Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 56: Chương 56: Trứng chim chân giò hung khói




Bởi vì muốn đi thăm nhóm ấu tể nên Liễu Thư còn làm chút chuẩn bị, tuy rằng tộc nhân trong bộ lạc khẳng định rất xem trọng nuôi dưỡng ấu tể, cũng sẽ không bạc đãi bọn hắn. Nhưng mà cô nhi không cha không mẹ rốt cuộc sẽ không có cuộc sống được nhiều như ý, chú ý nhiều một chút cũng tốt, suy bụng ta ra bụng người Liễu Thư tự nhiên hiểu được cảm thụ này.

Nên lúc này lửa trong lò sưởi đang nướng mấy con cá muối, đã có cá tự nhiên là không thể thiếu cá muối, thứ này ăn có vị, chế cá muối chín làm thành món ăn vặt ở thế giới này khi không có việc gì thì nhét một miếng vào miệng. Tuy rằng ngại nó tanh, nhưng mà thay đổi khẩu vị cũng là đồ ăn ngon, chỉ đáng tiếc là không có món chính, bằng không thì cá muối ăn với cơm thì thật thơm ngon.

Trừ bỏ làm cá muối còn dùng túi da thú lớn đựng không ít thịt khô, thịt khô này cũng là Liễu Thư chơi đùa ra được, linh cảm đến từ thịt bò khô. Đương nhiên cái này cũng không tính là cái gì, chỉ là bỏ một miếng thịt to vào trong nồi nấu chín, đợi nguội rồi thì dùng dao cắt mỏng thành từng miếng làm thịt khô. Đầu tiên là đặt tới địa phương râm mát hong khô, đợi đều cứng rắn lại thỉnh thoảng lấy ra phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời. Ngay từ đầu Liễu Thư sợ sẽ bị hư hỏng, cho nên cẩn thận làm một hai lần xem không có vấn đề gì rồi mới lập tức bắt đầu làm nhiều lên. Chỉ rất đáng tiếc là, đây là nửa tháng trước cô mới nhớ tới phải làm, mấy người Eva ăn còn những người khác chưa có biết đâu. Hơn nữa cô có một mình cũng làm không có bao nhiêu, lại phải vô cùng cẩn thận, rất lo lắng sẽ hỏng việc, tốc độ cũng không nhanh.

Allen cũng biết, hai người đều chưa có nói cho tộc trưởng, đều muốn đợi xác định thịt khô không có chuyện gì rồi nói sau. Ai ngờ, khí trời chuyển biến nhanh như vậy, làm cho người ta thực không đỡ được, như bây giờ không có ánh mặt trời phơi nắng thường xuyên, thịt khô cũng tồn trữ không lâu.

Vốn muốn lo trước tính sau, lấy xuống trước cũng không được, mấy gói to thịt khô cô làm trước hết giữ lại đi, không đến vạn bất đắc dĩ cũng đừng ăn.

“Mấy quả trái cây này cũng mang theo đi.” Nói đến trái cây, ở chỗ Liễu Thư chỉ còn lại không đến mười mấy trái, đều sắp khô quắt, đây là mấy ngày trước đây Allen mang về. Cô nhất thời hứng khởi muốn giữ lại làm mứt hoa quả, cái này khi còn ở nông thôn cô thường làm, cô có kinh nghiệm, ừ, nói trắng ra là miệng cô thèm ăn, muốn ăn chút gì đó có vị. Nhưng mà ai biết hôm nay khí trời thay đổi bất thường, trái cây cũng không tươi mới, đừng nói làm mứt, cho dù là ăn cũng ngại không dễ nhai. Hiện tại ở bên ngoài cũng rất khó tìm được trái cây, cho dù có cũng là ở trong động con sóc, đó cũng là để người ta qua mùa đông nha.

Chọn chọn lựa lựa, Liễu Thư tìm ra hai cái chân giò hun khói của mình, cho tới nay cũng không nỡ ăn, mắt thấy cũng sắp quá thời hạn, cô đang dự tính mấy ngày nay thì ăn nó. Hiện tại... quên đi có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, mình cũng chỉ có chút đồ này, dù sao trước kia cũng đã ăn rồi, sao không để cho mấy người Eva đều nếm thử.

“Đây là cái gì vậy?” Hiển nhiên ba giống cái đều cảm thấy rất hứng thú với chân giò hun khói ( xúc xích) của Liễu Thư.

Lúc trước cũng là sợ lúc đang dẫn dắt du khách thì nửa đường bị đói, nên cô đều mang theo đồ ăn vặt tùy thân, hai cái chân giò hun khói này cũng là cô chọn mua ở siêu thị, nhìn trúng ở chỗ ăn một cái bảo đảm no.

Liễu Thư hơi có chút đắc ý nhỏ lắc lắc một cái chân giò hun khói, có chút cảm khái hoài niệm nói: “Đây là một trong đặc sản của bộ lạc mình, xúc xích, ừ, kỳ thực cũng là làm từ thịt, nhưng rốt cuộc khẩu vị khác biệt. Vốn nghĩ mấy ngày nay sẽ ăn nó, vừa vặn hôm nay các cậu đều ở đây, vậy cùng nhau nếm thử đi.”

“Nhất định ăn rất ngon rồi.” Từ lúc ăn qua bánh mì Eva đã biết 'Bộ lạc' của Liễu Thư cường đại giàu có, còn có thật nhiều thứ ăn ngon, cho nên chân giò hun khói xuất hiện, cô vừa nghe là có thể ăn thì nước miếng lan tràn ngay tại chỗ. Nhìn thấy Alice và Kathy đang ra sức giễu cợt cô, nhưng cô cũng rất hiếu kỳ cái thứ dài dài này rốt cuộc là cái vị gì.

“Ài, đợi chút, chúng ta cứ ăn như vậy, thật sự là quá lãng phí, chúng ta đổi cách ăn khác.” Nhìn thấy lúc này cũng đã trễ, may mà cơm nước xong lại nói sau, hơn nữa Allen và Oman cũng sắp trở lại, đúng lúc thời gian nấu cơm.

Hai cái chân giò hun khói lớn có thể ăn sống, nhưng cứ ăn như vậy, cũng quá lãng phí, Liễu Thư đề nghị xào ăn, lớn như vậy, làm hết hai cái, cũng rất phân có lượng.

Ba người Eva tự nhiên đều không có ý kiến gì, thứ đồ này cũng là lần đầu tiên thấy, ăn thế nào cũng không biết, còn không bằng để Liễu Thư quyết định.

“Trứng gà xào chân giò hun khói, không nghĩ tới mình còn có thể ăn một lần.” Nhìn hai cái chân giò hun khói, Liễu Thư lắc đầu, rất là có chút cẩn thận chua xót nói.

“Trứng gà là cái gì?” Kathy khó hiểu trứng gà xào chân giò hun khói trong miệng Liễu Thư là ý tứ gì.

Liễu Thư giật mình, ngượng ngùng gõ gõ đầu: “Không đúng không đúng, không phải trứng gà, là trứng chim.” Nói xong thì đứng dậy chạy đến một bên, khi rồi trở về thì trong tay cầm mấy cái trứng chim tròn căng cỡ bằng nắm tay trẻ con.

“Nha, đây là...”

“Đây là hôm kia Allen lượm về, nói là lúc đi ngang qua thì trông thấy trên một thân cây, hơn nữa xem bộ dạng chung quanh, chim mẹ đã có khoảng thời gian không xuất hiện, khẳng định là đã xảy ra chuyện cũng không chừng, cho nên liền mang mấy cái trứng này trở lại, hôm nay đúng lúc ăn luôn.”

Nhóm giống cái cũng thường ăn trứng chim, nhưng mà đều sẽ tuân theo quy tắc rừng rậm, tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cho dù có ăn thì trong một tổ nhiều lắm là lấy một hai cái, cho dù chim mẹ trông thấy cũng sẽ không nói cái gì, ừ, nói chung một tổ hy sinh vài cái, cấp cho con hổ bự hung tàn một ít phí bảo hộ, rất miễn cưỡng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.