Quảng trường bên này đã sớm được đặc biệt để lại một khối đất trống rất to, Allen bị một đám người vây quanh, để một mình hắn đứng độc lập ở giữa sân. Thú đồng quét nhìn toàn trường là một đám đồng bào ngày xưa trong vui cười tức giận mắng đều đang xắn tay áo lên tính phải tới cùng hắn một trận, hắn cũng không khiếp sợ ngược lại toàn thân thoải mái, cười càng vui vẻ. Hắn đã sớm chờ một ngày này, hôm nay dù thế nào cũng phải thu thập nhóm người này một trận ra trò mới được.
Rất nhanh thú nhân đầu tiên đã lủi vào sân, phản ứng cường tráng trên người mấy trăm người bộ lạc Liễu Thư đã sớm nhận thức toàn bộ, tự nhiên là nhận ra một trong số thú nhân thời điểm ngay từ đầu thu thập vẫn luôn thủ hộ đó. Bình thường cô cũng không chú ý nhiều, lúc này nhìn kỹ, thú nhân đó thấp hơn Allen một chút nên không khỏi thoáng yên tâm.
“Lần này mới bắt đầu thì cậu đã có bộ dáng này, cậu chờ xem đi Allen sẽ cho từng người nhất thời bẽ mặt, cậu vẫn là ăn nhiều một chút đi.” Eva cười bưng tới một chén canh thịt hầm khoai lang, Liễu Thư mặt đỏ tiếp nhận. Hôm nay luôn đỏ mặt, tất cả huyết dịch đều ngược dòng lên mặt rồi, như vậy là không khỏe mạnh.
Nửa bát canh thịt xuống bụng, Allen bên kia thực sự làm cho người rơi xuống đài. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Liễu Thư cảm thấy thật sâu rằng lần này đánh nhau hình như là muốn kịch liệt hơn lần đó của Laura một chút. Chẳng lẽ là nguyên nhân thực lực, hoặc là cái khác. Nhìn xem một lát sau Allen đều đã đối chiến với mấy người, chân chính xa luân chiến.
Tuy rằng lo lắng, nhưng mà biết tộc nhân bộ lạc đều hiểu rõ trong lòng, huống chi đây cũng không phải thật sự, vả lại sợ là còn tiếp tục nhìn như vậy nữa sẽ bị mấy người Kathy chê cười. Hôm nay da mặt đặc biệt mỏng nên Liễu Thư bắt đầu cúi đầu dời tầm mắt đi, chuyển chuyển liền chuyển tới Kathy bên kia. Từ sau khi cô ngồi xuống chỉ có Eva đặc biệt làm chút gì đó cho cô ăn mà Laura và Mia đều đang nấu nướng làm thức ăn, chỉ có hai người Kathy và Alice lui qua một bên góc nói nhỏ không biết đang nói gì.
Đầu óc đột nhiên linh quang chợt lóe, cô nhớ rõ còn có một đoạn nhạc đệm xuất hiện trên nghi thức ký khế của Laura, ăn tiên sói. Nhớ tới tập tục cổ quái này mặt Liễu Thư đầu tiên là xanh sau đó là đen rồi chính là đỏ lên, giống như một bảng pha màu mà biến ảo tốc hành. Eva chú ý nhìn tới thì ngạc nhiên không thôi, liên tục nhìn nhìn.
Không nói gì với Eva nữa, Liễu Thư đứng lên rồi sải bước tới bên chỗ Kathy đặt mông ngồi xuống thì nhìn thấy thứ làm cho mình phá lệ rối rắm, sặc nước miếng một cái thiếu chút nữa đau sốc hông.
Liễu Thư động tác lớn như vậy tự nhiên kinh động hai người Kathy và Alice, vừa thấy là cô thì nhất thời đùa cười rộ lên: “Nhanh như vậy đã nhịn không được, ha ha, phải có chút kiên nhẫn, còn chưa có nướng xong đâu.”
Cô không có ý tứ này, thật sự, mời tin tưởng cô, Liễu Thư yên lặng rơi lệ, lại muốn nói giải thích một phen đáng tiếc hai người cũng không quan tâm cô, tự nhiên nói tiếp: “Hôm nay cái này chính là thứ tốt, tin tưởng sau khi Allen ăn ...” Câu nói kế tiếp thì không cần nói nhiều lắm, Liễu Thư cũng nghe không nổi nữa.
Nhưng mà cho dù là nghe không vô vẫn phải nhịn xuống lời muốn hỏi, cô chột dạ giương mắt nhìn thứ đang thiêu nướng trên đống lửa trước mặt. Vừa rồi cô vẫn không dám nhìn xung quanh, hiện tại mới đến liếc mắt nhìn một cái, lúc này không nhìn không biết vừa nhìn thì bị dọa nhảy dựng. Cô nhớ rõ tiên sói lần trước căn bản không lớn như vậy mà, cái này nếu toàn bộ ăn vào... Yên lặng nuốt nuốt nước miếng, trong lòng thẳng bồn chồn.
“Này... sao cái này lớn như vậy?” Lần trước tuy rằng cũng lớn, nhưng ít ra ở trong phạm vi bình thường, Liễu Thư run rẩy khóe miệng hỏi.
“Ha ha...” Nhe răng cười với Liễu Thư một cái, Kathy đặc biệt tiện nháy mắt mấy cái đến một câu: “Cậu đoán xem.” Đặc biệt tiện hề hề, người nhìn vô thì vô cùng muốn đập cô nàng một trận.
“Có nói hay không?” Liếc mắt, Liễu Thư thật sự mặt thẹn đến hoảng, bị một kích như vậy cái gì cũng không muốn hỏi nữa.
Nhưng mà không muốn biết, người ta cũng không cam lòng, cầm thứ gì đó đang để lên một cái giá nướng dài, Kathy sáp lại gần cười đặc biệt vô sỉ: “Hôm nay cái này cũng không phải là tiên sói, là một loại mãnh thú khổng lồ trong rừng rậm, nghe nói lúc bắt nó còn mất hơi sức thật lớn đấy, hì hì... quan trọng nhất là thời kỳ giao phối của loại mãnh thú này vô cùng dũng mãnh.”
Tát nhẹ một cái đẩy Kathy đang cười tiện hề hề sang một bên, Liễu Thư đã cái gì cũng không muốn nghe nữa, tiên của mãnh thú có kỳ giao phối hung mãnh, có cần như vậy hay không... còn có hạn cuối hay không. Lại liếc mắt nhìn thú tiên còn tiếp tục nướng một cái, nhìn Alice còn đang soàn soạt quét tương muối ở trên mặt thì cả người cô cũng không tốt lắm. Nếu tiếp tục ở lại cũng không biết cô có thể không nhịn được một cái mà trực tiếp làm người hủy diệt hay không, nhẫn nhịn bản thân vẫn là chạy lấy người thì tốt.
Trở lại chỗ vừa rồi ngồi xuống, Eva lại cầm chút thức ăn đi tới, chống lại ánh mắt của cô ấy thì Liễu Thư cảm thấy chuyện vừa rồi khẳng định cô ấy cũng biết, thì cô nhất thời xấu hổ dời mắt cũng không nhìn cô ấy mà trực tiếp nhìn sang chỗ sân đánh nhau đã có đoạn thời gian không chú ý tới.
Không lâu sau tiếng u a trên sân dần dần tràn đầy, các thú nhân đều ngồi xuống đất cho nên cho dù bị chắn ở ngoài đám người Liễu Thư vẫn có thể thấy rõ động tác. Hiện tại trên sân vẫn là Allen mà đối thủ của hắn đã thay đổi thành nhiều người, thú nhân bị đánh tiếp vẫn không bỏ qua, không thể lên sân khấu thì ở dưới đất dùng sức ủng hộ cho người đi. Dáng vẻ bộ dáng đó là tư thế không đánh được Allen thì tuyệt đối không bỏ qua, Liễu Thư nhìn mà lòng rối rắm, nhìn phía Eva không xác định nói.
“Vì sao... sẽ như vậy, đánh cũng thời gian dài như vậy, lần trước Đạt Nhĩ cũng không có bao lâu mà, mấy người Ngải Đạt cũng không lên nhanh.” Liễu Thư là thật lo lắng, cô đương nhiên biết các tộc nhân không có làm cho Allen bị thương, nhưng lúc này đi xuống thì người cũng sẽ mệt. Đương nhiên cô tuyệt đối không có ý tưởng khác, quan tâm đơn thuần mà thôi.
“Chẳng lẽ bây giờ cậu còn không rõ ràng lắm sao?” Eva biểu tình tương đối không nói gì, nhìn xem Liễu Thư mặt đơ như gỗ một hồi lâu mới nói: “Nếu nói trước kia ở trong bộ lạc giống cái rất được các thú nhân hoan nghênh thì đó nhất định là Gina. Gina lớn lên xinh đẹp đương nhiên rất nhiều người thích, nhưng mà từ lúc cậu đã đến rồi thì cô ấy đã sắp xếp hàng thứ hai.”
“Ực...” Mặt đơ như gỗ nghe xong, sắc mặt Liễu Thư cứng ngắc, một lát sau mới kéo khóe miệng nhẹ giọng nói: “Cậu nói chuyện cười đi, tuy rằng mình làm rất nhiều vì bộ lạc, nhưng cũng không đến mức như thế đi...” Một từ 'đi' cuối cùng cô nói tương đối chột dạ. Hiện tại nhìn bộ dạng Allen đối địch trên sân thì biết xa luân chiến rất vất vả, mà hết thảy ngọn nguồn có vẻ như là do cô.
“Cậu thì không cho rằng như vậy, cậu cho là cậu làm đều là chút chuyện nhỏ, nhưng mà đối chúng ta mà nói cậu cứu toàn bộ bộ lạc mà không chỉ một mạng.” Than nhẹ lắc đầu, đối với Liễu Thư Eva đã thích lại cảm kích, chắc hẳn tâm tình tộc nhân trong bộ lạc tuyệt đối cũng chính là giống như mình, các thú nhân thì càng khó trách.
Nói xong thì nở nụ cười, vỗ vỗ đầu Liễu Thư đang ngốc lăng: “Đừng nghĩ nhiều, ô kìa xem Carmen lên rồi, lúc này rốt cục thì Allen được giải phóng.”
Vừa quay đầu nhìn lại, quả nhiên trên sân song phương đều thay đổi người, Carmen làm phù rể rốt cục nhớ tới Allen chính là huynh đệ của mình trì hoãn như vậy thì thấy bán huynh đệ cũng đủ rồi, lúc này rốt cục thì nhảy ra cứu màn. Trong sân Allen và Carmen liếc nhau cùng cười, khi gần kết cục Allen đấm vào trong ngực Carmen một quyền, tình huynh đệ nồng đậm.
“Cảm tạ, chờ ngày đó của cậu tôi nhất định giúp cậu chắn, ha ha ha...” Nói xong cất tiếng cười to nhanh chóng rời sân. Cmn cái đám này dây dưa đủ lâu, nếu Carmen không lên hắn cũng sắp ăn không tiêu.
“Phù phù... Đợi lâu không...” Thoáng cái Allen đi thẳng đến bên Liễu Thư. Vừa rồi chuyên tâm đối địch cũng không chú ý tới nhất cử nhất động của Liễu Thư, hiện tại đi tới thấy cô còn ngồi ở tại chỗ mình ôm đi qua thì trong lòng đặc biệt cao hứng, đã vui vẻ chạy tới, ngực còn kịch liệt nhấp nhô, miệng thở hổn hển. Tràng đánh nhau vừa rồi đó đối với hắn vẫn có tiêu hao.
“Không có...” Cô lắc đầu cũng không nói thêm cái gì mà lôi kéo thú nhân ngồi xuống, tiếp nhận canh Eva bưng lại rồi đưa qua: “Mau nghỉ ngơi một chút ăn một chút gì đi, mệt chết rồi hả.”
Allen ngồi xuống lắc lắc đầu, mồ hôi trên tóc dài tùy ý bắn ra tung tóe, lại hồn nhiên không thèm để ý tới bản thân một thân chật vật, một tay tiếp nhận canh Liễu Thư đưa, một tay kia dùng sức một cái cũng ôm người vào trong lòng, ôm chặt không buông.
Cảm nhận được lửa nóng da thịt kề nhau, mặt Liễu Thư cũng bắt đầu nóng lên, lặng lẽ nhìn lại chung quanh, thấy không có bao nhiêu người chú ý nơi này, Eva cũng tránh qua bên cạnh, thế này mới nho nhỏ thở dài. Sau đó thì thầm oán con hàng đang ôm mình, rụt rè một chút có được không. Nhưng mà ngẫm lại căn bản không hiểu được vì sao, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
Cánh tay cường tráng vắt bên hông, cánh mũi hô hấp hơi thở có mùi mô hôi, tim Liễu Thư đập nhanh hơn. Còn chưa kịp nói cái gì thì một cái đầu lớn cọ đến bên gáy, cô cũng cảm giác làn da nơi đó cũng bắt đầu nóng rát lên, không khỏi duỗi tay chống đẩy: “Anh làm sao đấy, giống như con cẩu.” Cọ làm cô tâm hoảng ý loạn.
“Không có việc gì, anh chỉ muốn thân mật với em.” Đầu tiếp tục vùi, giọng nói rầu rĩ không rõ ràng truyền đến. Vừa mới dứt lời thì Liễu Thư cảm giác được cổ bị thêm một chút, cả người đều cứng ngắc lại, quả nhiên cô vẫn là chịu không được... Chết mất, đóng cửa lại trong nhà không được hay sao, không phát hiện nhiều người như vậy à, đừng tưởng rằng cô không phát hiện Kathy quang minh chính đại nhìn xung quanh.
“Được rồi, không cần như vậy.” Đẩy ra cái đầu chôn ở cổ, Liễu Thư nhỏ giọng nói.
Allen bị đẩy ra rất dễ dàng, hắn cũng biết Liễu Thư là có vẻ thẹn thùng, hôm nay kỳ thực đã làm rất nhiều khác người, nhưng cô không có trách hắn, hắn thật cao hứng cũng không nguyện lại làm cho Liễu Thư rối rắm. Vì thế thuận thế liền an phận lại, khóe miệng ngậm cười nhìn cô nói: “Ừm, không như vậy ... ở bên ngoài.” Nghĩ nghĩ vẫn là thêm ba chữ ở phía sau.
Lau một đầu hắc tuyến, Liễu Thư cũng lười lại nói với con hàng này, chỉ chỉ canh trên tay hắn nói: “Mau ăn chút đi, hôm nay bận một ngày không có được ăn cơm đàng hoàng rồi.”
Thật đúng là không có, thú nhân thể trạng cường kiện như vậy đói vài ngày cũng không có sao, Allen cười cười cũng không cự tuyệt quan tâm đến từ Liễu Thư, ngược lại thực hưởng thụ bưng canh thịt ngưỡng cổ ùng ục ùng ục giống như uống nước mà đổ vào trong bụng.
Liễu Thư cũng co rút khóe miệng khóe mắt, con hàng này quả nhiên là đủ làm cho người ta không nói được lời nào, ăn cơm có như vậy sao. Cô liếc mắt nhìn tay hắn còn công khai ôm vào bên hông, ở dưới tầm mắt khó hiểu của Allen cầm một chuỗi thịt nướng đưa tới: “Uống canh không thì không no.”
“Xác thực ăn không no.” Không khách khí tiếp nhận lấy, rồi há mồm gặm, ánh mắt cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Liễu Thư: “Là sợ buổi tối anh không có khí lực sao?”
Liễu Thư hoàn toàn đen mặt, cái biểu tình này cái động tác này của hắn rốt cuộc muốn biểu đạt cái ý tứ gì cô còn không rõ ràng lắm sao. Cô hít sâu một hơi muốn nói cho rõ ràng, đáng tiếc căn bản không cho cô cơ hội này, Allen cười cười mím môi tiến đến bên tai Liễu Thư nhẹ giọng nói: “Yên tâm anh không dùng toàn lực.”
Cho nên nói, ý của ngươi là ngươi hiện tại mạnh mẽ có thể đánh chết một con mãnh thú... Không đúng, điểm chú ý không phải cái này, Liễu Thư lắc lắc đầu gọi lý trí trở về, cô cảm thấy một ngày hôm nay chỉ số thông minh của mình đều hạ thấp rồi.
Tức giận liếc mắt thú nhân một cái, cầm thịt nướng trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, giận dữ nói: “Ăn của anh đi.”
Mắt thấy Liễu Thư có điềm báo tức giận thì nháy mắt Allen liền sợ, vội vàng cúi đầu làm giống như quỷ chết đói. Thú nhân đáng thương còn không biết có cái từ kêu là thẹn quá thành giận, cho nên hắn cũng không hiểu được đây là bạn lữ rất thẹn thùng.
Đợi Allen ăn tàm tạm rồi, thì cao trào đến đây, cũng là vấn đề Liễu Thư vẫn đau đầu rối rắm.
Lại là con hàng Abby nâng tiên thú giống như nâng bảo bối tiến lên, một cái thô thô thật dài như vậy đều có thể so sánh cùng với cánh tay. Liễu Thư nhìn mà nghẹn ở trong lòng trong miệng, trơ mắt nhìn Allen mặt không đổi sắc tiếp nhận há miệng rồi cắn một miếng to, thiếu chút nữa cô chưa ăn mà càng nghẹn rồi.
Rất muốn nói có thể không ăn được không, nhưng bây giờ là trước mắt nhiều người như vậy mà cự tuyệt thì cô không cái dũng khí này. Tiên thú này được Kathy nướng rất tốt dầu mỡ lóng lánh, còn có mùi vị thịt truyền tới, tay nghề Alice làm thật không kém, đáng tiếc dù không kém cũng không thay đổi được chuyện thực nó là tiên thú.
Liếc mắt nhìn người ồn ào chung quanh, cô khẽ cắn môi nhắm mắt, há miệng cắn một cái, cắn một miếng không nhấm nuốt mà nuốt xuống luôn rất nhanh ngay cả vị gì cũng chưa nếm được.
Lúc này phần lớn giống cái cắn một ngụm cho có ý tứ, chủ yếu là thú nhân thôi. Allen không phụ kỳ vọng chỉ mấy ngụm đã ăn xong phần còn lại, sau đó cũng không để ý gì khác mà biến hóa thành hình thú. Ngay tại khi Liễu Thư còn không có phản ứng kịp thì vác cô bay vút lên trời cao, chuyển một vòng ở trên đầu mọi người, để lại một tiếng hổ gầm chấn động trời xanh rồi lách người rất nhanh, nga, không đúng là thú.