sau khi ở cùng ông bà nội, họ lại rất vui khi thấy tớ ăn nhiều.” Lúc đầu, Đặng Uân cũng lo lắng nếu ăn nhiều thì Phương Tử Tuyền sẽ không vui.

Không ngờ bà cụ lại rất vui vẻ khi thấy cô ăn nhiều, nói là có thể làm hai món, họ có thể ăn thêm mấy món mà không sợ để thừa thức ăn.

Nhưng mà lại khiến Đặng Uân vui vẻ: “Hơn nữa dạo này ông nội toàn mua thịt bò.”

Đặng Uân cảm thấy khả năng này không lớn, mấy hôm nay mới bắt đầu mua thịt bò, trước đó thay đổi thịt bò, thịt lợn, thịt gà và cá.

“Ăn thịt gà rất tốt.” Suy nghĩ đầu tiên của Cố Nhạc Di chính là thịt bò không tệ: “Người nước ngoài vóc dáng cao lớn bởi vì họ ăn toàn thịt bò đấy.”

“Vì thế họ mới cao như vậy.” Cố Nhạc Di cảm thấy có lẽ đây chính là bí quyết: “Sau khi trở về, tớ nhất định sẽ bảo bố mua.”

“Nếu không tớ không có cách nào chống đỡ được ba năm tới.”

“Đúng rồi, tiền bố cậu cho, cậu định làm gì?” Cố Nhạc Di nhẹ nhàng đẩy Đặng Uân.

Cho ba mươi nghìn thì tiêu gì? Đối với Đặng Uân, chỗ tiền này làm tiền tiêu vặt thì hơi nhiều, mà mua nhà thì quá ít, nhưng cũng nói đùa: “Tớ để tiết kiệm.”

“Đợi tớ lên đại học thì sẽ tính.” Dạo này, Đặng Phàm đột nhiên lại nhiệt tình đối tốt với cô, thực ra cũng khiến cô thấy hơi hoảng hốt.

“Lỡ như sau này ông ấy nghĩ lại đã quá hào phóng với tớ nên sau đó lại keo kiệt thì làm sao.”

“Tớ phải tiết kiệm.”

Cố Nhạc Di tưởng Đặng Uân sẽ tiêu như thế nào nhưng không ngờ lại tiết kiệm: “Tớ còn tưởng cậu sẽ ra ngoài ăn uống vui vẻ.”

Ăn uống vui chơi? Cái đó thật sự không thích hợp với chúng ta. Mặc dù không biết Dư Tư Kỳ có biết Đặng Phàm đưa bao nhiêu không, nhưng gần đây cô gọi điện cho bà ấy đều có cảm giác rất kỳ lạ, chứng tỏ tâm trạng cảm bà ấy không tốt.

Lỡ như có người nhìn thấy cô tiêu tiền hào phóng, Dư Tư Kỳ chắc chắn sẽ mách Đặng Phàm.

Ôi, Cố Nhạc Di nhìn dáng vẻ cẩn thận của Đặng Uân, bất đắc dĩ nói: “Cậu sống có mệt không, đáng sợ như vậy sao?”

Mệt không?

“Đợi tớ lên đại học thì an toàn rồi.”

“Không đúng, tớ sẽ tự do rồi.”

Mặc dù không thể nói có thể hoàn toàn giải phóng bản thân, nhưng ít nhất cô có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cố Nhạc Di biết có một vài chuyện cô nàng chưa từng trải qua, cũng không có cách trải nghiệm: “Thôi, chúng ta đi mua chống nắng đi. Nếu không, sau khi kết thúc huấn luyện thì không thể đi gặp người khác.”

Đặng Uân nhìn Cố Nhạc Di hưng phấn, biết cô bé này không đơn thuần muốn mua kem chống nắng, có lẽ là muốn đi dạo.

Nhưng mà vất vả lâu như vậy, Đặng Uân cũng muốn thả lỏng một chút: “Đi thôi.”

“Đi!” Cố Nhạc Di biết có lẽ Đặng Uân cũng muốn đi thả lỏng một chút.

“Đúng rồi, chúng ta ăn ở ngoài được không?” Cố Nhạc Di biết một nhà hàng mới mở, sớm đã muốn đến cửa hàng đó rồi nhưng chưa tìm được cơ hội. Bây giờ, Đặng Uân cũng không phải người nghèo nên có thể cùng nhau đi ra ngoài ăn.

Đặng Uân nghĩ một lát rồi nói: “Được, nhưng mà chúng ta đi hiệu sách một chuyến đi.”

“Tớ muốn đi hiệu sách xem.” Đặng Uân nghĩ đã làm đề cơ bản được một thời gian rồi nên muốn đi xem những đề khó hơn, để xem cô có thể làm được không.

A a a, không phải chứ, Cố Nhạc Di bất đắc dĩ nói: “Cậu nói xem chúng ta khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, sao cậu không thể bỏ suy nghĩ mình là học sinh đi!”

“Không thể.” Đặng Uân không ngại Cố Nhạc Di tức giận. Cô chắc chắn, chờ cô đến hiệu sáchthì nhỏ này cũng sẽ đuổi theo.

Ai lại không muốn tranh vị trí đầu chứ?

“Nếu mua được sách thích hợp, tớ cũng có thể giải thích với ông bà nội.”

Không còn cách nào khác, vốn Đặng Uân nghĩ, sau lần nói chuyện đó sẽ khiến ông cụ từ bỏ suy nghĩ để cô thi vào Thanh Hoa Bắc Đại. Nhưng không ngờ mấy hôm nay, ông cụ đã điều chỉnh lại và còn nói với Đặng Uân, phải cố gắng tranh thủ thi trường tốt nhất, không thì đại học C cũng được.

Cố Nhạc Di nhìn Đặng Uân nói lời này với vẻ đầy bất đắc dĩ, trong lòng cô nàng thấy xúc động: “Cậu cũng không dễ dàng.”

“Người lớn đều như vậy, hỏi mục tiêu của cậu, nhìnxem thành tích của cậu. Đặc biệt nếu cậu tiến bộ nhanh, họ sẽ cảm thấy cậu nhất định chưa phát huy hết, có thể sẽ cho cậu thêm gánh nặng.”

“Không thể lấy đại học C làm mục tiêu cuối, người lớn đều như vậy, tớ đã sớm đoán được.” Cố Nhạc Di đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn với suy nghĩ này của người lớn.

“Nhưng thực lực của tớ.” Đặng Uân biết người lớn sẽ phóng đại mục tiêu của trẻ nhỏ: “Tớ muốn thi đại học C, thật sự đã rất buồn cười rồi.”

“Lúc trước, bọn họ cảm thấy tớ có thể lên cấp ba, còn có thể vào đại học A đã là tổ tông phù hộ rồi. À, không đúng, là quá may mắn.”

“Tớ đã nói với họ, tớ sẽ tiến bộ để vào đại học C, cố gắng đạt được mục tiêu mà họ muốn.” Đặng Uân cũng cảm thấy rất áp lực.

Cho dù là lần thứ hai học cấp ba, nhưng mà đời trước, cô không phải học sinh giỏi. Có lẽ phải học mười lần mới có thể trở thành học sinh giỏi.

Nhưng mà học sinh giỏi như vậy thì có thú vị không?

Đặng Uân khoác lấy tay Cố Nhạc Di, vừa đi về phía trung tâm thương mại vừa oán giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.