“Không phải làm quần áo.” Ngẩng đầu liếc mắt nhìn thú nhân một cái, chỉ chỉ cái chén trên bàn đá nói: “Mùa đông thì uống nhiều nước, còn phòng ngừa sinh bệnh.” Nơi này không dễ chữa bệnh, cho dù có Vu y, nhưng mà khả năng làm cũng có hạn, Liễu Thư không thể không thận trọng với mấy thứ này được. Nếu không có y dược, vậy thì phòng bị chưa xảy ra, mỗi ngày đều uống nhiều nước ấm hơn, chỉ đáng tiếc là không có gừng, nếu như có gừng mà nói, mùa đông lạnh uống chút canh gừng trừ đi khí lạnh thì càng tốt.
Allen nhìn nhìn, thật là không giống làm quần áo, dùng da thú quá ít, khoa tay múa chân cả buổi, cũng không biết Liễu Thư muốn làm cái gì.
Nhìn hắn khoa tay múa chân loạn, trong lòng buồn cười, vừa vặn làm ra được hình dáng ban đầu, cũng cắt đứt chỉ, sau đó mang vào vội tới cho Allen nhìn.
“Đây là...” Allen nhìn thứ thật dài Liễu Thư mang vào trên chân, nhất thời không lên tiếng.
“Đây là giầy, giống như thứ từ trên chân tôi vậy.” Liễu Thư bận rộn nửa ngày kỳ thực chính là muốn làm ra giầy, ở đây mùa đông rất rét lạnh, không có giầy nhìn thú nhân cứ để chân trần, bọc một tầng da thú thì xong rồi. Không nói hắn lạnh hay không, chỉ là Liễu Thư nhìn cũng không thoải mái, huống chi, cô thật sự muốn làm. Khi cô đến chỉ có một đôi hài đang mang trên chân, hiện tại đã trôi qua mấy tháng, trên chân một đôi hài, đã sớm cũ nát, nếu không phải hàng hiệu thì cô thấy rằng mình đã sớm chôn thi thể hài này rồi.
Liễu Thư phải làm giầy chẳng những là mang ở trong sơn động còn phải đi ra ngoài, mà bên ngoài thì tuyết rất dày, chỉ có thể làm ủng, như vậy vừa giữ ấm cũng có thể bảo vệ tránh ẩm ướt nhất định. Mà vì tài liệu da thú làm giầy vừa vặn, cô mới làm ra cái có hình dáng, cỡ hài là chiếu theo Allen mà làm, vừa rồi cô cũng chỉ là thử xem.
“Tiểu Thư em là làm cho tôi sao?” Xem kích cỡ hài đó, Allen cười thấy răng không thấy mắt.
Nhìn bộ dạng hắn vui vẻ tìm không thấy phương hướng, Liễu Thư không khỏi mềm lòng không thôi, gật gật đầu nói: “Chính là làm cho anh, các anh để chân trần như vậy sớm hay muộn cũng sinh bệnh, chân tiếp xúc hơi đất, vốn không nên để nhiễm lạnh.” Mỗi lần nhìn Allen đi ra ngoài chân ướt đẫm, sau đó một khi về sơn động sưởi ấm ngay bên cạnh lò sưởi, Liễu Thư đau lòng.
Cái gì tiếp xúc hơi đất, không thể nhiễm hơi lạnh thì Allen cũng không biết, nhưng hắn chỉ biết một điểm, giầy này là Liễu Thư làm cho hắn, là sợ hắn sinh bệnh cảm lạnh, thì cảm động vui mừng không thôi, rất muốn hổ nhào lên ôm một cái. Nhưng nghĩ tới kết cục chọc giận giống cái, đành phải lăn lộn một cái, ngay tại chỗ một con hổ bự màu đỏ kim uy phong lẫm lẫm hiện thân, di chuyển bước chân đến bên cạnh giống cái. Cái đuôi to thô thô vung vẩy, cái đầu vừa nhấc thì đặt lên trên đùi giống cái, trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm yếu ớt, giống như là làm nũng.
Sau khi con hổ bự cọ tới, khóe miệng Liễu Thư không chịu khống chế lại kéo kéo, lại nhìn con mèo bự phạm nhị thì vẻ mặt hắc tuyến, một hồi lâu sau bất đắc dĩ vươn tay... chậm rãi gãi cằm mèo bự. Mèo bự thoải mái nheo lại mắt thú vẻ mặt biểu tình hưởng thụ.
Trên người nằm úp sấp một con mèo bự đây chính là cái lò sưởi thiên nhiên, Liễu Thư vốn cho dù là sưởi ấm còn có chút lạnh lúc này cảm thấy cực kỳ thoải mái, ấp áp làm cho người ta cũng không muốn động một chút nào. Cô vuốt ve mèo bự một hồi lâu, thật vất vả kéo con hàng này từ trên người xuống, nhưng mà đột nhiên rời khỏi 'bếp lò' ấm áp thì khí lạnh nhất thời đánh úp lại, lạnh lẽo làm chô cô nhịn không được đánh rùng mình một cái. Allen thấy thế thừa dịp sáp lại nằm úp sấp trở về, miệng nói: “Tôi có da lông, tôi sưởi ấm cho em, em sẽ không rét lạnh.”
Cô có ý muốn nói chúng ta cũng chỉ vừa mới đáp ứng, không đến mức thân mật như vậy đi, nhưng mà Liễu Thư luôn luôn không có năng lực chống cự đối với hình thú của Allen, ai kêu cô là một người lông tơ khống chứ, là chuyện không có biện pháp. Lại nói đến chính là, thật sự rất lạnh, được một con mèo bự giam nhốt, quả nhiên cũng thoải mái, cho nên sau khi từ chối một lát, cô quyết định mặc kệ hắn, dù sao là hình thú, cô có thể tự kiến thiết một phen.
“Nhưng mà giầy này mới làm ra kiểu mẫu, nếu muốn mang đi ra ngoài thì còn phải nghĩ chút biện pháp nữa.” Dựa lưng vào người mèo bự, đây là một loại hưởng thụ nói không nên lời, đệm da hổ chân chính, còn tự mang theo sưởi ấm, Liễu Thư chỉ còn kém chút nữa là không nằm xuống, trong tay cầm giày làm ra hình dáng hôm nay nói với Allen.
“Thế nào, rất khó làm sao?” Nhìn bộ dạng Liễu Thư sầu não, Allen đau lòng vội nói: “Tôi không sao, không dễ làm thì không cần làm, sớm đã thành thói quen.”
Nếu như là người khác có lẽ cho rằng Allen không cảm kích, nhưng Liễu Thư cũng biết đây là thú nhân đang đau lòng cho mình, nghĩ đến đây thì trong lòng ấm áp, cô cười cười lắc đầu: “Không phải, giầy này không khó làm, chủ yếu là vấn đề tài liệu, đế hài chỉ thế này là không thể được, muốn dày thêm, tôi đang nghĩ tới dùng cái gì để làm hài đế đây, bằng gỗ thì rất cứng rắn, mang vào cũng không biết cò mài chân không.” Chỉ vào giày da thú, Liễu Thư giải thích nói cho Allen, miễn cho mèo bự này lại suy nghĩ miên man.
“Đế hài?” Allen nhìn xem giày nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía giầy trên chân Liễu Thư, vươn tay qua nhéo nhéo, biết đế hài trong miệng Liễu Thư là cái gì, cũng lộ ra vẻ ngượng nghịu: “Thứ này là ở bộ lạc của em, chúng ta ở đây không có, cũng không biết làm từ cái gì nữa.” Nói lên cái này Allen cảm thấy mình rất có lỗi với Liễu Thư, Liễu Thư là từ bộ lạc thú nhân dồi dào cường đại tới đây, đầu tiên đi đến bộ lạc Dực Hổ tộc cũng có thể coi là bộ lạc bần cùng như thế, điều này làm cho hắn cảm thấy bạc đãi Liễu Thư. Đương nhiên Liễu Thư cũng không biết, nếu như hiểu được mà nói, không biết phải dở khóc dở cười thế nào.
“Nơi này khẳng định là không có.” Đây là keo dán, cô cũng sẽ không làm ra được, chỉ có thể nhìn vô ích.
Đột nhiên Allen càng ôm chặt giống cái trong lòng, giọng điệu thật là có chút khẩn trương: “Tiểu Thư, em sẽ không rời khỏi... bộ lạc đúng hay không?” Vốn định nói sẽ không rời khỏi mình, nhưng mà vừa nghĩ tới mình và Tiểu Thư vừa mới bắt đầu, có chút không nắm chắc.
Bị động tác Allen làm giật mình, Liễu Thư trầm mặc, trong lòng giống như gương sáng, đây là trong lòng thú nhân đang bất an. Tuy rằng vĩnh viễn ở lại chỗ này có chút không tốt, nhưng tình huống sự thật làm cho cô không thể không cúi đầu.
Cô yên lặng đưa tay vuốt ve đầu mèo bự, nhéo nhéo lên hai cái lỗ tai tròn tròn của hắn, cảm giác được đang run rẩy khe khẽ, cô không khỏi cười khẽ: “Cho dù là tôi muốn rời đi cũng phải có đường, nếu ngay cả đường ở chỗ nào cũng không biết, tôi nên trở về thế nào đây.”
Lời nói này cũng coi như xác định rõ, chỉ số thông minh thú nhân hoàn toàn có thể lý giải, cho nên sau mèo bự lý giải, híp một đôi mắt thú, cái đầu không nhìn được cọ a cọ ở trong lòng bàn tay Liễu Thư, một cái đuôi to vừa dài lại thô không ngưng vung vẩy, chụp đến chụp đi trên mặt đất, đều đã chụp bụi đất bay lên bốn phía.