Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 15: Chương 15




Thế giới 1: Trúc mã

Dịch & Biên: Slowly

***

Hả, sang lớp 10? Không chỉ Đái Chí Mẫn bần thần mà còn rất nhiều người trong lớp cũng ngơ ngác.

Điểm số của Đái Chí Mẫn học lớp 10, lớp tệ hại nhất của niên khóa, hoàn toàn phù hợp với điểm số kiểm tra hàng ngày của cậu ta.

Nhưng ai cũng quen với việc sau khi chia lớp vào năm nhất cấp hai, họ sẽ cứ thế học cùng đến khi tốt nghiệp năm ba luôn, không ai ngờ được lúc này còn chuyển bạn sang lớp khác.

Lần này là Đái Chí Mẫn, liệu có phải lần sau điểm thi của ai khác không tốt, người đó sẽ phải sang lớp khác không? Điều này khiến cả lớp ai cũng lo lắng.

Bạn bị đá ra khỏi lớp có nghĩa thành tích của bạn rất kém cỏi. Rồi bị chuyển sang lớp khác thì bản thân còn mặt mũi nào nữa? Chẳng phải để cho người khác cười nhạo sao.

Một số người vốn đã không quá coi trọng chuyện này cũng trở nên bồn chồn, sau này họ muốn lộn xộn sẽ rất khó thực hiện.

Nhìn thấy mặt cả đám học sinh trở nên lo âu, nghiêm túc lên, Đào Vân mừng thầm trong lòng. Cũng đã lớp 9 rồi, thế mà vẫn còn thích gây chuyện linh tinh, bây giờ cô phải cho chúng biết rằng lớp này không cần người quậy quá lung tung.

“Lần này là Đái Chí Mẫn, kỳ thi cuối kỳ, nếu ai mà điểm số không nằm trong top 100 của niên khóa thì sẽ được chuyển lớp ngay lập tức.” Dù sao Đào Vân cũng đã thương lượng xong xuôi với hiệu trưởng, họ cần học sinh có thành tích tốt thì phải luôn luôn giữ vững thái độ nghiêm khắc.

Top 100 của niên khóa? Mặc dù có học sinh thấy yêu cầu này hơi cao nhưng khi thấy vẻ mặt của cô Đào thì chẳng dám ho he gì.

Ban đầu, Đái Chí Mẫn nghĩ cứ đi sang lớp 10 đã, đợi đến lúc tối về nói chuyện với bố mẹ xem có thể quay lại hay không. Nhưng sau khi nghe được cô Đào nói vậy, cậu ta bắt đầu hoảng hốt, có phải là không còn cơ hội để quay lại hay không?

Nếu để bố biết chuyện bản thân sang lớp 10 thì không biết sẽ mắng nhiếc thế nào nữa, dù có mẹ bao che cho cậu ta thì cũng vô ích.

Đặng Uân không ngờ lần này lại đặt ra một quy tắc như vậy. Nhưng cũng tốt, đỡ khiến ai đó mất công nhờ vả các nơi để trở lại.

Cả ngày Thứ Hai, các giáo viên đều để cho học sinh phân tích đề bài. Đặng Uân tập trung sắp xếp lại những câu hỏi mình không biết và ghi chép chúng cẩn thận, tỉ mỉ.

Nhạc Di nhìn những ghi chú do cô bạn đang viết, rồi nhìn lại vở mình thì không khỏi xấu hổ.

Nếu vẫn luôn nghiêm túc như thế, đến lúc tuyển sinh vào mười thì không biết thành tích của nhỏ sẽ như thế nào, liệu có tăng vọt lên không?

Đặng Uân nhìn những chỗ sai, càng khẳng định thêm lần nữa, là do chưa nắm chắc cơ bản. Rất nhiều câu chỉ là hơi thay đổi một chút, dùng các phương pháp cơ bản là có thể giải được.

Cô càng thêm quyết tâm, bản thân phải chăm chỉ học theo các video giảng dạy đó.

Nhạc Di nhìn các bạn xung quanh, nếu không phải đang làm đuổi sách bài tập Toán thì là đang làm bài tập. Còn người ngồi cùng bàn mình lại đang làm sách bài tập tự mang đến.

Nhạc Di liếc qua, thấy đó là sách luyện các đề cơ bản. Vốn dĩ cô không muốn quan tâm nhưng sau đó nghĩ lại, “Những bài tập đó bây giờ cậu làm thì không có tính thử thách đâu.”

Cô lo lắng Đặng Uân sẽ nghĩ nhiều, rốt cuộc đây rõ ràng đang nói trắng ra rằng kiến thức cơ bản của nhỏ ấy không tốt.

Đặng Uân cười mỉm, “Phần cơ bản của tớ không được tốt.”

“Hôm nay tớ đã thấy rất nhiều chỗ mình sai đều bởi bản thân tớ không học chắc phần kiến thức cơ bản.”

Cố Nhạc Di làm sao tin được, cả hai cô cùng làm chung một đề, tại sao lại có cảm giác khác nhau.

Ngồi cùng bàn có cái hay của ngồi cùng bàn, vừa nãy Nhạc Di cũng đã liếc qua bài thi của Đặng Uân, điểm số không tệ, ít nhất là cao hơn cô.

Lúc nãy còn tốt bụng nhắc một câu, Đặng Uân lấy bài thi môn Toán ra và phân tích một cách dễ dàng.

Cố Nhạc Di nghe Đặng Uân phân tích mà ngơ người ra, bài thi còn có thể giải như thế sao?

“Trang web cậu giới thiệu lần trước không tệ đâu.”

“Tuy rằng toàn là kiến thức rất cơ bản nhưng tớ tin chắc, đợi đến khi bản thân có thể nắm chắc chúng, dù có gặp đề khó đi chăng nữa tớ cũng giải quyết được.”

“Dù đề bài có biến hóa thế nào thì đều dựa trên nền tảng cơ bản thay đổi cả.” Câu này các giáo viên cũng thường xuyên nói.

Là như vậy sao, Nhạc Di ngây người nhìn đề thi và nghĩ đến lời nói của Đặng Uân. Thực ra, cô cũng lên xem video rồi nhưng thấy chúng thật sự bình thường, toàn là kiến thức cơ bản. Cộng thêm, bố mẹ cô luôn lo lắng con gái sẽ dùng máy tính để nhắn tin buôn chuyện, nên cô cũng không tiếp tục xem nữa.

“Để về nhà tớ xem lại.”

“Cảm ơn cậu.” Cố Nhạc Di suy nghĩ một chút, nhưng vẫn muốn cảm ơn Đặng Uân.

Trong lớp, có rất nhiều người có giáo viên dạy thêm giỏi với sách bài tập tốt nhưng sẽ không chia sẻ. Bởi họ sợ sau khi làm thế thì người kia sẽ có điểm số tốt hơn mình, cũng chỉ có mỗi Đặng Uân sẵn lòng chia sẻ.

Cảm ơn mình vì cái đó ư? Chuyện này khiến Đặng Uân rất ngượng ngùng, “Cảm ơn cậu nhé. Không thì tớ cũng không biết có trang web giảng dạy tốt như vậy.

“Hai ta cùng nhau cố gắng, tớ muốn thi đỗ Nhất Cao.” Nhạc Di cảm thấy thật ra Đặng Uân cũng là một cô gái tốt bụng, lúc trước khiến người khác thấy không tốt chắc hẳn là do có liên quan đến Đái Chí Mẫn ở bên cạnh.

“Tớ cũng muốn phấn đấu thi đỗ Nhất Cao.” Đặng Uân dứt khoát nói rõ mục tiêu của mình, “Chúng ta cùng nhau cố lên.”

Nếu là ngày xưa, Nhạc Di mà nghe được Đặng Uân bảo muốn đỗ vào Nhất Cao thì chắc chắn sẽ cảm thấy chắc con nhỏ này bị úng nước rồi. Đến bản thân cô còn không dám nói ra mục tiêu đó, vậy mà nhỏ này lại chẳng nghĩ đến thành tích của chính mình, dám nói ra thản nhiên như thế.

Nhưng giây phút này, Nhạc Di tin tưởng Đặng Uân có thể đậu vào Nhất Cao, miễn là nhỏ ấy vẫn duy trì trạng thái hiện tại.

“Tớ có thể thêm QQ của cậu không?” Cố Nhạc Di nhỏ giọng nói, “Sau này có chỗ nào không hiểu, tớ hỏi cậu được không?”

“Được.” Đặng Uân móc di động ra, đương nhiên là một “em” second-hand, vẫn là cái di động mà Đặng Giai Giai thải lại.

Đối với loại di động Đặng Giai Giai cho là hàng thải, Đặng Uân thấy dùng vẫn được, có thể dùng QQ với lên mạng tra thông tin là ổn.

“Buổi tối chắc tớ sẽ trả lời hơi chậm chút đấy.” Lúc làm bài tập buổi tối, Đặng Uân đều không nhìn điện thoại. Dù sao cũng không có ai tìm cô, nếu Dư Tư Kỳ tìm thì bà ấy đều gọi trực tiếp tên cô luôn.

“Ừ.” Nhạc Di biết sau khi trở về thì buổi tối đều vội vàng làm bài tập, và không nhìn di động chằm chằm hoặc do bố mẹ quản.

Đặng Uân nhét quyển sách bài tập hôm nay cần làm vào cặp. Chút nữa về nhà làm tiếp, nói chung, cô đều làm xong các bài tập được giao ở trường, làm những đề bài ấy, thật sự không cần động não.

Chúng thích hợp để làm trong lớp, hoàn cảnh khá ầm ĩ, rốt cuộc cũng không tốn công suy nghĩ.

Còn những bài yêu cầu tính toán cẩn thận và cần động não, Đặng Uân đều để lại khi nào về nhà sẽ làm.

Trên đường về nhà, cô không ngờ Đái Chí Mẫn lại chặng đường mình.

Đặng Uân đi vòng qua cậu ta, đối loại người này thì nói một câu cũng ngại mệt.

Tuy rằng là vừa sang lớp 10, nhưng cô biết cậu ta ở đó rất thoải mái, cũng đã cùng xưng huynh gọi đệ với không ít người ở bên ấy.

Đừng hỏi vì sao Đặng Uân lại biết, bởi vì cô Đào nói rằng có vài người thật sự rất phù hợp môi trường ở đó.

Đái Chí Mẫn không nghĩ là Đặng Uân sẽ đi vòng qua mình, khiến cậu ta rất tức giận.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của Đặng Uân, Đái Chí Mẫn mỉm cười, “Để cho mày đắc ý, tao xem mày quay về ăn nói thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.