Tuy rằng bị Allen nghẹn một trận, nhưng hắn đáp ứng dẫn cô đi nhìn lãnh địa sừng tê giác thú một cái, Liễu Thư quyết định vẫn là tha thứ cho hắn.
“Đầu tiên chúng ta nói một tiếng với tộc trưởng đi.” Allen do dự rồi nói.
Xin phép với tộc trưởng một chút đương nhiên tốt, như vậy an toàn, nhưng mà họ thật sự muốn cản thì cô không thể ra đi, tộc trưởng bọn họ sẽ càng lo lắng, cô ngẫm lại rồi vẫn lắc đầu: “Vậy không được, tộc trưởng bọn họ sẽ không cho tôi đi theo anh đi ra ngoài.”
“Cũng đúng.” Allen cảm thấy mình đáp ứng rất qua loa, nhưng mà đã đồng ý, nếu đổi ý mà nói, ngẫm lại có lẽ Liễu Thư bởi vậy mà tức giận, hoặc là sẽ không cần mình, hắn liền ngột ngạt: “Vậy... không bằng...”
“Ài, anh đừng nó là đổi ý đó, tôi sẽ không đáp ứng.” Cô cũng biết Allen sẽ nói cái gì, Liễu Thư duỗi tay ra làm tư thế chấm dứt, ý tứ không được thương lượng.
“Tôi cảm thấy chỉ hai chúng ta đi không tốt lắm, không bằng kêu thêm vài người đi.” Lui mà cầu tiếp theo, đã không thể nói với tộc trưởng, vậy thêm vài người ít nhất an toàn một chút. Allen cũng không phải lo lắng cho mình, nếu hắn chỉ có một thân một mình mà nói, hiện tại để cho hắn đi, hắn cũng không nói hai lời. Nhưng có thêm một người, còn là giống cái, hơn nữa là người mình thích, tuyệt đối phải chú trọng cao độ.
Liễu Thư vốn không muốn làm cho quá nhiều người biết được, nhưng nhìn bộ dạng Allen là sẽ không thỏa hiệp, cũng thôi, bất đắc dĩ thở dài: “Được, kêu thêm vài người, nhưng mà có thể bảo đảm thuyết phục bọn họ.”
“Có thể, nhất định có thể.” Thấy Liễu Thư không kiên trì, Allen cũng vui vẻ, một lời đáp ứng. Giống như chỉ sợ cô đổi ý, hắn lập tức đi ra ngoài, vừa đi vừa cao giọng nói: “Em trước đợi tôi đi gọi người, một hồi sẽ trở lại.” Tốc độ đó, muốn cho hắn đợi một chút cũng không kịp.
Chỉ là quan sát sừng tê giác thú một chút, Liễu Thư vác ba lô của mình trên lưng, quần áo cũng mặc thực dầy một chút, còn mang theo chút thức ăn. Đợi làm xong không kém lắm, thì Allen trở lại, đi theo cùng với hắn còn có mấy thú nhân, cũng không phải người nào khác, đều là người quen.
“Ài, lá gan của các người cũng thật lớn, thế nhưng muốn đi lãnh địa sừng tê giác thú, nếu như bị a ba biết thì sẽ giáo huấn một trận. Allen đừng cho rằng a ba tôi lớn tuổi thì không đánh được cậu.” Lần trước đấu thử sức với a ba cũng làm cho hắn bị đè xuống một trận, cho hắn biết bảo đao chưa lão, gừng càng già càng cay, Phách Nhĩ thấu hiểu rất rõ.
Đến đây có ba thú nhân, Phách Nhĩ và Đạt Nhĩ còn có Carmen, không có kêu Oman, qua mấy ngày nữa thì Eva sắp sinh, Oman cũng không cách xa được bước nào, cho nên sẽ không kêu.
“Đi lãnh địa sừng tê giác thú rốt cuộc là vì cái gì?” Carmen vừa tiến vào sơn động, tìm chỗ đất trống khốc khốc ngồi xuống, thêm hai khúc củi cho đống lửa, tiếp tục khốc khốc nói: “Không nói rõ ràng sẽ không cho đi.” Được rồi ngay cả lời nói cũng đã nói ra kiên quyết như vậy rồi, tính tình này ấy.
Đạt Nhĩ luôn luôn cùng một chỗ với Carmen, lúc Allen đi tìm thì hắn đã ở đó, nên cũng cùng tới đây, trên đường nghe xong giải thích cũng lơ đễnh. Không phải đi xem lãnh địa sừng tê giác thú sao, cẩn thận bay một vòng ở trên trời là được, hắn tùy tiện cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại Carmen nói thẳng ra, mới biết được có tình huống khác, hắn ngây ngô cười vò đầu quyết định không phát biểu ý kiến, cuối cùng sẽ có quyết định.
“Là tôi muốn đi.” Liễu Thư tự mình đứng ra thừa nhận.
“Em muốn đi?” Phách Nhĩ cũng không kinh ngạc lắm, đã nói: “Cũng khó trách, nhưng mà em đi rốt cuộc làm cái gì? Hiện tại a ba nghe xong đề nghị của em thì chúng ta đều đang làm chuẩn bị công kích bầy sói, quản chuyện sừng tê giác thú làm gì?” Sau khi xác định vị trí của mình, Phách Nhĩ ngược lại thích ứng nhanh, cảm thấy giống cái Liễu Thư này rất khác biệt, hiện tại tâm tình chuyển biến sẽ không xem cô thành một giống cái phổ thông, ngược lại có loại ý tưởng thâm giao.
“Sừng tê giác thú rất nguy hiểm, cô có lý do gì?” Carmen nhíu mày nói.
“Hiện tại tôi còn chưa xác định đâu, đối phó với bầy sói chú ý tới bộ lạc chúng ta mà nói, tuyệt đối không thể trực tiếp chống lại. Hiện tại thời gian không đủ, trong khoảng thời gian ngắn thu phục chúng nó, chúng ta cần viện trợ bên ngoài.” Liễu Thư cũng không giấu giếm, nói ra mục đích của mình.
“Em có nắm chắc làm cho sừng tê giác thú và bầy sói chống lại nhau không?” Phách Nhĩ chỉ thẳng trọng điểm.
“Cho nên tôi mới muốn đi lãnh địa sừng tê giác thú nhìn xem, theo tình huống mà định.” Liễu Thư nói.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Carmen ném một khúc củi lửa trong tay, đứng lên đi ngay.
Những người khác theo sát mà lên, duy chỉ có Liễu Thư không hiểu ra sao: “Ài ài ài, các anh đợi chút.”
“Các anh... tôi thì sao, tôi cũng phải đi.” Đây là cái tình huống gì hả.
“Cô, không thể đi.” Carmen vẻ mặt không được thương lượng.
“Tiểu Thư, hay là đừng đi.” Allen vẫn có vẻ lo lắng, nhưng mà đối lập với Carmen hắn cũng chỉ có chút không đủ lo lắng, hu, hắn thật sự không phải cố ý nuốt lời.
Cô ôm cánh tay cười lạnh: “Không cho tôi đi thì thôi, được, các người bay ra đi phía trước, tôi sẽ đuổi kịp phía sau.” Đồng thời cũng buông ra lời kiên quyết, cũng không phải Liễu Thư cố tình gây sự, cô biết ý tứ các thú nhân, bọn họ đi làm rõ ràng tình huống lãnh địa sừng tê giác thú, rồi trở về nói, cô sẽ không cần đi mạo hiểm. Nhưng cô không nghĩ giống vậy, đã đặt ra kế hoạch thì cô tự nhiên muốn hiểu biết rõ ràng, như vậy mới có thể làm kế hoạch hoàn mỹ, có chuyện vì thiếu chút nữa đấy, nhưng đám thú nhân này chính là chết đầu óc.
“Em...”
“Quên đi quên đi, để cho Tiểu Thư đi thôi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy tốt.” Allen chột dạ đứng ra che chở, không có biện pháp, hắn chính là thú nhân tốt điển hình thương giống cái, hu, thú nhân thật đáng thương.
Cuối cùng, vẫn là Liễu Thư thắng, cô được đồng ý cho đi cùng, nhưng mà bị răn đe, trừ bỏ lưng Allen thì chỗ nào cũng không cho đi, chỉ có thể ở trên đó. Đối với mấy hiệp ước không bình đẳng này cô rất rộng rãi tiếp nhận hết, ài, ai kêu cô không có gì, chỉ là tính tình tốt —_—!