Cá Allen mang về đều cắt thành lát hơi mỏng, toàn bộ rửa sạch bỏ vào trong khay đã chuẩn bị tốt, hắn bắt trở về bốn con cá, đều rất lớn. Cá ở đây đều to béo tươi non, thịt nhiều ít xương, Liễu Thư cắt cũng nhanh, chỉ chốc lát cũng chuẩn bị xong mấy con cá, lúc này mới nhìn Allen.
Liễu Thư chuẩn bị đồ ăn, Allen cũng không có nhàn rỗi, đi rửa sạch một ít rau dại hái được. Lẩu ấy mà, cũng không thiếu được rau tươi, trừ bỏ mấy thứ rau dại, còn có mấy khay thịt cắt lát, dưới tình huống vật chất cũng không phong phú, có thể có được những thứ này đã rất không tệ rồi, nhìn xem bao nhiêu đó hẳn là đủ cho mình và hắn ăn, lúc này mới dừng tay lại.
Rửa tay rửa mặt, rồi lôi kéo Allen ngồi xuống bên cạnh nồi đun nước, lửa dưới lò đang đốt mạnh, canh trong nồi đá bị đun sôi quay cuồng, bỏ đồ gia vị vào trong nước canh xương, canh có màu trắng ngà tự nhiên, một vị cay chưa bao giờ ngửi qua làm cho cái mũi linh mẫn của Allen có hơi chút không thích ứng.
“Đến đây, xem này, vậy là có thể ăn rồi.” Liễu Thư lôi kéo Allen ngồi xuống, cầm chiếc đũa liền gắp mấy miếng cá lát, để vào trong nồi nước canh nóng nhúng nhúng một lát rồi gắp ra. Thịt cá rất tươi mới, nếu không phải vì không đủ tài liệu, cô chuẩn bị làm cá lát sống, huống chi cá lát bị cô cắt rất mỏng, chỉ cần nhúng qua trong nồi nước nóng một chút là được, chấm tương là có thể ăn.
Tương chấm là Liễu Thư lâm thời làm ra, rất đơn giản, chính là băm nhuyễn ớt thành tương, thả hành thái và gừng tỏi, vì khẩu vị, cô còn đặc biệt thả vào một loại nước ép trái cây thực chua. Chỉ là đơn giản mấy thứ, thế nhưng sau khi nếm thử, vậy mà hương vị rất không tệ, quả ớt giống như là bởi vì thả nước chua, cũng không cay quá, vị chua này còn rất giống dấm chua. Dù sao dấm chua cô không có cách làm, không bằng về sau vẫn dùng cái này thay thế đi. Tương chua cay phối hợp với hành tỏi gừng băm, dùng nó để chấm ăn, hương vị đó... Tuyệt đối đá thịt nướng đi mấy con phố.
Lấy cá trụng xong rồi chấm đều đều vào sốt tương, Liễu Thư gắp cái đầu tiên này vào trong bát của Allen: “Mau ăn đi, đây là hương vị đầu tiên sẽ để cho anh nếm thử, thử xem có ăn được không.” Nói xong lại tự nhiên gắp cho bản thân một đũa khác, chấm tương, đây là cho mình.
Allen chưa từng thấy qua cách ăn này, không cần nướng không cần nấu, chỉ cần nhúng nước một chút, nhưng đối với cái này trừ bỏ mới mẻ cũng thực sự hưng phấn, không một chút do dự bắt đầu vung đũa mang theo ba lát cá bỏ vào trong miệng. Vì cân nhắc đến dung lượng dạ dày của thú nhân, Liễu Thư cắt cá lát vẫn là vô cùng lớn, nhưng mà mỏng, vì sợ trụng không chín.
“Thế nào?” Kỳ thực cô vẫn rất khẩn trương, tuy rằng có tin tưởng đối với tay nghề của mình, nhưng luôn muốn người ăn qua có thể nhận xét.
“Ừ ừ.” Nhai kĩ, cho tới bây giờ Allen ăn cái gì cũng là nguyên lành hiếm khi chịu khó chậm rãi nhấm nháp. Tư vị trên đầu lưỡi, làm cho hắn nói không rõ, chỉ cảm thấy là tư vị này thật ngon. Với lại thú nhân thật chất phác không thể biểu đạt bằng ngôn ngữ, chỉ có thể trông mong ngóng nhìn Liễu Thư: “Tôi còn muốn.”
Quên đi, trông cậy vào thú nhân có thể nói ra lời hay gì thì quả thực là nói nhảm mà thôi, có thể nói ra 'Còn muốn' thì tỏ vẻ hắn còn muốn ăn nữa, Liễu Thư rất thỏa mãn tiếp tục ào ào lấy cá cho Allen, còn có rau dại thịt lát. Trong lúc đó còn lấy ra trứng luộc ngày hôm qua chưa có ăn hết, đợi nóng rồi vớt ra.
Nhìn Liễu Thư nhúng cho mình, sau vài lần, chỉ có mình ăn, mà cô còn chưa ăn gì, Allen đau lòng. Tự hắn thử gắp một miếng cá lát để vào trong nồi nước sôi trụng chín, động tác có chút ngốc, nhưng miếng cá lát này vẫn là được nhúng rất thành công, chấm sốt tương vững vàng bỏ vào trong bát Liễu Thư.
Nhìn lát cá trong chén, Liễu Thư cười cười với Allen, bỏ vào miệng nhai nhai: “Ăn rất ngon, ăn nhiều một chút.”
Kế tiếp Allen cũng không cần Liễu Thư hỗ trợ, tự mình bắt đầu, cá lát thịt miếng, trứng luộc, nhét một đám, tướng ăn đó, so sánh một chút, Liễu Thư cảm thấy mình thật sự là rất văn nhã, quả thực chính là nhân vật mẫu mực. Đang ăn thì cô phát hiện Allen không ăn rau dại, mỗi lần nhúng rau dại, trừ phi Liễu Thư gắp cho hắn, nếu không đều để trong nồi chạm cũng không chạm vào một cái, làm cho cô rất là buồn cười. Đột nhiên cô giở trò đùa dai, thường xuyên gắp chút rau dại cho hắn, thấy khuôn mặt tuấn tú thú nhân nhăn đi, rõ ràng không thích, vẫn chịu ăn hết đám rau đó, trong lòng cô có một sự cao hứng thôi đừng nói nữa.
Lẩu thì phải nhiều người ăn mới có không khí, hôm nay chỉ có hai người Liễu Thư Allen, hai người nhưng lại không thấy ít đi. Gắp thức ăn cho nhau, Allen cẩn thận gắp thịt nhúng chín chấm tương đưa cho Liễu Thư, mà cô cũng đáp lại, chút ấm áp thản nhiên tràn ngập ở trong sơn động.
Một loại ăn ý nối liền giữa hai người, cảm xúc lưu chuyển ở trong một ánh mắt một cái ngoái đầu nhìn lại, đống lửa bùm bùm, bóng người lay động ở trong ánh sáng đong đưa.
Ngày bình thản như nước, nhưng tùy thời lúc nào cũng còn có kinh hỉ phát sinh.
Có cái hoạt động thu thập này, trong bộ lạc dần dần bận rộn lên, nhóm giống cái công tác cũng nhiều. Trừ bỏ chiếu cố ấu tể, thu thập chẳng những làm cho cuộc sống các cô phong phú hơn không ít, thứ hái trở về cũng làm cho cuộc sống mỗi nhà mỗi hộ khá giả lên. Thú nhân đi ra ngoài săn bắn, cũng không phải là mỗi lần đều có thể thắng lợi trở về, tay không mà quay về cũng không phải là số ít. Huống chi trong bộ lạc còn có không ít cô nhi quả phụ, tuổi già cô đơn người tàn tật, đều cần bọn họ chăm sóc, cho nên công tác thu thập này có thể nói giảm bớt rất nhiều áp lực.
Mùa xuân nhiều mưa, ở dưới cơn mưa dễ chịu cỏ cây sinh trưởng tươi tốt, trong rừng thú chạy chim bay quay cuồng. Trong bộ lạc, cuộc sống các thú nhân sớm đi vào quỹ đạo, giống cái thu thập hiệu quả tốt đẹp, người hai đội chia nhau hành động, mỗi tổ phân đến bảy thú nhân cố định thay phiên quản lý bảo hộ. Đương nhiên nếu như có thú nhân nhàn rỗi cũng có thể tạm thời gia nhập vào.
Hoa tiêu được trồng ở chung quanh sơn động, trừ bỏ một hai cây thời điểm nhổ lên thì bị hỏng gốc, cây khác đều trồng sống. Hoa tiêu phía trên cũng lớn, tươi tốt, mỗi khi chín Liễu Thư sẽ cẩn thận hái xuống, xử lý tốt, giữ lại để dành dùng ăn. Cây ớt thì được cô khai khẩn một khối trồng trọt lên, cô vốn nghĩ xong, tìm chỗ trồng giống như hoa tiêu, nhưng mà từ lúc tìm được hành tỏi, lại đột nhiên muốn có cái vườn rau, vậy thì thuận tiện biết bao. Vì thế khai một khối đất hoang thật lớn.
Việc mở vườn rau này Liễu Thư không có để cho Allen hỗ trợ, tự bản thân cô tìm khối đá nhọn cột vào một trên một khúc gỗ, làm thành cái cuốc. Làm mệt mỏi một ngày, tay đều ma sát bị phồng lên chảy máu. Lúc ấy vuốt máu, vết phồng rộp thì cô cảm thấy mình quả nhiên là yếu ớt, hồi nhỏ cũng trải qua việc nhà nông, sau khi học đại học xong thì mới không đụng tới, thời gian mới mấy năm, thật sự là không còn dùng được rồi.
Vết phồng trên tay Liễu Thư không đáng lo, Allen lại không cho phép. Vừa về đến thì hắn mắt sắc phát hiện trên tay cô không đúng, kéo qua vừa thấy thì mắt liền nheo lại, giọng điệu hơi trầm xuống: “Đây là chuyện gì xảy ra, tay thế nào lại như vậy?”
Liễu Thư rất cao hứng, cô khai khẩn một vườn rau, hôm nay mới vừa cuốc đất xong, ngày mai lại làm tơi xốp, đều trồng ớt và hành tỏi xuống mới được. Vì thế cũng rất không tự giác mà hưng phấn nói ra hôm nay mình làm cái gì.
Lúc ấy Allen cái gì cũng chưa nói, chỉ là buổi tối thời điểm ăn cơm không biết chuẩn bị từ chỗ nào một nắm thảo dược lại đây. Cẩn thận phá vỡ vết phồng rộp trên tay Liễu Thư, sau đó bôi thảo dược lên, dùng da thú băng bó kỹ lưỡng rồi mới biết được hắn đi tới chỗ Vu y. Nghĩ vậy thì lòng cô tràn đầy cảm động, chỉ là cái này còn không có xong đâu.
Ngày hôm sau vừa dậy chợt nghe được bên ngoài có âm thanh hì hục, cô đi ra ngoài vừa thấy, được rồi, Allen vung một cái cuốc còn lớn hơn cái cô làm (tg: phỏng theo làm) đang dùng hết khí lực ra sức giúp cô làm tơi đất hòn đá. Hơn nữa vừa nhìn lại, cái vườn rau ngày hôm qua cô mở đã được mở rộng hơn không ít, nhìn đến đây thì Liễu Thư không khỏi đen mặt. Mình làm một ngày, lại không sánh bằng người ta làm một buổi sáng, đây rốt cuộc là chênh lệch cái thần gì vậy.
“Allen...” Liễu Thư kêu một tiếng.
“Dậy rồi, tôi đều chuẩn bị xong vườn rau cho em rồi, tay em bị thương, trước hết nghỉ ngơi một chút đi.” Sớm chú ý tới Liễu Thư, Allen một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà làm xong một chút còn lại, khiêng cái cuốc, cất bước nhanh đi tới nói: “Hôm nay tôi không đi ra ngoài, giúp em trồng rau.”
“Anh...” Cô muốn nói cái gì, cuối cùng thở dài, cô không thể nói không cần Allen hỗ trợ, đó là rất làm kiêu, rất nhiều lúc đều là thú nhân giúp cô thôi. Cô đi khập khiễng bất đắc dĩ dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Allen: “Không có gấp, bản thân tôi từ từ làm cũng được, nếu thật sự không được mà nói, nhất định sẽ không quên anh.”
Lúc này Allen mới ngượng ngùng, ngày hôm qua thấy Liễu Thư vội vàng làm cái vườn rau, khiến tay biến thành như vậy cũng không nói một tiếng, tâm tình Allen rất phức tạp. Giống cái rất có bản lĩnh hắn đương nhiên vui vẻ, nhưng mà giống như cũng nhận thức không cần chính hắn lại làm cho hắn rất không biết làm sao, hiện tại bị nói như vậy mới bắt đầu chột dạ.
“Không sao, em không cần quá mệt mỏi.” Allen nhìn chằm chằm Liễu Thư, trong lòng lại là suy nghĩ, khi nào thì bọn họ khế ước hả, hắn rất muốn, nhưng mà Liễu Thư lại chưa nói. Tuy rằng thú nhân hẳn là phải chủ động, nhưng hắn thực sự thẹn thùng có được không, nhất là dưới tình huống Tiểu Thư còn không có tỏ vẻ gì.
“Đi trở về đi.” Lôi kéo Allen đi về nhà, hôm nay cô không đi thu thập, Allen không săn bắn, hiếm khi lại được nhàn nhã, vừa vặn làm một ít chuyện vụn vặt cho xong, hai người cùng nhau vui vẻ tự tại.
Ăn xong điểm tâm Liễu Thư lại đi giày vò chuồng thú, đám ấu tể thú nhiều lông đã chính thức an gia ở trong này. Thời điểm vừa dàn xếp xong cho chúng nó còn có chút không thành thật, cả ngày nghĩ thế nào để chạy đi. Nhưng làm sao cô có thể để cho chúng nó như nguyện đây. Ngay cả cái chuồng cũng dùng tảng đá lót thì càng không thể, lại nói sau đó cả ngày cô cung cấp ăn no uống đủ, cho dù ngươi là hoang dại cũng có thể dưỡng ngươi thành ngoan ngoãn.
Nhóm thú con lớn lên không ít, trong đó có bốn con mẫu (mái) hai con công (đực), đợi sau khi lớn lên, vừa qua kỳ động dục không chừng cô có thể thu hoạch càng nhiều thú con. Đến lúc đó đều là lương thực dự trữ, nghĩ đến đó Liễu Thư nuôi nấng càng hăng say. Cũng may đám thú con đều là động vật ăn tạp nghiêng về ăn chay, ăn cỏ quả mọng rễ cây gì đều được, không có việc gì còn có thể ném hai khối xương cốt cho chúng nó nếm một chút nữa.
Liễu Thư rất là coi trọng đám thú con này, cũng rất chú ý xử lý chuồng trại thực sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, gần như mỗi ngày đều rửa sạch, ba ngày thì đổi cỏ khô lót bên trong một lần. Dù sao chuồng thú này cách gần nhà, nếu để có mùi sẽ không tốt lắm, huống chi làm sạch sẽ một chút, nhóm thú con ở cũng thoải mái, có thể càng khỏe mạnh trưởng thành.
Lúc trước không ý tưởng, nhóm thú con phân cho cô cũng không có nhiều cân nhắc, chỉ là làm ra cái hố ở địa phương cách xa một chút để đổ phân vào bên trong tích góp từng tí một, đợi đến trình độ nhất định thì thanh lý đi. Hiện tại những cái đó có chỗ hữu dụng, có thể bón phân cho vườn rau của cô. Nghĩ như vậy thì cô càng săn sóc mấy con thú nhỏ hơn, vui vẻ vì chẳng những lớn lên cho cô nhiều thịt còn kéo chút phân...
Cây ớt thời điểm nhổ về thì trồng xuống ngay, chỗ chân tường ở bên ngoài. Vườn rau xới đất xong thì dời qua, tiểu mầm hành tỏi cũng vậy. Cô và Allen bận rộn nửa ngày, nhìn trong vườn rau chỉ đơn điệu vài chủng loại, đầu tiên là vui vẻ sau lại thở dài. Cô vẫn muốn tìm nhiều thêm vài thứ, chẳng những là vì bỏ thêm vào danh sách rau của cô, cũng là vì suy nghĩ cho vườn rau nhỏ của cô.
Người ta nói mùa hè thời tiết hay thay đổi, mùa xuân cũng thế. Đến buổi chiều thì trời âm u, bắt đầu lâm râm mưa phùn. Liễu Thư nhìn trời, ngồi ở bên cạnh lò sưởi mặt nhăn nhíu, nhìn về phía Allen ở bên kia đang sửa sang lại da thú, nói: “Allen, tộc trưởng bọn họ lại đắp lều trại ở bên ngoài sao?”
Mùa xuân tiến đến, các thú nhân cũng lục tục chuẩn bị từ trong sơn động chuyển đi ra. Dù sao sơn động ẩm ướt âm u, cũng không phải chỗ ở tốt, chỉ là có giường đất rồi sau đó mới tốt hơn rất nhiều. Nhưng đắp liều trại ở bên ngoài lại càng bớt lo một ít. Hiện tại cũng không rét lạnh, lều trại càng thông khí thoải mái.
“Đúng vậy, tiếp qua vài ngày nữa, Abby cũng muốn giúp Kathy đắp lều trại ở bên ngoài.” Allen gật gật đầu, sau đó nhìn phía Liễu Thư: “Tiểu Thư cũng muốn sao, tôi chính đang chuẩn bị đây, không vội.”
Nghe giọng điệu dỗ dành của Allen, Liễu Thư co rút khóe miệng, lúc này mới biết được, thì ra hắn làm da thú là muốn đắp lều trại cho cô.