Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 99: Chương 99: đi về




Cẩn thận mà thoải mái nhảy lên cây đại thụ đó, năm người tránh ở bên kia lại lo lắng đề phòng, nhưng may mà động tĩnh không có khiến cho sừng tê giác thú chú ý, nó còn đang hết sức chuyên chú đào rễ cây ăn.

“Hẳn là không có việc gì đi.” Liễu Thư vẫn là rất lo lắng.

Allen vỗ vỗ nàng, an ủi nói: “Yên tâm không có việc gì, cho dù nhựa trắng đó không có tác dụng cũng đủ cho Noah né ra.”

Mọi người lặng im chờ đợi, một phút, hai phút...

“Giống như không có phát hiện Noah.” Đạt Nhĩ hưng phấn trừng lớn hai mắt, hai bàn tay to chà xát vào nhau, bộ dạng giống như thực sự muốn thử một lần.

“Thật là cái loại nhựa trắng này hả, nhưng mà không nghĩ tới là nó ở trong bụng cái thứ kia, ừm, chỉ là vì sao thứ đó không cắn thú nhân?” Liễu Thư mê mang, có thể thấy được 'Ngân hạnh tử' đó do Noah mang từ trên cây xuống dưới cũng không công kích thú nhân. Nhìn xem, đầu tiên là Carmen sau đó là Noah cũng chưa có việc gì, ngược lại Liễu Thư vừa mới duỗi một ngón tay thì thiếu chút nữa đã thấy máu, chẳng lẽ là lựa quả hồng mềm mà bóp sao, thật 囧!

Đã biết là loại nhựa trắng này có thể che giấu hơi thở thú nhân, mục đích của bọn họ cũng đã đạt được. Chẳng qua hiện tại Noah cũng đã đâm lao phải theo lao, lúc này hắn phải rời khỏi cây đó thì nhất định là sẽ bị sừng tê giác thú phát hiện, bởi vì nó đã thay đổi cây để gặm rễ. Thật là có chết người hay không khi đúng là cái cây hắn đang ẩn thân, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục đợi, mà mấy người Liễu Thư tự nhiên cũng cùng đợi theo.

Đợi con sừng tê giác thú này ăn gần xong, sau khi mặt đất cũng bị đào vô cùng thê thảm, rốt cuộc thì nó lưu luyến không rời rời khỏi chỗ đó. Trước khi đi hình như rất cảnh giác nhìn thoáng qua chỗ Noah ẩn thân, nếu không phải Noah không có ý tứ thương tổn nó, trên người không có mang sát khí, chắc hẳn đã sớm bị phát hiện rồi.

“Hô ~ nghẹn chết em rồi.” Giấu ở trên tàng cây nhưng hắn vẫn lo lắng đề phòng, còn nín thở nữa, sợ thở gấp ra tiếng thì bị phát hiện. Cũng không thể trách Noah, hắn vừa mới trưởng thành vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với loại thú khổng lồ hung hãn sừng tê giác thú này, cũng khó cho hắn.

Thấy hắn bình an không tổn hao gì nhảy xuống, tất cả mọi người thở nhẹ một hơi, Oman tùy tiện tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười xấu xa nói: “Loại cảm giác này thế nào, cho em trải qua một chút cũng tốt, đều lớn như vậy rồi tăng thêm can đảm há.” 

Noah tức giận trợn trắng mắt, không để ý tới hắn.

Oman cũng không thèm để ý cười cười rồi nói: “Vậy hiện tại chúng ta phải đi chuẩn bị nhiều một chút đi, thứ này không tệ. Nhìn xem khi chúng ta ra ngoài săn bắn, có đôi khi rõ ràng con mồi ngay tại trước mắt nhưng thật xa đã ngửi được mùi của chúng ta thì bị dọa chạy, cũng đủ buồn bực.”

“Nói rất đúng, hiện tại nhựa trắng này tác dụng cũng lớn, về sau chúng ta mang nhiều chút trở về cho tộc trưởng, mai này nếu có thời gian thì chúng ta tìm kiếm nhiều hơn một ít.” Allen cầm nhựa trắng trong tay nói, hiện tại hắn còn muốn tìm ra xuất xứ của thứ này, thế mà thiếu chút nữa đã cắn bạn lữ tương lai của hắn, ừm, thú nhân cũng là tồn tại thực mang thù.

Cứ như vậy, mấy người thương lượng xong thì lại chạy về cây 'Ngân hạnh' đó, lần này không phải một mình Noah, đều là một đám lẻn đến trên cây đi tìm ngân hạnh. Thú nhân cũng không sợ thứ đồ chơi này, mỗi người hóa thú hai cái móng vuốt, ở trên cây một khi tìm được thì chính là một móng vuốt đi lên, sau đó ngân hạnh này liền bẹp một tiếng ngã xuống rồi.

Một mình Liễu Thư ở dưới đất nhìn thấy mà muốn nôn, thứ đồ chơi này nhìn cũng được, sau khi bị giết thì cái miệng lộ ra, bên trong chính là thứ răng nanh chi chi chít chít hung tàn không đồng đều như là răng cưa, làm cho người ta đều nổi da gà từng trận từng trận, dày đặc làm sợ hãi không chấp nhận được.

Đợi sau khi từ phía trên ném xuống chừng hai chục cái, các thú nhân đều thu tay lại, nhiều như vậy cũng đủ dùng, còn không biết có thể để lâu hay không, cũng đừng lãng phí.

Allen nhảy xuống tìm Liễu Thư, nhìn một vòng không thấy đâu thì lập tức khẩn trương lên. Không đợi hắn kêu, Liễu Thư tự mình từ sau một thân đứng ra, ngân hạnh này quá khó coi, cô cảm thấy tiếp tục ngồi đợi mà nói thì sẽ sinh ra bóng ma tâm lý nên liền núp vào. Hiện tại thấy bọn họ đều xuống dưới thì vội nói: “Mau thu thập mấy thứ đó đi, chúng ta cũng nhanh chóng trở về, không biết tộc trưởng bên kia thế nào rồi.”

Nói có lý, Allen cũng bị dời đi lực chú ý, thú nhân có cái gì ghê tởm mà chưa thấy qua, tâm lý rất cường đại, đối với thứ này làm như không thấy, từng người phân công mấy móng vuốt đi xuống đều lấy ra hết nhựa trắng trong bụng ngân hạnh, dùng lá cây bọc lại từng miếng, hai mươi mấy bọc mỗi người đều phân chia mấy bao mang theo bên người.

“Hiện tại chúng ta là trở về, hay là đi bắt ấu tể sừng tê giác thú?” Noah hưng trí bừng bừng, lúc trước còn do dự, hiện tại có thứ che giấu mùi, cũng không sợ sừng tê giác thú nổi điên trả thù khắp nơi.

“Đi về trước đi, nhìn xem bầy sói thế nào đã.” Allen nói.

Cái này không có ai dị nghị, nghĩ ngơi hồi phục một chút lại quan sát tình huống đàn sừng tê giác thú một lát, mấy người đều cấp tốc chạy trở về.

Lúc ấy khi chia thành tốp nhỏ mấy người bọn họ phân chia một lúc, trong đó còn có mấy thú nhân liên hệ, chờ khi bọn họ chạy trở về, liên hệ những người khác một chút mới biết được bầy sói còn không có động tĩnh, khiến người cũng thoáng thả lỏng, ít nhất không có hỏng việc.

“Anh, anh và Carmen đi tìm tộc trưởng nói cho ông kế hoạch của chúng ta, chúng ta hẳn là nghe ý tứ tộc trưởng một chút.” Allen phân tích tình huống trước mặt nói: “Còn em và Noah Đạt Nhĩ trông chừng ở đây, tránh cho bầy sói hành động chúng ta lại không phản ứng.”

“Cái này được.” Kế hoạch lớn như vậy đương nhiên phải nói cho tộc trưởng, Oman một lời đáp ứng, Carmen cũng không dị nghị, vì thế chia ra hai nơi, đều tự mình hành động.

“Đêm nay chúng ta phải qua đêm tại đây rồi.” Trời rét lạnh cóng, thời tiết lạnh như vậy, Liễu Thư cảm thấy cực kỳ bi thương.

Bận một ngày mới phát hiện vấn đề này, thú nhân ở dã ngoại qua một đêm cũng không có trở ngại gì, dù sao thói quen rồi, nhưng mà giống cái không giống với. Ngẫm lại hôm nay ăn gì đó đều là thịt nướng trước đó, khi ăn thì tùy ý đốt chút lửa nướng nóng, Allen liền áy náy một trận, hắn vốn không nên để cho cô tới đây.

“Tôi đưa em về bộ lạc.” Thừa dịp trời còn không có tối đen, tranh thủ thời gian.

“Nhưng mà...”

“Vốn chính là quyết định như vậy, mang em tới đây là vì mấy cái cạm bẫy, hiện tại cũng tương đối rồi, tới đây chúng ta có thể ứng phó rồi, nơi này vào đêm sẽ rất lạnh, nán lại một đêm em sẽ chịu không nổi.” Allen ôn tồn nói, cũng không muốn Liễu Thư khổ sở.

Cũng biết mình ở lại chỗ này cũng không giúp được bao nhiêu việc, hơn nữa đến lúc bầy sói xuất động, cô tay trói gà không chặt còn cần Allen bảo vệ, không chừng vẫn là người cản trở. Huống hồ hắn nói rất đúng, thời tiết lạnh như vậy, cô đã bắt đầu đánh rùng mình, nán lại một đêm cô tuyệt đối có thể đi gặp mặt thần thú đại nhân ở đây.

“Được rồi, chỉ là anh đưa tôi trở về, Noah và Đạt Nhĩ ở đây không thành vấn đề sao?” 

“Không có việc gì không có việc gì, tôi sẽ chú ý Noah, Tiểu Thư, cô hãy đi về trước đi, mệt một ngày rồi.” Liễu Thư không làm gì việc nặng, nhưng bôn ba một ngày trong gió lạnh cũng không phải giống cái gầy yếu có thể chịu được.

“Ừm, các anh cũng phải cẩn thận, Noah cũng không thể xúc động, bằng không Đạt Nhĩ phải chiếu cố cậu, rất nguy hiểm.” Noah thoạt nhìn còn nhỏ hơn cô, thực tự nhiên cô coi hắn thành kiểu người em trai.

“Đã biết.” Noah mặt đỏ tai thẹn, thẳng gật đầu.

Trên đường trở về Allen bay cũng không nhanh, đây là vì Liễu Thư, nếu ở trên lưng thú nhân bị gió lạnh quét rất khó chịu.

“Allen nhớ rõ, đợi sau khi bầy sói rơi vào cạm bẫy bị đả kích không còn đội hình, thời điểm bầy sói hoang mang rối loạn thú nhân có thể thừa dịp thắng truy kích, nhưng mà tốt nhất không cần cứng rắn chống chọi, an toàn bản thân là quan trọng nhất.” Ghé vào lưng Allen, Liễu Thư để sát vào lỗ tai tròn tròn của hắn nhất nhất dặn dò.

“Ừm, đều nghe lời em.”

Liễu Thư bật cười: “Ngốc tử.” Cô vươn tay xoa bóp tai thú tròn tròn của thú nhân, đây là chỗ mẫn cảm của thú nhân, bị sờ như vậy, thân mình Allen nhoáng lên một cái. Cũng may chỉ run lên như vậy, tiếp theo liền ổn định lại, bất động như núi giống như cái gì cũng không có phát sinh, chỉ là nếu trên mặt không có lông mao che chắn, hiện tại hẳn là đỏ bừng cả mặt.

“Cũng đừng ngốc không linh hoạt thấy tôi nói cái gì thì là cái đó, đến lúc đó thay đổi trong nháy mắt, anh cũng phải dùng đầu óc cẩn thận suy nghĩ nhiều hơn, biết không?”

Liễu Thư nói những câu quan tâm ấm áp thẳng tắp đến trong tâm khảm Allen, không khỏi lộ ra cười ngây ngô: “Biết, đều nghe lời em.”

Cô bất đắc dĩ ôm trán, cô đúng là hết chỗ nói hàng này rồi.

“Còn có đợi lúc bầy sói được sói đầu đàn dẫn dắt nghĩ ngơi hồi phục, thì chính là thời điểm ra đòn sát thủ của chúng ta.” Ánh mắt của Liễu Thư sáng lên.

“Nếu các anh đi bắt ấu tể nhất định phải quan sát cẩn thận, cẩn thận đừng bị phát hiện, đợi bắt được rồi thì lập tức rời đi, nhưng mà còn phải làm một ít cách xử trí.”

Mỗi chữ mỗi câu Liễu Thư dặn dò toàn bộ kế hoạch trong lòng cho Allen.

“Chỗ không rõ thì sau khi trở về anh đi tìm tộc trưởng thương lượng một chút.” Ài, cuối cùng Liễu Thư vẫn cảm thấy chuyện mình nói, để Allen đi nói cho tộc trưởng, có vẻ nhiều như vậy, dựa vào hắn, ừm, sao mà cảm giác không quá đáng tin đây.

“Được, nghe lời em.” Allen nở nụ cười, trong lời nói tràn đầy nồng đậm sủng nịnh.

“Allen cậu trở về à, không xảy ra chuyện gì đi?” Vừa đến cửa bộ lạc thì có người tỉnh táo xông đến, vừa thấy là hai người bọn họ thì kinh ngạc hỏi.

Thú nhân này vừa nói hết lời, từ bên cạnh lại đi ra một thú nhân khác, hai người bọn họ là thủ hộ bộ lạc tối nay. Cho dù là toàn tộc xuất động, tộc trưởng vẫn là để một bộ phận ở lại, không nhiều lắm, nhưng cũng là một bảo đảm.

“Tôi đưa Tiểu Thư trở về, yên tâm còn không có động tĩnh.”

“Không tệ không tệ.” Người ở lại bộ lạc không thể nhẹ nhõm như người ra ngoài, bọn họ toàn tâm toàn ý quan tâm các tộc nhân ra ngoài.

Lên tiếng chào hỏi tán gẫu hai câu thì Allen đập cánh bay vào trong bộ lạc, thẳng cho đến trước sơn động của bọn họ mới hạ xuống.

“Việc này không nên chậm trễ anh đi tìm Vu y rồi mau trở về đi thôi.” Liễu Thư nói.

“Ừm.” Allen có chút không nỡ, sờ sờ đỉnh đầu Liễu Thư: “Chờ tôi trở lại.”

“Đương nhiên, nhưng mà anh không thể bị thương biết không?”

“Thân thể của thú nhân là thuộc về bạn lữ, tôi sẽ quý trọng.”

Allen xoay người phải đi, Liễu Thư sờ sờ bên hông, vội nói: “Đợi chút.”

“Tiểu Thư...”

“Đao này anh mang theo.” Cô rút chủy thủ từ bên hông ra đưa cho Allen nói.

“Em phòng thân.” Allen không muốn nhận, hắn biết Liễu Thư rất coi trọng cái đao này. 

“Dây dưa cái gì.” Cô xác thực rất thích đao này của mình, bởi vì ở đây chỉ có nó hữu dụng nhất. Sắc mặt cũng giả bộ không kiên nhẫn: “Đi nhanh đi, trời đã tối rồi không dễ đi.”

Vẫn do dự một chút, ở trong sự thúc giục của Liễu Thư lần nữa Allen tiếp nhận chủy thủ nắm trong tay, môi mỏng nhếch lên: “Tôi sẽ gấp trở về rất nhanh.”

“Ừm, đã biết, tôi sẽ làm thức ăn ngon chờ anh.” Biểu tình trở nên nhu hòa, thuận mao lông thành công cho mèo bự, Liễu Thư tỏ vẻ cảm giác này không tệ.

“Đi thôi, đừng để cho đám người Đạt Nhĩ sốt ruột chờ lâu.”

“Được.” Đập cánh bay đi, thú hình uy mãnh dung nhập trong bóng đêm, hắn biết Liễu Thư lo lắng hắn đi đường đêm, kỳ thực hắn chưa nói, mắt thú nhân là có thể thấy rõ trong đêm tối.

Nhìn theo Allen rời đi, Liễu Thư khẽ thở dài xoay người về sơn động, bản thân mình không có năng lực đi chiến đấu, chỉ duy nhất có thể tận hết sức cố gắng lớn nhất, hiện nay thì xem ở các thú nhân thôi. Nếu thành công như mong muốn, đó tự nhiên tốt nhất, nếu như... vậy trước tiên chỉ có thể khai chiến, hiện tại cô chỉ có thể chờ đợi, chăm sóc tốt cho bản thân, còn có người còn ở lại trong bộ lạc, ít nhất để cho các thú nhân ra ngoài không có lo trước lo sau.

Nghĩ vậy Liễu Thư không khỏi cười khổ, không nghĩ tới cô cũng có một ngày nếm thử tư vị làm 'Quân tẩu', ài, thôi được, ai kêu đại thần xuyên qua thật hại người chứ.

Tốc độ Allen rất nhanh, đi gặp Vu y cũng không tốn thời gian bao lâu, đơn giản nói cho Vu y Phân Đạt kế hoạch của bọn họ, được Vu y chuẩn bị xong cái ăn và một ít thảo dược. Những thứ này đều là người trong bộ lạc hỗ trợ chuẩn bị tốt, vừa vặn cho Allen mang theo, chẳng qua một mình hắn cũng lấy không bao nhiêu, dứt khoát thức ăn thì thôi, đều mang thảo dược theo.

Khi hắn trở về thì vừa vặn Carmen và Oman cũng đã trở lại, biết hắn đưa Liễu Thư trở về thì đều tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng rồi, tộc trưởng nói như thế nào?” Allen hỏi.

“Tộc trưởng nghe xong chúng ta nói, thật đúng là chửi mắng hai chúng ta một trận.” Oman bắt đầu không đứng đắn, trên mặt lộ vẻ khổ bức: “Em cũng không biết đâu, có lẽ nếu không nể mặt chúng ta đều trưởng thành nhiều năm thì tuyệt đối muốn nện anh và Carmen một trận đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.