Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 44: Chương 44: Cặp sách nặng ghê




Dịch: Slowly

***

Đặng Hàm không ngừng nhìn ra ngoài: “Sao vẫn chưa về nhỉ?”

“Không biết chúng ta đang nóng lòng đợi sao?”

“Thật là!”

Nếu đổi lại là lúc bình thường, Phương Tử Tuyền đã châm chọc một hai câu, nhưng mà hôm nay bà cụ cũng thấy nóng lòng.

Đứa nhỏ nếu không cố gắng thì thôi, nhưng mà đã vất vả cả một mùa hè, khổ cực của con bé, hai ông bà đều nhìn thấy.

Nếu như kết quả không tốt cũng không biết Tiểu Uân có buồn không.

Nhìn Đặng Hàm đang vô cùng lo lắng, Phương Tử Tuyền đột nhiên dừng lại: “Ông này, lát nữa Tiểu Uân về, nó tự nguyện thông báo thành tích là tốt nhất.”

“Nhưng nếu nó không muốn nói, ông cũng đừng hỏi mãi.”

Đặng Hàm ừ một tiếng: “Biết rồi, tôi cũng không phải người không có mắt nhìn.”

“Lần thi phân lớp này không thi tốt cũng không sao, lần sau thi tốt là được.” Đặng Hàm nhăn nheo nói mấy câu định để an ủi cháu: “Bà thấy tôi nói thế nào.”

Phương Tử Tuyền không tỏ vẻ gì nhìn Đặng Hàm, nói: “Ông ấy, thà đừng an ủi còn hơn.”

“Nghe lời ông nói là biết ngay chẳng thật lòng chút nào cả, ông vốn không hài lòng nếu thành tích của con bé không tốt, không thi được vào lớp tốt.”

Đặng Hàm thở dài: “Yêu cầu của tôi không cao, có thể từ lớp mười lăm chuyển sang lớp bảy là được rồi, thế là tôi vui lắm rồi. Thôi, tiến thêm một lớp cũng là được.”

Chẳng lẽ chỉ có mình Đặng Uân ôn tập thôi sao? Có rất nhiều người thi trung cấp không tốt, hè này không biết có bao nhiêu học sinh học thêm, họ đều là đối thủ mạnh của Đặng Uân.

“Hy vọng thế.” Phương Tử Tuyền cảm thấy yêu cầu của Đặng Hàm không cao, có sẽ có thể đạt nguyện vọng của họ mới phải.

“Về rồi, về rồi.” Đừng thấy Đặng Hàm đang nói chuyện phiếm với Phương Tử Tuyền, ông cụ vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống dưới lầu để có thể bắt được bóng dáng của Đặng Uân trước tiên.

Đặng Uân đeo cặp sách nặng nề, chậm rãi trở về nhà. Thật không ngờ hôm nay lại phát nhiều sách như thế, thật không phải chuyện đùa.

Đặng Uân xách dây quai cặp: “Vừa mới nhìn thấy chút hy vọng cao lên. Chắc sẽ không vì đeo cặp sách nặng mà sẽ không cao lên nữa chứ?”

Lúc Cố Nhạc Di ôm những quyển sách này thì lẩm bẩm, sách quá nặng, gần đây vất vả lắm mới cố gắng ăn nhiều thịt bò và uống sữa để cao lên, thế mà lại gặp phải “đồng đội” kéo chân sau như vậy, thật sầu lòng quá.

Lúc trước, Đặng Uân còn cười nhạc Cố Nhạc Di, không ngờ lúc này cô cũng thật sự cảm nhận được: “Đây mới đúng là lớp mười đó.”

“Đến lớp mười hai thì phải làm sao?”

Nghĩ đến khoảng thời gian học tập và nghỉ ngơi tử thần của lớp mười hai: “Ôi, thật ra, trong số những người bị đột tử có lẽ có nhiều học sinh trung học.”

Ôi, Đặng Uân bám vào tường để lên lầu: “Tàn nhẫn, thật sự là quá tàn nhẫn.”

“Làm gì có chuyện vừa mới kết thúc đợt huấn luyện quân sự đã phát sách mới, hơn nữa còn phát nhiều sách như vậy.”

Thật sự là không thể trách Đặng Uân không có dáng vẻ, mà là chân cô đang run, cặp sách trên lưng quá nặng. Nếu không có ngoại lực giúp đỡ thì thật sự là lớn chuyện rồi, có lẽ còn có thể lăn xuống phía dưới.

Đặng Hàm đợi mãi mới thấy Đặng Uân vào trong tòa nhà, lại không thấy người đâu, đang nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì liền mở cửa nhìn xuống.

Lại thấy Đặng Uân đeo cặp sách bước chầm chậm từng bước leo lên.

“Sao vậy?”

“Cháu bị làm sao thế?” Dáng vẻ của Đặng Uân khiến Đặng Hàm bị dọa sợ. Rõ ràng là đứa trẻ khỏe mạnh làm sao mà đi đường cũng phải bám vào tường, thế là sao.

“Ông nội.”

“Cháu không sao, cháu chỉ cảm thấy cặp hơi nặng thôi.”

“Hôm nay huấn luyện quá mệt.” Đặng Uân giải thích đơn giản.

Thế này thì mai có thể đi học không? Đặng Hàm không khỏi nghi ngờ.

Đặng Uân thật không hiểu nổi giáo viên trong trường nghĩ gì. Sao mà không có chút đồng cảm nào, cũng không nghĩ những đứa trẻ thật đáng thương.

Đặng Hàm vừa nghe cặp sách nặng liền muốn cầm xách đỡ.

Đặng Uân làm sao có thể để ông cụ xách hộ được, thật sự là không phải chỉ hơi nặng thôi đâu.

“Để cháu đeo là được rồi.” Đăng Uân tăng tốc đi lên lầu, sau đó vào nhà.

“Bà nội, cháu về rồi.” Nếu là bình thường, Đặng Uân sẽ vào phòng cất cặp sách sau đó thay quần áo, nhưng không nay cô quá mệt.

Cặp xách đặt ở lối vào, cả người dựa lên cửa.

“Có kết quả thi rồi, cháu vào lớp năm.”

“Nếu, nếu mà cháu cố gắng hơn một chút nữa thì cháu, cháu còn có thể vào lớp bốn.”

“Cháu chỉ thấp hơn người xếp cuối của lớp bốn 0,5 điểm.”

Khi biết được số điểm mình kém hơn so với người cuối cùng kia, nếu mà nói không tiếc thì là nói dối.

Nhưng mà không cam lòng thì làm được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận sự thật.

Cho dù Cố Nhạc Di hỏi cô, có hối hận không, cô vẫn bình tĩnh nói không.

Nhưng mà khi về nhà nhìn thấy Đặng Hàm, đột nhiên nhớ đến ông cụ từng hỏi ‘chẳng lẽ cháu hy vọng sau này sẽ hối hận sao?’

Lúc đó, Đặng Uân cảm thấy mình có lẽ sẽ không hối hận, hối hận là gì chứ.

Đối với cô, có thể đỗ vào đại học C thì đã là một niềm vui lớn rồi, Thanh Hoa Bắc Đại lại càng không thể.

Nhưng cô thật sự cam lòng hướng về đại học C sao?

Cố gắng, cố gắng, cố gắng hơn nữa. Cho dù cuối cùng thất bại nhưng ít nhất cũng có thể tự nhủ rằng, mình đã từng cố gắng hết sức. Ít nhất cũng sẽ không hối hận.

Đặng Hàm nghe Đặng Uân nói được xếp vào lớp năm thì bất ngờ vô cùng. Thật sự là đã vượt qua kỳ vọng của ông cụ, kết quả này thật là quá tốt.

Lại nghe Đặng Uân nói cô chỉ thiếu 0,5 điểm là được vào lớp bốn, chỉ có 0,5 thôi, nói không thất vọng thì là nói dối.

Đặng Hàm nghĩ, nếu Đặng Uân có thể cố thêm một chút nữa thì tốt biết bao. Nhưng nhìn thấy cô cháu gái đang khóc thì ông cụ không đành lòng nói ra lời đó.

“Chúng ta đứng đầu ở lớp năm cũng tốt. Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng.” Đặng Hàm an ủi Đặng Uân.

Phương Tử Tuyền đưa khăn ướt cho Đặng Uân nói: “Được rồi, cháu đừng khóc nữa.”

“Khóc gì chứ, thật ra lần này cháu thi rất tốt đấy!” Phương Tử Tuyền cảm thấy có thể tiến bộ nhiều như vậy là tốt rồi.

Bà hung dữ trừng mắt với Đặng Hàm, chính do ông cụ cả ngày nói có nói không trước mặt bọn nhỏ nên mới khiến con bé suy nghĩ nhiều như vậy.

Đặng Hàm bất đắc dĩ, ông cụ chỉ là không vừa mắt Đặng Uân không có chí tiến thủ, làm sao mà biết được đứa nhỏ lại đột nhiên điên cuồng như vậy chứ.

Ôi, là một đứa trẻ nhạy cảm và suy nghĩ nhiều, Đặng Hàm nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, thật ra cháu như vậy là tốt lắm rồi, có thể thấy được tiến bộ sau mỗi lần thi.”

“Chúng ta đi từ từ, mỗi lần cứ tiến từng bước về phía lớp bốn.”

“Tranh thủ thời gian chia lớp để vào lớp chọn.” Đặng Hàm nói đến mục tiêu phấn đấu của Đặng Uân sau này.

Phương Tử Tuyền hận không thể đánh chết lão già này: “Ông ấy, ông không nói được mấy lời tốt đẹp à?”

Rõ ràng biết đứa nhỏ khóc vì thành tích, còn vẫn cố nói về thành tích, về chia lớp.

“Cháu đói rồi đúng không, ăn cơm trước đã.”

“Không cần phải nghĩ nhiều, nếu như đã có kết quả thì nên nghĩ sau này phải làm thế nào.” Không có chuyện gì mà ăn cơm không thể giải quyết, ăn cơm sẽ làm tâm trạng con người tốt lên.

“Đúng đúng.” Đặng Hàm trợn mắt với Phương Tử Tuyền, cũng lấy lại tinh thần: “Ăn xong rồi đi tắm, sau đó xem ti vi, tiêu hóa xong rồi nghỉ ngơi.”

“Không cần xem sách nữa, thả lỏng một chút.” Phương Tử Tuyền cũng thấy cô cháu gái đang quá căng thẳng, như vậy thì không tốt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.