Các thú nhân so đấu liên tục đến cuối cùng, uy lực xa luân chiến liền thể hiện ra, cho dù cũng không có sử dụng toàn lực, nhưng dưới liên tục từng trận nhiều như vậy cũng mệt mỏi quá mức. Đáng tiếc cảm xúc các thú nhân bị dẫn ra, hiện tại để cho bọn họ dừng tay căn bản không có khả năng. Lúc này tác dụng của phù rể liền thể hiện ra, phù rể chẳng những phải giúp chú rể săn bắn, còn cần hỗ trợ đối chiến cao thấp, cũng là chức nghiệp nguy hiểm cao độ. (xa luân chiến: thay nhau từng người lên đánh 1 người)
Ngải Đạt là người đầu tiên đi lên, chống lại một thú nhân đi lên khiêu chiến thay cho Đạt Nhĩ đi xuống. Lúc này rốt cục chú rể bị làm cho khổ bức thở một hơi. Bộ lạc vẫn rất nhân tính hóa, đêm tân hôn khế ước còn có càng nhiều tốt đẹp, tự nhiên không thể liền lãng phí uổng công như vậy, càng không thể cứ như vậy mà đánh ngã chú rể.
Đạt Nhĩ được các anh em phù rể còn lại thay thế thì vây quanh đến lửa trại chỗ mấy cô Liễu Thư bên này, Eva rất kinh nghiệm đưa lên thức ăn chuẩn bị tốt, phải ăn no một hồi mới có sức. Bận rộn suốt cả một buổi tối, các thú nhân gần như cũng chưa ăn, lúc này ngồi xuống đều cầm thức ăn gặm tới, phải nói là ăn như hổ đói, một điểm khí chất cũng không có. Liễu Thư còn muốn nói hai câu lời nói chúc mừng, nhưng mà nhìn bộ dạng bọn hắn, vẫn là thôi đi, nơi này không lưu hành cái này, cô sẽ không phí lời, miễn cho còn phải giải thích.
“Nướng xong rồi sao?” Thời điểm ăn gần xong thì Abby đột nhiên đưa miệng về phía Kathy, nhưng mà biểu tình vui cười trên mặt còn làm cho người ta nghi hoặc.
Không nghĩ tới mặt Kathy đột nhiên đỏ lên, không dấu vết liếc mắt nhìn Abby một cái, lấy xuống một chuỗi thịt nướng gì đó trên bếp lửa đưa đi qua. Lúc này Ngải Đạt đã kết thúc, hơn nữa cũng không có thú nhân nào đi lên nữa, tất cả mọi người tụ tập hướng bên này. Nhìn xem bộ dạng người chung quanh, Liễu Thư không hiểu ra sao, chẳng lẽ còn có giải trí gì khác hay sao. Cảm giác toàn thế giới đều biết, chỉ ngươi không hiểu được thật sự làm cho trong lòng người ta rối rắm khó chịu muốn chết, nhưng mà cô cũng không có hỏi, chỉ nhìn như vậy.
Chỉ thấy Đạt Nhĩ ba hai cái đã nuốt vào một khối thức ăn cuối cùng rồi đứng lên, Alice và Eva cũng giúp đỡ Laura, hơn nữa đẩy họ làm một đôi, thế này Liễu Thư mới có điểm dự cảm đến thời khắc mấu chốt nha.
“Đến đến đến, thừa dịp nóng ăn đi, ha ha ha...” Abby cầm trên tay một chuỗi gì đó bị nướng đen tuyền rốt cuộc làm cho lực chú ý của Liễu Thư đều tập trung qua. Đó hình như không quá giống thịt nướng bình thường, chưa thấy qua thịt nướng là loại vừa dài lại... thảo (chửi), cô nhịn không được mà xông ra nói tục một cái như vậy. May mắn chung quanh tiếng người tiếng động nháo lớn nên không có người nghe thấy, nhưng rung động trong lòng cô vẫn không tiêu.
Đó mà là thịt nướng gì chứ, rõ ràng là tiên nướng, ai có thể nói cho cô vì sao ở trong trường hợp này lại có đồ vật là tiên xuất hiện, hiện tượng rất không hợp lý có được không. Đương nhiên là không có người nào giải thích cho Liễu Thư, bởi vì kế tiếp càng làm cho cô khiếp sợ còn đang phát sinh, làm cho cô kinh hãi ngay cả nói cũng không cách nào nói được, chỉ cảm thấy thế giới này thực đồ gây rối!
Đạt Nhĩ mắt cũng không chớp một cái tiếp nhận một chuỗi trên tay Abby, còn không e lệ chút nào tới một câu: “Là cái gì?”
Liễu Thư cảm thấy Abby tươi cười đặc biệt đáng khinh, híp mắt làm cái thủ thế: “Tiên sói, tôi đặc biệt chọn, là một cái rất lớn, ăn nhiều một chút, đêm nay phải nhìn xem cậu uy phong thế nào.” Có cần không biết xấu hổ như vậy hay không hả. Yên lặng ôm trán, lần này coi như Liễu Thư chân chính khắc sâu nhận thức về thú nhân, một đám phi nhân loại không có tiết tháo và hạn cuối. Quả nhiên là làm mù mắt chó hợp kim của cô oa oa.
Đạt Nhĩ nghiêm túc gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, cầm tiên sói lên rồi cắn một cái lớn, sau đó đưa phần còn lại tới bên miệng Laura ở bên cạnh. Liễu Thư nhìn một màn này mà mắt không khỏi trừng ra thành cái cửa sổ, bản thân ăn không được sao, ngay cả giống cái cũng phải, ngẫm lại mai này là chính mình... Cô che mặt ngồi trở về, quả thực làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng có được không, vì cái gì tập tục lại hư hỏng vậy hả a a a a a. (mình giải thích một chút: ban đầu mình cũng không rõ là cái gì, dịch “tiên” thành “cái roi”. Tới đoạn này mới hiểu, nó là “bộ phận” sinh dục của con sói. Nói vậy chắc là hiểu rồi hén @_@)
Laura khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, nhưng cũng không có cự tuyệt, mở ra miệng nho nhỏ cắn một cái trên tiên sói, nhai nhai nuốt xuống. Sau đó nhóm thú nhân giống cái chung quanh lập tức liền bùng nổ một trận hoan hô cực lớn. Đạt Nhĩ cũng lợi dụng thời cơ này cắn ba hai cái ăn toàn bộ tiên sói còn lại, không khí giống như là có lẽ là tiên sói tác dụng, Đạt Nhĩ duỗi cánh tay dài ra ôm trọn Laura vào trong lòng, sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi cánh cực lớn, giương cánh rung lên bay về phía thiên không. Ở trong bóng đêm, dưới tiếng hoan hô của tộc nhân, lập tức bay đi tổ nhỏ của bọn họ, rất xa còn có thể nghe được hổ gầm dồn dập. Hiển nhiên là thú nhân không chịu nổi, lúc này lại bởi vì dẫn phát cảm xúc lớn hơn nữa, kích động không thôi.
“Này... đã xong rồi?” Liễu Thư ấp úng lầm bầm lầu bầu.
“Ừ, Đạt Nhĩ cùng với Laura đi hoàn thành phần cuối cùng.” Đáp lời là Allen cả đêm cũng chưa cơ hội nói chuyện với cô. Liễu Thư quay đầu nhìn hắn, thấy hắn vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, thì khinh thường liếc hắn một cái thật sâu. Cái gì mà hành động cuối cùng chứ, nói thẳng giao phối là được, ực... Quả nhiên cô thực sa đọa hoàn toàn, giao phối cái gì, nhân thú cái gì, khẩu vị thật nặng oa oa.
“Không cần hâm mộ, chúng ta cũng rất nhanh.” Allen thấy cô nhìn chằm chằm vào phương hướng bọn Đạt Nhĩ rời đi, giống như biết rõ cái gì, vội an ủi.
Hâm mộ?! Hâm mộ cái cọng lông á, hiện tại cô thực hối hận có được không, Liễu Thư thật sự là bị khế ước thú nhân làm cho khiếp sợ thật sâu. Cô lại nghĩ tới không phải lập tức là đến mình sao, thì đột nhiên chỉ có một loại cảm giác đau trứng hoa cúc khẩn trương. Loại trường hợp lớn mất tiết tháo này, thật sự được chứ.
Hai nhân vật chính đều đi rồi, nhưng mà thành phần náo nhiệt có sẵn cũng không có giảm bớt một chút nào. Các thú nhân còn đang tiếp tục chiến đấu, còn lại nhóm phù rể chính là phải vất vả cả đêm, không có biện pháp, anh em là phải lợi dụng lấy, nhất là loại thời khắc mấu chốt này. Ngải Đạt đi xuống thì tới Abby, sau đó là Phách Nhĩ Allen còn có Carmen. Dù sao là một đám đi lên phía trước, thay phiên lẫn nhau, bầu không khí náo nhiệt tưng bừng. Các thú nhân triển lộ khí lực cường tráng của mình, rơi mồ hôi nóng, nhóm giống cái ngồi ở bên cạnh từng đống lửa trại, làm thức ăn ngon canh nóng thơm nức bốn phía, vừa hoan hô ủng hộ một chiêu một thức trong sân. Tụ hội vui vẻ, lửa trại nóng bỏng, vẫn liên tục đến thật khuya, đến khi bình minh mới dần dần nhạt đi.
——
Sau khi chuyển nhà, ở trong nhà mới rộng lớn, cái loại tính tình đặc chủng Thiên triều của Liễu Thư giống như là lúc này đã bị kích phát ra. Cô cảm thấy có chỗ ở ổn định, đối với cuộc sống cũng có sức mạnh, cũng có hi vọng. Tân gia trừ bỏ đồ chuyển tới, cũng lục tục có thêm chút nồi bát muôi bồn khác, duy nhất tiếc nuối là thiếu gia cụ. Làm gia cụ gì đó thật sự là làm không được, cuối cùng vẫn là Liễu Thư suy nghĩ cái biện pháp trung hòa, trực tiếp dùng cọc gỗ khoét ra một ít thì giống như cái thùng gỗ, những thứ này có thể đựng quần áo, phía trên làm cái nắp che là tốt rồi.
Nhà cất xong, nhưng một ít chi tiết vẫn là phải làm, ví dụ như mái hiên nhà v.v…, những cái này đều là công trình kế tiếp, cũng không có lại phiền toái những người khác, đều là Allen làm từng chút, Liễu Thư ở một bên hỗ trợ. Trừ bỏ mấy thứ này còn có sân viện, nhà mới là thiết lập ở phía trước sơn động trước kia ở, bên kia còn có vườn rau và chuồng thú nữa, sân bãi cũng lớn, Liễu Thư liền trực tiếp vây hàng rào lại, về sau chính là hậu viện nhà mình. Nhìn xem diện tích đó, cô hơi có chút tự đắc, tuyệt đối là viện nhà giàu có được không.
Rào hậu viện xong, Liễu Thư cũng không quên tiền viện. Phía sau cô chuẩn bị mai này dưỡng thú cầm và trồng rau, tiền viện thì cô trang trí một phen, trên hàng rào trồng một loại thực vật dây leo bám víu. Thực vật này có lực sinh trưởng mạnh, lá cây xanh biếc, rất rậm rạp, Liễu Thư cảm thấy nó có điểm giống dây thường xuân (phát âm là: Ba Sơn Hổ), dù sao không có người biết tên của nó, còn cô thì cứ kêu như vậy. Lúc ấy Allen không hiểu, thấy đồ chơi này cũng kêu hổ thì còn buồn bực một chút, vẫn là cô phải giải thích một phen, độ mạnh yếu leo lên của thực vật này mạnh mẽ rất giống con hổ, mới dỗ được thú nhân, ngẫm lại cũng làm cho cô dở khóc dở cười.
Liễu Thư cũng trồng dây thường xuân ở bên cạnh nhà ở, như vậy về sau là có thể bảo đảm trình độ củng cố nhà ở. Hơn nữa ngẫm lại về sau trưởng thành rồi, vào mùa dồi dào xa xa nhìn nhà ở xanh mượt rất đẹp mắt. Huống chi dây thường xuân này còn có thể nở hoa, là một loại hoa nhỏ màu lam rất được, thời điểm nở lấm tấm tô điểm trong lá cây, khỏi nói có bao nhiêu đẹp mắt.
Tiền viện được vây cũng không lớn, Liễu Thư muốn dời mấy cây ăn quả lại đây, nhất là quả trám rất hợp khẩu vị của mình, chua chua ngọt ngọt nữ sinh thích nhất. Nếu như có nho thì rất tốt, rặng cây nho thấp thấp mát mẻ không cần quá lớn. Đúng rồi, còn có thể ủ rượu trái cây.
Liễu Thư mỹ mãn quy hoạch cuộc sống tương lai, ngày cũng từng ngày trôi qua. Nhà ở làm xong làm cho tất cả mọi người trong bộ lạc sinh ra một nỗi chờ đợi. Hơn nữa lại biết được Liễu Thư muốn ở sau khi nhà ở chính thức hoàn thành sẽ khế ước cùng Allen, lòng của nhóm giống cái đã bị kích động lên, đột nhiên cảm thấy như vậy vô cùng tốt. Vì thế các thú nhân bắt đầu khổ sở, nếu muốn theo đuổi được giống cái thì trước hết anh phải có nhà.
Tộc trưởng và Vu y vẫn luôn mãi xác định thì bắt đầu cảm thấy xây dựng nhà ở là cấp bách, khụ khụ, đương nhiên bọn họ cũng là thực chờ mong, nhưng mà vấn đề nhân thủ lại xuất hiện một lần nữa. Lần trước là một mình Liễu Thư xây cất nhà, hiện tại là toàn bộ bộ lạc cùng nhau làm, nhân thủ tự nhiên là khẩn trương. Vì thế, tộc trưởng và Vu y thương lượng, cần giải quyết trước tiên là chuẩn bị tốt các phương diện tài liệu rồi lại thi hành. Mà trong khoảng thời gian này, các thú nhân cũng tăng tốc săn bắn, dự trữ nhiều thức ăn một chút, bây giờ còn là mùa xuân, thức ăn có thể dự trữ nhiều thêm một chút, nếu không được thì còn có thể ướp chế một chút. Vì thế nhóm giống cái thu thập cũng gia tăng hành động, vì tiết kiệm thời gian, vốn hai đội thu thập hợp thành một đội, hơn nữa mỗi ngày đều phải đi, lượng công việc đều lớn, nhưng mọi người lại đều cắn răng kiên trì, vì nhà ở, chỗ ở.
Trong bộ lạc có ấu tể có đứa nhỏ phải chăm sóc, thu thập cũng không thể đều đi toàn bộ, đi hết không còn ai. Lúc này nhóm a sao giống cái đều bị giữ lại, như vậy cũng tốt, Eva giao Lỗ Cách cho a sao trong bộ lạc chiếu cố, cũng yên tâm đi ra ngoài thu thập.
Trải qua một đoạn thời gian thu thập, mọi người đều đã rất có kinh nghiệm, thời điểm đi ra đều mang giày nhỏ, phần chân từ đầu gối trở xuống đều dùng da thú bao kỹ lại, khuỷu tay cổ tay cũng vậy. Đây là vì phòng ngừa nhánh cây ngọn cỏ mọc loạn cào bị thương mà làm ra để bảo hộ chính mình, hành trang của mọi người chính là mỗi người sau lưng cõng một cái giỏ mây. Hiện tại người bện giỏ mây càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng thuần thục, sọt được bện xuất hiện cũng càng ngày càng tốt, thậm chí hoa văn đa dạng cũng có. Quả thực không thể khinh thường thú nhân.
Thứ trong sọt không nhiều lắm, trừ bỏ thức ăn tự chuẩn bị ra còn có một chút thảo dược, đây là Vu y phối cho, bình thường đều là cầm máu giải độc. Dã ngoại nguy hiểm lớn, những thứ này đều là nhu yếu phẩm, mà bên hông mỗi người đều không rời thạch trùy. Mấy ngày hôm trước đi ngang qua một sơn động, phát hiện thạch nhũ ở bên trong, thấy thạch nhũ này có mũi nhọn sắc bén, thế nên mới bị lấy xuống làm dụng cụ phòng thân cỡ nhỏ cho nhóm giống cái. Mấy thạch trùy này không nặng lại có thể vừa một nắm tay, rất thuận tiện, thực thích hợp cho nhóm giống cái dùng. Vì còn sợ ngộ thương chính mình, Liễu Thư để cho các cô làm cái gói to thời điểm không dùng tới thì đeo lên.
Sau vài lần thu thập, trừ bỏ chút gia vị ra, lại không có gì khác làm cho Liễu Thư cảm thấy thu hoạch lớn nữa. Hiện tại bình thường thu thập phần lớn đều là trái cây rau dại linh tinh, vận khí tốt còn có thể bắt một ít thú nhỏ làm thức ăn tăng thêm. Nhưng mà tích tiểu thành đại, ăn nhiều thế này cũng không ít, còn có thể thường xuyên thay đổi khẩu vị thực là không tệ rồi.
“Mình phát hiện một cái bí mật lớn.” Kathy lén lút đi tới gần, Liễu Thư đang cẩn thận quan sát, nhìn bộ dạng của cô nàng thì không khỏi buồn cười: “Làm như vậy, muốn không cho người ta chú ý cũng khó.”
Cũng hiểu được bộ dạng của mình hình như không tốt lắm, Kathy nháy mắt khôi phục, hôm nay Allen không ở đây, Liễu Thư đang thấy nhàm chán đây này, vì thế liền hỏi: “Cái bí mật gì, cao hứng thành như vậy?”
“Có sao, rõ ràng như vậy sao?” Sờ sờ mặt, chẳng lẽ mình biểu hiện thấy rõ như vậy, nhưng hiện tại cũng không quản nhiều, liền vui cười sáp qua. Hôm nay Abby cũng không có mặt, Alice lại cùng một chỗ với Ngải Đạt, Eva vừa mới nhìn thấy vài cọng rau dại thì hưng phấn, hiện tại chỉ có Liễu Thư có thể chia sẻ bát quái nhỏ với mình.
“Cậu có biết vừa rồi mình trông thấy cái gì hay không?” Thần thần bí bí, lẩm bẩm lầm bầm, Kathy vẻ mặt bộ dáng là 'Cậu đoán, cậu đoán, cậu mau đoán', Liễu Thư nhìn không hứng thú, không muốn quan tâm cô nàng, quay đầu chuyển đi, rất cao ngạo lãnh diễm đến một câu: “Thích nói hay không.”
Trong nháy mắt Kathy đứng hình, mím môi kéo Liễu Thư trở về: “Thật chán ghét, ai, quên đi quên đi, mình nói với cậu là được.”
Liễu Thư lộ ra tươi cười, con hàng này chính là ngốc như vậy, cô chớp mắt thúc giục nói: “Nói mau, nói mau.”