Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 173: Chương 173: Quyển 2 - Chương 78: Hạ tể.




Liễu Thư thấy Noreen tìm cô hình như có chuyện gì, liền nghĩ trước để cho cô ấy vào nhà mà nói, hiện tại nghiêng đầu vừa thấy bên ngoài Sander cũng ở đó, nghĩ đến thương thế trên người hắn mới tốt, vội vàng mời hai người tiến vào, đứng ở bên ngoài, nói khó mà nói, mặt khác cũng vì suy nghĩ cho thân thể Sander.

Noreen ngượng ngùng liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, xoay người nhìn Sander còn đứng bên ngoài, vẫy tay với hắn nói: “Vào đi.”

Xoay người cười cười với Liễu Thư, khom người ôm lấy gì đó ở trên đất, mà lúc này cô mới phát hiện hai người Noreen đến, còn không đi tay không, thế nhưng còn mang theo này nọ, không khỏi bật cười: “Đây là làm sao, còn chuyển đồ lại đây à.”

“Lần trước không phải tôi nói với cậu, muốn học dưỡng thú với cậu sao, cái này không phải là anh trai của tôi bắt mấy con gà lông xanh choai choai trở về, tôi cầm mấy con tặng cho cậu, cũng thuận tiện muốn cậu dạy tôi biện pháp kinh nghiệm dưỡng thú.” Xốc miệng giỏ ôm trong lòng lên, Liễu Thư nhón chân nhìn vào bên trong, thật là bốn con gà lông xanh lông đã dài mọc dày lên.

“Cậu muốn học thì tôi nhất định sẽ dạy, không cần khách khí như vậy.” Vội vàng xua tay, đẩy giỏ trở về, Liễu Thư cũng không nghĩ tới muốn thu gì đó của Noreen, mọi người đều là người quen, không tất yếu cái này, bằng không chẳng phải là có vẻ rất khách khí.

Thấy Liễu Thư không thu, ngược lại là Noreen nóng nảy: “Cái này cậu nhất định phải nhận, tôi cũng lấy lại đây rồi.” Trong lòng vẫn nhớ kỹ, bởi vì có Liễu Thư, mới có thể làm cho sinh mệnh Sander thoát khỏi nguy hiểm, có thể nói là đại ân, cô đã sớm muốn tìm thời gian đến để mà cảm tạ một chút, đây chẳng qua là một ít tâm ý.

Sander đến gần, thấy hai giống cái khách khí dây dưa chối từ quay lại, khóe miệng co rút, tiến lên khuyên bảo: “Liễu Thư khỏe, đây là Noah bắt được, Noreen muốn nuôi dưỡng, nhưng nhà cô ấy còn có bốn năm con, một người cũng nuôi dưỡng không được nhiều như vậy, mấy con này vừa vặn cho cô, coi như là cảm ơn cô đã cứu tôi.”

Cùng Noreen lại đây, Allen không ở nhà, hắn không tốt tiến vào, hơn nữa bọn họ cũng không đem mấy chỉ con gà con lông xanh làm cái gì tạ lễ, hắn là chuẩn bị xong rồi, đánh nhiều một ít con mồi, nhưng mà hiện tại vào cửa, thấy bộ dáng hai cô rối rắm, nhất thời im lặng không nói gì, quên đi, về sau lại bổ sung là được.

“Đúng vậy đúng vậy, cậu hãy thu vào đi.” Nhất thời tìm không thấy lí do tốt để thoái thác, Sander đi ra đúng thời điểm, Noreen chặn lại nói: “Nếu như cậu không muốn, chính là thật sự không muốn nhận lời cảm tạ của chúng ta, vậy... lần khác tôi lại đến là được.” Nói xong, tội nghiệp nhìn Liễu Thư, nhìn đến người sau còn rất áy náy, lại nhìn, chẳng qua là vài con gà con, thật sự không có gì lớn, lần này gật đầu đồng ý.

“Vậy được rồi, tôi liền nhận.” Ngượng ngùng tiếp nhận giỏ, Liễu Thư vẫn cảm thấy mình chiếm tiện nghi: “Cái kia hai người vào nhà uống nước đi, trời nóng như vậy.”

“Không được, không được, a ma còn ở nhà, tôi trở về nấu cơm.” Noreen khoát tay, trước kia ít nhiều là có chút ý kiến cới Liễu Thư, cho dù cô ấy cùng Allen khế ước, trong lòng cũng có khoảng cách, nhưng từ lúc sau chuyện Sander, cô cũng bắt đầu chân chính trưởng thành, đối đãi với Liễu Thư, cũng thay đổi loại ánh mắt, ẩn ẩn có xu thế phát triển thành fan não tàn.

“Đừng đi vội.” Lôi kéo tay Noreen, Liễu Thư cười cười, sau đó chỉ chỉ hậu viện nhà mình: “Tôi nuôi dưỡng thú đều ở trong hậu viện, không phải cậu muốn học dưỡng thế nào sao? Rất đơn giản, đi xem đi, thuận tiện dạy cậu một chút, hơn nữa thú lắm lông nhà tôi, ba con mẫu đều có thai, rất nhanh sẽ sinh sản.”

“Nha, thật sao?” Noreen hiển nhiên càng thêm chú ý là chuyện thú mẹ sinh sản, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Liễu Thư: “Ba con thú mẹ đều có ấu tể con, Liễu Thư cậu thật sự rất lợi hại đó, tin tưởng chờ thú lắm lông nhà cậu sinh ấu tể rồi, người trong bộ lạc, khẳng định đều muốn dưỡng thú.”

“Như vậy tốt, thừa cơ hội này dưỡng nhiều một ít gia cầm, đợi đến thời điểm mùa đông, cũng sẽ không sầu lo không có thức ăn.” Liễu Thư thật ra đối với cái này rất vui vẻ vì thành công, đáng tiếc ngay từ đầu các tộc nhân bộ lạc, không quá tin tưởng. Tuy rằng không phản đối cô làm, nhưng mà không đồng ý, nhưng thú mẹ nhà cô sinh sản rồi thì không giống với, có tể thú, chính là càng nuôi càng nhiều, thấy được tiền đồ phát triển, các thú nhân làm sao có thể không thèm để ý đây. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#NinhHai giống cái nói chuyện, Sander một mình yên lặng đi theo ở phía sau, trên tay cầm theo giỏ có chứa gà lông xanh, trên đùi của hắn đã khôi phục không kém, nhưng mà hiện tại đi đường vẫn có chút không thuận tiện, nhưng không trở ngại, chỉ là không muốn dùng lực quá lớn lại làm rách miệng vết thương, như vậy tiếp qua nửa tháng thì cũng hoàn toàn khỏi hẳn. Cái này vẫn là bởi vì thể chất thú nhân cường hãn, đổi thành người bình thường, qua một hai tháng, tuyệt đối không thể làm đến nơi đến chốn.

Nói lời này, cũng đến hậu viện, Liễu Thư chỉ vào hai cái chuồng thú cho bọn họ xem, sau đó chính mình cũng đi theo giới thiệu.

“Đây là chuồng sáu con thú lắm lông, chúng nó ở lớn hơn một chút, còn gian nhỏ bên cạnh này là chim thầm thì, chim thầm thì không phải là tôi bắt, là Mia tặng cho tôi thời điểm tôi và Allen khế ước. Đáng tiếc, bốn con chim thầm thì đều là công (đực), cũng không biết mấy con quang côn này, khi nào thì có thể tìm được nàng dâu.” Cười trêu ghẹo, thấy bọn họ cũng nghe cao hứng, mà Noreen lại nói ra được mấy vấn đề, đều là tri thức cơ bản về nuôi gia đình cầm, xem bộ dáng của cô ấy đúng là nghiêm túc, Liễu Thư tự nhiên nguyện ý dốc túi hướng dẫn.

“Gà lông xanh này đều là động vật tiểu thú tính ăn tạp, cái ăn không tốn sức, chỉ là hao chút tâm, thời điểm không việc gì thì cắt nhiều một ít cỏ non cho chúng nó ăn, hoặc là đào giun ở trong đất, đều có thể, rất dễ nuôi, đừng lo lắng.” Thấy Noreen hình như lo lắng cho mình nuôi dưỡng không tốt lắm, Liễu Thư an ủi, tận lực nói những chi tiết đơn giản hóa.

“Nhà các cậu nhất định phải cất chuồng, trong chuồng cũng phải làm sạch sẽ, thường thì ba bốn ngày phải rửa sạch một chút, quét tước phân đổi cỏ khô, như vậy nhóm tiểu thú ở thoải mái ăn ngon, thì cũng không dễ dàng sinh bệnh, lớn lên thịt cũng nhiều hơn.” Cuối cùng một câu, Liễu Thư đang nhìn đến nhóm tiểu thú tròn vo nhà mình, trước hết nở nụ cười.

“Thì ra còn có nhiều chuyện như vậy đâu, tôi còn tưởng rằng chỉ cần đóng cửa cho ăn là được rồi.” Nhíu mày nhăn mặt, Noreen như có chút suy nghĩ gật gật đầu, hồi sau thở dài, chống lại ánh mắt Liễu Thư nhìn cô chăm chú một lát, giống như cũng không biết người này đang tự đắc, thẳng đến khi bị Liễu Thư nhìn đến cô chịu không nổi, Noreen mới từ từ nói: “Liễu Thư cậu thật đúng là có khả năng, nuôi dưỡng nhiều tiểu thú như vậy, ruộng đồng trong nhà, đều chăm sóc thật tốt, nếu như là tôi ấy à, trong ruộng thì tôi còn được, nhưng cũng phải a ma chỉ điểm, trong nhà cũng tạm được.” Hiện tại Noreen đều lo lắng, đợi sau khi mình thành niên khế ước cùng Sander, bản thân mình có thể chăm sóc một cái nhà có tốt hay không.

“Ài.” Vỗ vỗ bả vai Noreen: “Đừng nói lời nói ủ rũ như vậy, ai cũng không phải một ngày sẽ biết hết, chủ yếu chính là chịu học, cậu xem hiện tại không phải cậu còn đang nghiêm túc học tập sao, tôi nhất định sẽ chỉ hết cho cậu, trở về dưỡng gà lông xanh, cái gì không hiểu cứ việc tới tìm tôi, nhưng mà tôi tin tưởng cậu là một giống cái xinh đẹp lại thông minh, việc này cũng sẽ không làm khó cậu, hơn nữa chuyện này nhỏ mà, đúng hay không Sander?” Nói đến cuối cùng, khiêu mi nhìn thú nhân ở phía sau.

Sander sửng sốt, thấy đang hỏi mình, lại nhìn giống cái mình yêu thích lộ ra ánh mắt đang ẩn ẩn chờ đợi, lúc này liền khe khẽ ôm chặt cô ấy, nhỏ giọng mềm giọng nói: “Đúng, kỳ thực em thế nào đều tốt, về sau tất cả mọi chuyện có thể để cho anh đến làm.”

Liễu Thư ở một bên co rút khóe miệng, đối với thú nhân sủng nịnh vô nguyên tắc gì đó là khinh bỉ không thôi, khụ khụ, đương nhiên cô theo bản năng liền xem nhẹ, ai đó nhà mình cũng là 'Vô nguyên tắc' trong đó.

Mặt Noreen lại đỏ lên, liếc mắt ngắm Liễu Thư một cái, thấy cô ở xa phía trước, hình như không nhìn mình, thế này mới nho nhỏ giọng đáp lại Sander: “Bản thân em không nghĩ ngốc như vậy, chuyện có khả năng em đều phải học.” Cô là càng ngày càng chờ mong chính mình trưởng thành lên, đến lúc đó là có thể cùng Sanderc tổ chức thành lập gia đình, sau đó sinh hoạt vô cùng náo nhiệt.

Dư quang khóe mắt liếc liếc một cái người trước mặt không nhìn mình, hai người đại ái ân đằm thắm, lại lần nữa liếc mắt nhìn đối với phương xa không rõ ràng trước mắt, bóng đèn gì đó cô biết thực chướng mắt, nhưng mấu chốt nơi này là nhà cô ấy, cô nên tránh hiềm nghi đi đã, té ~ cân nhắc tới cảm thụ người vây xem được không.

Nhận bốn con gà lông xanh, cũng tiễn bước hai tình lữ đang kỳ tình yêu cuồng nhiệt, vẫy vẫy tay cáo biệt, xoay người đóng cửa lại, về phía sau viện làm chỗ ở mới cho thành viên mới, bốn con gà lông xanh có hai con công hai con mẫu vừa vặn. Hiện tại đắp chuồng thì một mình cô khẳng định không được, đơn giản cân nhắc một chút ngay tại trong chuồng chim thầm thì chiết ra một khối đất trống, tạm thời làm chổ cho chúng nó nghỉ ngơi. Chim thầm thì tuy rằng trưởng thành, nhưng tính tình chúng nó vẫn rất ôn hòa, sẽ không làm ra chuyện uy hiếp đối với con gà lông xanh con, nếu thả vào chuồng thú lắm lông thì không nhất định rồi, hai giống khác nhau, khả năng sẽ phát sinh chiến tranh chủng tộc. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

“Hình như lại lớn hơn rồi.” Ngồi xổm ở trước chuồng thú lắm lông, từ trong khe hở thấy ba con mẫu thú lớn bụng, bọn nó gần như là đồng thời có ấu tể, bụng lớn nhỏ cũng tương đồng, có lẽ thời gian sinh sản cũng cùng canh giờ.

Liễu Thư hỏi qua Vu y, thú lắm lông dự tính ngày sinh là ba tháng, tính tính ngày mà nói cũng ngay ở mấy ngày nay, trong lòng cô lại nóng nảy, tiếp qua không lâu thì phải đi bộ lạc Dực Xà, trong nhà nếu có một đứa nhỏ, à, không đúng, là ba đứa nhỏ ấu tể mới sinh ra, làm sao cô yên tâm được. Hiện tại chỉ ngóng trông, ba con mẫu thú này mau chút sinh hạ thú tể, cô cũng dễ dàn xếp ổn thỏa, đến lúc đó chính là tìm người săn sóc cũng yên tâm chút.

timviec taitro

Có lẽ chính là lòng nghĩ chuyện thành, ực, cũng có thể nói lòng rất có linh tê cùng nhóm tiểu mẫu thú, cái ý niệm này trong đầu Liễu Thư mới nhắc tới vài lần, thì ngày hôm sau lại thành hiện thực, cho nên nói, có một số việc chính là như vậy không khỏi niệm nha.

Việc này ngay tại nửa đêm, thời tiết nóng, cửa sổ cũng mở rộng ra, ban đêm trong phòng có hun lá ngải cứu, dùng để trừ muỗi, cũng là ở trong lúc vô tình mà phát hiện, vì thế Liễu Thư còn dùng chậu hoa trồng thêm mấy bồn ở dưới cửa sổ. Có lẽ là bộ dạng ngải cứu ở nơi này đặc tốt, dù sao hiệu quả trừ muỗi còn rất mạnh, ít nhất cửa sổ mở ra cũng không có mấy con muỗi có thể bay tới bay lui ở trong phòng quấy nhiễu mộng đẹp người khác, hoặc là tìm kiếm người không chắn kỹ thì cắn một ngụm to.

Ban đêm Liễu Thư ngủ ngon, nhưng thời điểm nửa đêm thì nghe được thanh âm kỳ lại, mơ mơ màng màng nghe không đúng lắm, thân thể nằm bất động ở trên giường, rụt vào trong ngực rộng lớn của thú nhân bên cạnh.

Ngay cả cô cũng có thể ẩn ẩn nghe được âm thanh, thú nhân ngũ cảm linh mẫn thì không cần nhiều lời, trực tiếp đứng lên, động tác Allen làm rất nhỏ, vì sợ đánh thức Liễu Thư, nhưng cô vốn ngủ cũng không an ổn, mất đi hơi thở làm cho mình rất cảm giác an toàn bên cạnh, có thể không tỉnh mới là lạ.

“Làm sao vậy...” Xoa mắt ngồi dậy, trong thanh âm của Liễu Thư tràn ngập nồng đậm ủ rũ, khàn khàn hỏi.

“Không có việc gì, em ngủ đi, anh đi ra xem.” Allen đau lòng, vội vàng an ủi.

Lúc này Allen đã đốt cây đuốc, nửa trợn tròn mắt nhìn một vòng, lại nhíu mi cẩn thận nghe, ban đêm mùa hè côn trùng kêu vang kêu đến lợi hại, nhưng ở dưới tình huống hết thảy bình thường, cô nghe được một chút động tĩnh không thích hợp.

“Không cần, em với anh cùng đi xem.” Nhìn hắn muốn ngăn cản, Liễu Thư cũng không nhìn hắn, cứ thế mang hài: “Anh dám bỏ em một mình ở trong phòng, em sẽ sợ hãi.”

Cho dù trong thanh âm của cô, không có biểu lộ ra chút ý tứ sợ, nhưng Allen bị nhắc nhở rồi, thật đúng không dám để một mình cô ở lại, vì thế, hai người cầm cây đuốc, một trước một sau mở cửa đi ra ngoài xem tình huống.

Mở ra cửa sau, thanh âm liền rõ ràng hơn, có chút là động vật phát ra, đứt quãng, Allen nhất thời không nghe ra được, lôi kéo Liễu Thư còn muốn đi, nhưng cô cũng không động.

“Em...” Allen nói còn chưa dứt lời đã bị đánh gãy.

“Đừng nhiều lời, về phía hậu viện.” Vội vàng kéo hắn muốn đi.

“Em cẩn thận một chút.”

“Cẩn thận cái gì, thanh âm này từ phía sau truyền đến, có lẽ là ba con mẫu thú sắp hạ tể, chết thật, thế nào lại nhặt vào nửa đêm như vậy chứ.” Nếu không có nghe thấy mà nói, một đêm qua đi còn không biết sẽ phát sinh cái gì đâu, Liễu Thư chửi thề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.