Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 114: Chương 114: gì kia




Người trong bộ lạc không nói cô đều nhận biết toàn bộ, kêu ra tên, nhưng mà cũng tuyệt đối có thể chịu được yêu thích, mà giống cái xinh đẹp trước mắt Liễu Thư còn chưa có chưa từng thấy qua. Chẳng lẽ giống như cô là được lượm về, nghĩ như vậy một đôi mắt chuyển động ngay ở trên người Đạt Nhĩ và Gina xem có thể có được tin tức hữu dụng hay không.

Cuối cùng cũng không cần Liễu Thư suy nghĩ nhiều làm gì, giống cái trước mặt mỉm cười nhất thời làm cho người ta có loại cảm giác trăm hoa đua nở, cực kỳ minh diễm, chỉ nghe Gina cất giọng trong trẻo nói: “Tôi gọi là Gina chính là bộ lạc Dực Hổ, chẳng qua bình thường tôi không quá thích ra cửa. Hơn nữa đoạn thời gian trước tôi bị trật eo, đều vẫn nán lại ở trong sơn động dưỡng thương cô không phát hiện qua tôi là rất bình thường.”

“Nhưng mà tôi cũng biết cô.” Gina xoay chuyển lời nói, không biết có phải ảo giác hay không, Liễu Thư cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn cô hình như tồn tại đánh giá và... cảnh giác. Nếu nói đánh giá thì cũng thôi, người không biết nhìn nhiều thêm hai mắt là không có gì, nhưng mà cái sau... hai người bọn cô hình như không tiếp xúc qua à.

“Cô là giống cái Allen cứu trở về đây, Đạt Nhĩ nói cô rất lợi hại, chẳng những giúp thú nhân làm cạm bẫy đánh chạy bầy sói còn sẽ tìm được thức ăn ngon, hơn nữa nấu ăn thực sự ngon.” Gina mắt to sáng ngời cong thành hình trăng khuyết, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Hơn nữa giường đất bộ lạc chúng ta đều là cô nghĩ ra được.”

“Thì ra như vậy.” Liễu Thư pha trò theo, được khen nhiều như vậy, cô có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cảm ơn, kỳ thực đều là tôi phải làm.” Bộ lạc dưỡng cô bảo hộ cô, nói báo đáp gì đó thì rất nông cạn rồi.

“Nghe nói cánh tay của chú Buck ít nhiều cũng nhờ cô.” Gina vẫn còn ra sức khen cô, Liễu Thư muốn không lâng lâng cũng không được. Nhưng mà chỉ có một con đường đến nhà cô, bọn họ thật là đến tìm cô, sẽ không vì khích lệ cô thêm vài câu đi, nhưng đâu cần phải có ác ý.

“Đây không phải là ấu tể lần trước sao, vì sao cô còn không có ăn chúng nó?” Đạt Nhĩ ở một bên nghe nhàm chán, lại không muốn xen miệng, dư quang khóe mắt liền nhìn thấy bọn nhóc ấu tể ở trong cái sọt dưới chân Liễu Thư, nhất thời tò mò dò hỏi.

“A? Cái này...” Xoay người ôm lấy một con thú con, Liễu Thư cười cười nói: “Nhỏ như vậy cũng không thể ăn, tôi chuẩn bị muốn dưỡng lớn hơn một chút trước.”

“Ấu tể thú nhiều lông?” Gina nhìn mấy con ấu tể xác định chủng loài, sau đó lắc đầu nói: “Mấy ấu tể này nào đâu dễ nuôi dưỡng, lớn hơn một chút thì nanh vuốt liền lợi hại, đến lúc đó là có thể cắn nát một vài thứ, cho dù cô muốn dùng dây buộc cũng không được.”

Gina lòng tốt khuyên bảo, Đạt Nhĩ ở một bên thẳng gật đầu.

“Tôi biết, cho nên vừa rồi mới có thể gọi Đạt Nhĩ lại.” Sờ sờ lông xù trên đầu tiểu thú, Liễu Thư nói: “Tôi đều đã cắt hết móng của bọn nó, về sau chỉ cần dài ra thì tôi sẽ cắt hết, vừa rồi cũng muốn nhổ răng nanh của bọn nó, nhưng mà tôi khí lực không lớn, không làm được, đành phải tìm thú nhân hỗ trợ.”

Liễu Thư nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại không biết đánh sâu vào hai người đối diện như thế nào. Gina mắt trừng lớn nhìn mấy con thú nhỏ, lật móng vuốt bọn nó nhìn, quả nhiên, móng vuốt sắc nhọn đều đã cắt hết, đã không còn nanh vuốt sinh tồn, mấy vật nhỏ này không có bất luận uy hiếp gì, hơn nữa nghe giống cái nói, về sau chỉ cần dài ra thì sẽ cắt hết... hu hu, thật hung tàn.

“Nói như vậy sẽ không sợ nanh vuốt của chúng nó cắn nát này nọ chạy đi, hai người thấy có được không?” Nhìn thấy Liễu Thư cười như đóa hoa, hai người đều lặng lẽ đánh rùng mình, thì ra giống cái cũng... bưu hãn như vậy nha.

“Được, được.” Tâm lý Gina vẫn rất cường đại, một lát sau thì khôi phục như lúc ban đầu, ngược lại cũng bắt đầu nói: “Cái ý tưởng này của cô thật tốt, trước kia tôi cũng dưỡng qua một con thú con, đáng tiếc mới vài ngày, nó bị thương, không nghĩ tới tốt lên một chút thì bỏ chạy mất bóng, lúc ấy nếu tôi cũng nghĩ biện pháp tốt như vậy thì sẽ không sẽ để nó chạy.”

Liễu Thư gật gật đầu, sâu sắc đồng tình, đứa nhỏ đáng thương mới trước đây thật vất vả lòng tràn đầy chờ đợi dưỡng một con sủng vật nhỏ, nào biết lại bị lừa gạt thật sâu. 

Đạt Nhĩ cũng không ngốc, đều đã nói đến đây, lập tức tiến lên vỗ bộ ngực nói: “Tôi giúp cô nhổ hết răng nanh của bọn nó.” Nói xong thì xách lên một con, sau đó hắn vươn tay dày thô to, trực tiếp nắm ở bên ngoài cằm tiểu thú. Liễu Thư còn chưa có thế nào, chợt nghe được thú con bị nắm phát ra một tiếng kêu thống khổ thoáng có chút sắc nhọn, sau đó chính là một tiếng 'xoạch' thanh thúy như tiếng gãy vang lên, nhất thời đều đồng loạt nhìn về phía tay Đạt Nhĩ.

“Được rồi.” Đạt Nhĩ chẳng hề để ý níu cái đuôi thú con dựng ngược lên, duỗi cánh tay ra dùng sức lắc lắc, sau đó mấy vật nhỏ từ trong miệng bé thú rơi xuống. Liễu Thư ngồi xổm xuống vừa thấy, đúng là bốn cái răng nanh sắc bén của thú con, được rồi, thú nhân quả nhiên là phần tử bạo lực, phải quý trùng sinh mệnh, rời xa một chút.

Nhìn vết tích răng nanh bị gãy rơi xuống đây là bị Đạt Nhĩ trực tiếp bóp đứt, có thể thấy được lực đạo. Bóp đứt một cái, tùy tay ném một cái vào trong sọt, thú con đáng thương chịu kinh hách này đã sớm lạnh run. Cho dù trở lại đồng bọn quả thật cũng chỉ cuộn mình lại thành một cục, run như cầy sấy, làm cho trong lòng Liễu Thư thực thương tiếc: 'Thú con, không có biện pháp, thật sự rất muốn dưỡng thành ăn mày luôn.' Con thứ nhất là bắt đầu, kế tiếp Đạt Nhĩ tay chân lưu loát ba hai cái đã nhổ hết răng nanh của sáu con thú con, hiện tại chúng nó là thật chính là động vật vô hại, có thể tùy ý nuôi sống.

“Còn có cái gì cần hỗ trợ cứ việc nói.” Đạt Nhĩ nói, giúp giống cái thì các thú nhân đương nhiên, cho dù là giống cái có bạn lữ, cũng sẽ không biến đổi, dù sao đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không có gì tránh hiềm nghi.

Dưỡng thú con, thì phải có cái hàng rào vây lại, xét thấy mấy con động vật này đều là hoang dại, vì để đề phòng Liễu Thư muốn trước dùng tảng đá vây lại một nửa, độ cao còn lại của hàng rào thì lại dùng cỏ cây khác. Chỉ là cái này thì cần có hỗ trợ, một mình cô làm sao có thể xách nhiều tảng đá như vậy, chỉ là chuyện này cô không muốn làm phiền Đạt Nhĩ, liền lắc đầu: “Không có việc gì, cảm ơn anh Đạt Nhĩ, lần khác có Allen thì mời anh đến ăn cơm.” Một mình cô đương nhiên sẽ không mời, có Allen thì không giống với.

“Không cần, không cần.” Đạt Nhĩ vội xua tay, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, mời ăn cơm gì đó vẫn là thôi đi, ừm, tuy rằng thực sự muốn nếm thử, Abby ví von với bọn hắn đều là giống cái tương lai của Allen làm cơm ăn rất ngon, nhưng mà Laura cũng không kém. Nhớ tới Laura, lại nhìn liếc mắt Gina bên cạnh một cái, Đạt Nhĩ nhăn mặt lại, thật buồn rầu.

“Tiểu Thư, Tiểu Thư...” Đạt Nhĩ và Gina vốn nói vài câu thì muốn rời khỏi thì nghe được tiếng kêu gọi từ xa tới gần, không hẹn mà cùng dừng lại cước bộ. sau đó thì nhìn thấy mành da thú cửa sơn động nhà Liễu Thư bị xốc lên, Kathy ôm tiểu Lỗ Cách chạy đi ra, vừa chạy còn vừa nói: “Lỗ Cách tiểu, cậu nói nó hư hỏng không, mình thấy nó tiểu xong, vừa mặc quần cho nó thì nó lại tiểu QAQ.” Hu hu... cố tình đi, tiểu hết lên người cô, thật thối.

Thấy Kathy một thân chật vật, bộ dạng ôm Lỗ Cách cũng ghét bỏ không thôi, trong lòng Liễu Thư nghẹn cười đến mức thực vất vả, nhưng mà động tác cũng không chậm, thấy cô ấy đi tới thì nhanh chóng lui về phía sau từng bước nói: “Đổi quần áo cho Lỗ Cách chưa? Lót tả lên chưa?” Cô mới không cần ôm đến đầy người đều là mùi nước tiểu đâu.

“Thay đổi rồi, cậu mau ôm một chút mình muốn đi thay quần áo, thối muốn chết.” Kathy là khóc không ra nước mắt, bình thường mang tiểu gia hỏa này cũng không giày vò người ta như hôm nay, quả nhiên đứa nhỏ không dễ mang nha.

“Ồ.” Kathy đang đi qua muốn Liễu Thư ôm Lỗ Cách để cho cô chạy đi thì nhìn tới Đạt Nhĩ và Gina mới dừng động tác lại, cau mày lên hỏi: “Thương thế của cô tốt lên rồi?”

“Hừ, đây là tự nhiên, bằng không hiện tại cô có thể nhìn thấy tôi sao.” Gina và Kathy nói chuyện giọng điệu hoàn toàn bất đồng với vừa rồi, nghĩ tới đột nhiên từ một tiểu tiên hạc tao nhã biến thành một con khổng tước kiêu ngạo, đôi mắt nhỏ đanh đá. Ai có mắt đều có thể thấy được, hai cô nàng này tám phần là đôi oan gia, khụ khụ, oan gia này không phải oan gia kia.

“Tôi ước gì không nhìn thấy, không được tôi phải trở về rửa mắt.” Kathy đối chọi gay gắt. Liễu Thư thật là không đoán sai, nếu nói trước kia ở trong bộ lạc Kathy có hai đối thủ lớn thì một người là Abby một người khác chính là giống cái Gina trước mắt. Hiện tại hai người đây là kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt, trong lúc nhất thời không khí liền lên rồi.

Đến là không nghĩ tới, Kathy hàng này còn có thể có thời điểm sắc bén như vậy, hiếm có hiếm có, cũng nhìn ra được hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì, có lẽ chính là cái loại loại hình vừa thấy là ghét này. Vì thế tâm tình xem kịch vui liền lên, cô cũng không đi ngăn cản, ở một bên tìm góc nhìn tốt rồi bắt đầu ngồi xổm xuống.

Còn Đạt Nhĩ, được rồi, hắn thì đứng ngốc ở đó thôi, quên đi mặc kệ hắn, cứ để hắn đứng đợi ở trung tâm lửa đạn đi, đại thú nhân hoa tâm là phải có được trừng phạt. 

“Vậy đi gột rửa cho kỹ đi, đi thong thả không tiễn, hừ.” Gina vừa ôm hai cánh tay lại, cả mặt coi thường, liếc mắt nhìn Kathy từ trên xuống dưới một cái: “Nhìn xem dạng lôi thôi của cô, cũng thực thiệt thòi cho Abby có thể coi trọng cô.”

Vừa nói tới Abby thì Kathy xù lông, nếu nói ra thì thật sự cô kết thù cùng Gina cũng là vì Abby. Gina bộ dạng xinh đẹp, bộ lạc gần như công nhận là đệ nhất mỹ nữ, tự nhiên là có rất nhiều các thú nhân trẻ tuổi vừa trưởng thành truy phủng. Mỗi ngày gần như đều có thú nhân đưa lên một ít lễ vật nhỏ cho cô, một ít hòn đá nhỏ xinh đẹp đẹp mắt, mấy đóa hoa xinh đẹp, còn có thú con thực đáng yêu v.v. Mà làm cho Kathy để ý chính là một lần Abby đã từng đưa hoa cho Kathy đã đáp ứng, đó là Abby sẽ tặng hoa cho cô mấy ngày, kết quả cuối cùng cũng là đưa cho Gina. Có thể nghĩ ngay lúc đó Kathy không bị tức kì thực cũng coi như không tệ, cũng là bắt đầu từ khi đó Kathy vừa thấy Abby thì bắt đầu các loại bới móc, vừa nhìn thấy Gina chính là tranh phong đối lập nhau.

Tuy rằng cuối cùng chứng thật đó là chuyện hiểu lầm, nhưng đều nháo lâu như vậy cũng không muốn giải hòa làm cái gì. Vì thế Abby đau đầu đã lâu, mãi cho đến khi mình bị thương cuối cùng mới ôm được tim mỹ nhân. Còn Gina, Kathy cảm thấy chính là nhìn cô ấy không vừa mắt, giống như con bướm bay qua bay lại giữa các thú nhân cũng không lựa chọn, làm cho các thú nhân vì cô ấy mà âm thầm phân cao thấp. Đây không phải giống cái tốt nên làm, mà giống cái trẻ tuổi trong bộ lạc kỳ thực phần lớn cũng không quá thích Gina.

“Có nhìn hay không thì liên quan gì đến cô, hừ, dù sao cũng hơn cô đi, giống cái hoa tâm.” Nói xong cũng học theo, cho Gina một cái ánh mắt đặc biệt coi thường, sau đó... sau đó thì thấy được Đạt Nhĩ.

“Đạt Nhĩ?” Cãi nhau ầm ỹ thực hăng say, lúc này mới chú ý tới còn có người khác: “Vì sao anh ở đây?” Trong lòng cô có dự cảm không tốt.

Trong lòng Đạt Nhĩ cũng có không tốt, nhưng mà... gãi đầu vẫn ngốc hề hề thành thực nói: “Gina kêu tôi bồi cô ấy tới đây, tôi đã tới rồi, một hồi tôi đưa cô ấy trở về.”

“Đưa cô ta tới đây?” Kathy đều đề cao giọng, có vẻ sắc nhọn, vươn tay chỉ vào Đạt Nhĩ, cả mặt không thể tin: “Anh... anh giỏi, Đạt Nhĩ, không nghĩ tới anh và những thú nhân đó cũng giống nhau, đều thích Gina. Vậy, vậy Laura thì sao, anh thế này không làm cậu ấy thất vọng sao?”

“Tôi... tôi tôi, không phải tôi...” Đạt Nhĩ vốn ăn nói vụng về, hiện tại càng vội lại càng nói không ra nguyên cớ vì sao. Liễu Thư ở bên cạnh nhìn đều cảm thấy hắn thật đáng thương, có lòng muốn nói hai câu, nhưng Kathy cũng không để ý buông tha người ta.

“Quả nhiên là Hắc Nha trong thiên hạ vẫn luôn đen.”

Cô nàng này nghĩ như thế nào mà nói ra từ này, Liễu Thư hắc tuyến, Hắc Nha và quạ đen không khác gì, là loài nơi này, khác nhau duy nhất chính là bộ dạng chúng nó khá lớn hơn, lực công kích cũng mạnh.

“Thiệt thòi Laura còn nói thực thích anh, thế nhưng anh...” Kathy bị tức đến độ sắp không nói ra lời, chỉ vào Đạt Nhĩ chính là mắng to một trận.

Không biết là xấu hổ hay là thế nào, Đạt Nhĩ một người cao to thật lớn cũng giống như một đứa nhỏ như đứng ở đó, cũng không lên tiếng, cúi thấp đầu tùy ý Kathy mắng.

“Nhiều thú nhân thích tôi đi, cô còn mắng một đám, quản quá rộng.” Gina hừ nhẹ.

“Những thú nhân đó tôi mặc kệ, nhưng mà cô không thể tìm thú nhân có bạn lữ.” Lời này nói nghiêm trọng, ở bộ lạc, có tập tục rất nghiêm khắc, hơn nữa các thú nhân trung thành, bên thứ ba căn bản sẽ không xuất hiện.

Kathy dứt lời, thì Gina cau mày muốn phản bác cái gì, lại bị một tiếng kêu gọi đánh gãy.

“Laura...” Đây là Liễu Thư kêu, cô xem diễn thì xem diễn, mắt thấy các cô nàng có tư thế muốn sáp lá cà, thì chuẩn bị tới khuyên can. Nhưng mới đứng lên thì nhìn thấy Laura bình tĩnh đứng lại cách đó không xa, trừng to mắt, giống như tràn đầy không thể tin. Đến đây, Liễu Thư không thể không ôm trán thở dài một câu, không nghĩ tới nguyên thủy bộ lạc, kịch tình cẩu huyết vẫn không chịu buông tha, bắt ngay tại trận... gì kia —.—!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.