Quần áo được xử lý, nhưng còn cái khác thì sao, như trang sức. Lần trước dùng ngọc trai làm hai cái vòng tay ngọc tặng cho Laura, đương nhiên bản thân mình cũng không thiếu được. Nhưng mà Liễu Thư cũng không thích mang gì đó ở trên tay, cô ghét bỏ phiền toái cho nên không chuẩn bị làm vòng tay, huống chi như vậy còn phí ngọc trai nữa.
Vừa nghe đến Liễu Thư phải làm trang sức ngọc trai, hưng phấn nhất trừ Kathy thì không còn ai khác. Cô nàng lập tức trở về nhà lấy toàn bộ ngọc trai của mình đi tới, hạ quyết tâm là nhất định phải học. Liễu Thư cũng không chuẩn bị giấu giếm cái gì, huống chi cô vẫn là một gà mờ mà thôi, nhiều lắm chính là biết được một ít hoa văn, nếu nói khéo tay gì đó, quên đi, đừng đả kích cô.
Dùng ngọc trai làm trang sức, không thể thiếu chỉ, vì thế bộ quần áo duy nhất bằng vải của cô đã bị cô tháo ra lại gặp tai ương. Nhìn xem bộ dạng một cái tay trên quần áo đang tốt đẹp bị phá hỏng, Liễu Thư dứt khoát hạ quyết tâm, trực tiếp roẹt roẹt hai cái cắt hai cái ống tay áo xuống. Ngoài ra cái còn nguyên lành cũng không có may mắn thoát khỏi, không bằng liền đổi thành áo lót trong để mặc đi. Tốt xấu gì thì chỉ gai trên hai cái tay áo có thể sử dụng được rất nhiều, cô mím môi xem nhẹ tiếc nuối trong lòng, ài, nói như thế nào cũng là lần đầu tiên trong đời mình, ít nhiều phải coi trọng.
Có chỉ gai (sợi chỉ) thì kế tiếp đều dễ làm, Liễu Thư đã sớm phân loại ngọc trai lớn nhỏ của mình, nhiều nhất chính là một ít hạt ngọc trai nhỏ vụn, những thứ này có thể làm sợi dây chuyền ngọc trai. Cô không có máy khoan chuyên môn để đục lỗ trân châu, chỉ có thể dùng dây kẽm mài nhọn một đầu chậm rãi dùi, đoạn dây kẽm này vẫn là cô lấy xuống từ trên ba lô, là tài nguyên không thể tái sinh.
Xỏ lỗ ngọc trai cũng là một môn kỹ thuật, chậm rãi xuyên xoay tròn, còn phải cẩn thận nắm chắc trăm ngàn lần đừng để tay bị thương. Cho nên công việc này còn rất khảo nghiệm sự chịu đựng, sâu chuỗi ngọc trai thì dễ dàng hơn, giống như chơi đùa mà sau khi xuyên qua xong làm cái nút thắt, hoàn thành một sợi dây chuyền có lẽ là cái thứ nhất trong lịch sử này, ừm, ngọc trai.
Liễu Thư bên này chuẩn bị xong một thứ, nhẹ thở ra thực vừa lòng kiệt tác của mình, mang ở trên cổ xem thử, ừm, thực vừa lòng, vì thế còn chưa có nhìn ba người khác. Đối với thứ đồ xinh đẹp thì nhóm giống cái yêu thích trời sinh. Alice và Eva chính là một người đang xỏ lỗ, một người xỏ trân châu, không có gì mới lạ. Liễu Thư đi qua hỗ trợ giúp đỡ hoặc là nói một hai câu, đợi cảm thấy ổn rồi mới chuyển đến bên Kathy. Vừa rồi chỉ thấy cô nàng không ngừng cằn nhằn chơi đùa, nên lúc này cô đến xem sao.
Liếc mắt một cái nhìn đến thứ Kathy đang làm, Liễu Thư phải nói có vài người chính là có thiên phú này. Đồng dạng là làm dây chuyền, Liễu Thư chính là làm từng bước làm ra dây chuyền ngọc trai phổ thông thường xuyên thấy nhất. Mà Kathy thế nhưng còn hiểu được kết hợp, làm ra đa dạng mới, cái này đổi lại làm cho cô hoàn toàn phải nhìn thẳng vào tiểu giống cái ở trong ấn tượng của cô chính là tên cật hóa này.
“Ha ha, thế nào? Đẹp mắt không?” Nhận thấy được Liễu Thư đi tới, Kathy vẻ mặt ý cười: “Lần trước nhìn đến vòng tay cậu tặng cho Laura là mình rất thích, nhưng không có cái chỉ gai này nên cái gì cũng không thể làm. Sau khi trở về mình hay dùng tảng đá bình thường mình lượm để chơi đùa, hiện tại có chỉ, mình có thể làm tốt rồi.”
Tảng đá có nhiều mà, mài ra cái lỗ đến là lớn, dùng da thú buộc mới thuận tiện. Hiện tại Kathy làm chính là tảng đá và ngọc trai cùng kết hợp lại, một khối đá cuội màu đỏ xinh đẹp, đỏ long lanh giống như bảo thạch, mặt trên bị mài ra cái lổ hỏng dùng da thú bện dây buộc lại. Mà ở phía trên tảng đá thế nhưng lại xuyên chỉ gai vào, mấy hạt ngọc trai nhỏ thì sắp thành chuỗi treo xuống dưới, phần tâm tư khéo tay này có thể không nói là thiên phú sao.
“Tốt, rất tốt.” Liễu Thư bắt đầu sờ sờ, rất tán dương nói: “Không nghĩ tới cậu còn rất hiểu biết, ừm, không bằng mình vẽ vài cái hoa văn cậu làm thử xem.”
Kathy cho dù là tâm tư linh hoạt nhưng dù sao đối với kiến thức nông cạn có thể làm ra dây chuyền vừa rồi có bộ dáng đó đã là hiếm có, nghe vậy, thì lập tức gật đầu như mổ thóc: “Được được, Tiểu Thư cậu biết nhiều như vậy nhất định là hoa văn rất đẹp mắt.”
Lời này nói chân thành, Liễu Thư cũng nhận, xác thực cô vẽ còn vẫn rất là dễ nhìn. Cô tìm khối da thú, cầm thanh than củi, trải ra ở trên bàn rồi bắt đầu nhớ lại bộ dáng trang sức trước kia thấy qua, sau đó nhất nhất vẽ xuống. Cô cũng không thật sự vẽ nhiều, dù sao vẽ nhiều Kathy còn không nhất định có thể tiêu hóa hết. Mọi thứ cũng không nên gấp gáp, có như vậy một đại sư ở tương lai thế nào không thể nắm chắc thành công chứ: “Phải nói trước, về sau sau khi chế tác trang sức mình đều muốn cậu hỗ trợ làm, đương nhiên mình sẽ ra tài liệu.”
Kathy đang muốn nhìn xem hoa văn, thấy Liễu Thư dây dưa, tức giận nói: “Đã biết, đã biết, về sau cậu thích cái gì thì mình làm cái đó, cậu mau vẽ ra đi, đợi đến thời điểm cậu và Allen khế ước mình cũng đưa lên trang sức xinh đẹp được.”
Có được đáp án vừa lòng, Liễu Thư cười híp mắt, sau đó động thủ vẽ ra, cô vẽ hoa văn hai cái cây trâm cài tóc, cái này rất đơn giản, tin tưởng Kathy sẽ hiểu thấu rất nhanh. Còn có hình thức hai cái vòng tai khuyên tai, lỗ tai của cô trước kia mang qua khuyên bạc, tuy rằng có thời gian dài không đeo nhưng mà không bị lấp kín, cô cần cái bông tai để ngày khế ước đó cô muốn đeo lên. Không có vàng, như vậy kiểu dáng cô tổng hợp lại chắc được rồi đi. Còn bông tai nên cố định thế nào, dây kẽm gì đó còn có thể lại tháo ra, thô một chút cũng không sao, cô có rất nhiều thời gian sự chịu đựng để mài, chưa từng nghe qua chuyện xưa mài sắt thành kim sao.
Trừ bỏ mấy thứ đó, hình thức lắc tay và dây chuyền cô cũng vẽ mỗi loại một kiểu, những thứ này đều có thể tự mình cân nhắc gia tăng cải tiến. Cô cũng cứ thế mà vẽ, xong rồi lại nói: “Thế nào, trở về phải tìm hiểu cho kỹ, mình chờ tin tức tốt của cậu nha.”
Giống như nâng đỡ bảo bối, Kathy ôm tấm da thú mà không buông tay, dẫn tới Alice và Eva đều liếc mắt khinh bỉ. Vừa rồi thời điểm Liễu Thư bắt đầu vẽ các cô bàng quan cũng bị khiến cho lực chú ý mà tới nhìn, càng ngày hai mắt càng tỏa ánh sáng. Không nghĩ tới những viên ngọc trai nho nhỏ còn có thể làm thành loại bộ dáng này, nhất thời tâm tư cũng ngứa ngái. Liễu Thư nói chúng nó đều có thể mang ở trên đầu trên người, cho dù không thể, chỉ bộ dạng xinh đẹp đó cũng đã làm cho các cô vui vẻ.
“Nếu làm tốt, thì chúng ta làm nhiều mấy cái để dành, lúc đó đợi đến ngày trao đổi thì chúng ta đi Dực Báo tộc lấy trang sức ngọc trai thả đi ra khẳng định rất nhiều người tranh nhau theo chúng ta đổi đấy.” Eva Alice Kathy năm nay đều có thể đi ngày trao đổi, Liễu Thư thì càng không cần phải nói, ngày trao đổi ngay từ đầu cũng không biết là gì, khẳng định là được cho phép đi.
“Đúng vậy đúng vậy.” Eva nhắc tới như vậy, Alice cũng chờ mong đến: “Nhìn đẹp như vậy, chúng ta có thể bày đổi nhiều một ít, đến lúc đó làm quần áo xinh đẹp.”
Nói như vậy, Liễu Thư cũng động tâm, tơ lụa gì đó cô thực sự quen mắt, nhất là kỹ thuật dệt của Dực Báo tộc. Cô có loại ý tưởng tình thế bắt buộc, nhưng đây đều là thứ kiếm ăn của từng bộ lạc, thật muốn có được cũng không dễ dàng, quên đi, đến lúc đó lại nói sau, không vội trong nhất thời.
“Ồ? Tiểu Thư, hai cái này là cái gì, nho nhỏ còn mang móc, treo chỗ nào?” Tán gẫu cao hứng, Kathy vừa xem hoa văn trên da thú đột nhiên lên tiếng nghi hoặc.
Liễu Thư còn tưởng rằng có vấn đề gì, đi qua vừa thấy thì cả cười: “Đây là bông tai, treo chỗ nào? Đương nhiên là treo trên lỗ tai.” Nói xong thì nở nụ cười.
“Trên lỗ tai?” Người ở đây cũng không có xỏ lỗ tai, nếu không phải Liễu Thư nói thì trang sức là cái gì cũng không biết, huống chi là cái này.
Giờ phút này Liễu Thư cũng mới phát hiện cái này, không nên trách cô, cô là nhất thời không chú ý. Mắt thấy ba tầm mắt trông mong nhìn mình, không có biện pháp, cô chỉ có thể ho khan hai tiếng đưa lỗ tai của mình cho các cô ấy nhìn xem, thuận tiện giải thích vì sao xỏ lỗ tai, bông tai làm sao, thế này mới thôi.
“Trên lỗ tai có cái lỗ, Tiểu Thư có đau hay không hả?” Alice vuốt lỗ tai Liễu Thư hơi hơi bắt đầu cứng rắn cảm thấy có chút lo lắng hỏi.
Bị biểu tình của Alice mà nở nụ cười, Liễu Thư nhịn nhẫn mới nói: “Tuyệt không đau, thời điểm mình bảy tuổi thì đã xỏ lỗ tai, nữ... khụ khụ, rất nhiều giống cái chúng mình bắt đầu xỏ từ lúc còn nhỏ, có người còn một cái lỗ tai xỏ mấy lỗ nữa kìa.” Ngẫm lại hiện đại trên lỗ tai rất nhiều nữ hài lóe sáng một loạt, cô trầm mặc.
“A.” Khoan lổ trên lỗ tai cũng đã làm cho cô kinh ngạc rồi, lại còn xỏ vài cái, Alice nuốt nuốt nước miếng yên lặng bại lui, đừng nói cô nhát gan, thật sự là không tiếp xúc qua, có phần không thể tiếp nhận nổi, ha ha...
“Mình muốn xỏ, Tiểu Thư làm cho mình đi.” Mỗi lần người có thể nhận ý tưởng mới mẻ của Liễu Thư nhất, vẫn là bạn học Kathy não tàn của cô lên giọng đồng ý. Hơn nữa còn tự mình nghĩ đến thử một phen, lượm viên ngọc trai ghé nó vào trên lỗ tai Liễu Thư, giống cái nói tự đáy lòng: “Thật là đẹp mắt, mình muốn, mình cũng muốn bông tai.”
Cái này Liễu Thư liền khó xử: “Nhưng mà nơi này không có đồ xỏ lỗ tai, nếu thật sự muốn chỉ có thể dùng kim chọc ra một cái, rất đau.”
Dùng máy móc xỏ lỗ tai và dùng châm đâm căn bản là khái niệm không giống nhau có được không. Liễu Thư là thật sự trải qua, thời điểm cô xỏ lỗ tai tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà trong trí nhớ chính là bị xỏ vào một cái hoa tai, cảm nhận đau đớn gì đó có thể trực tiếp xem nhẹ, chỉ phải cẩn thận ăn kiêng một tuần sau thì cũng không có gì. Mà một người bạn trước kia của cô không biết ở nhà làm thế nào, cái gọi là không làm sẽ không chết, cô ấy tìm chết dùng kim đâm lỗ tai, kết quả... Không cần nhiều lời, lỗ tai là đâm ra được, nhưng lỗ tai của cô ấy hung hăng nhiễm trùng sưng lên một tuần cũng chưa khỏe, cuối cùng vẫn phải đi bệnh viện gặp bác sĩ lấy thuốc. Cuối cùng bác sĩ người ta còn phán một câu: 'Tiền thuốc này của cô cũng đủ cho cô xỏ mười tám cái lỗ tai, cô nói xem rốt cuộc cô đã làm cái gì.' ... 囧
“Ừm...” Do dự một chút, nhưng nhìn xem lỗ tai Liễu Thư, cuối cùng Kathy cắn răng một cái: “Không có việc gì, chỉ một cái lỗ nhỏ như vậy, mình chịu được.” Sao cô lại không chịu được, còn có thể đau tới đâu, hừ.
“Nếu cậu đã kiên trì... cứ như vậy đi.” Nhìn bộ dạng Kathy thích chưng diện không muốn sống, Liễu Thư cũng rất bội phục, lúc này liền đáp ứng rồi. Nhưng mà đợi nghe được câu sau của Kathy, thì cô biết hiểu biết của mình đối với cô nàng vẫn là thiếu.
“Hừ hừ, đợi sau khi xỏ lỗ tai xong mình muốn đeo cái kia... Khuyên tai, để cho Gina phải nhìn xem, cũng không chỉ một mình cô ta biết trang điểm.” Nói xong thì cười càng ý vị thâm trường.
Cô yên lặng thu hồi tán thưởng của mình, con hàng này quả thật là không thể cứu nổi, cô cảm thấy vẫn hết thuốc trị rồi, ôm trán!
“Kỳ thực còn có một loại không quá đau.” Còn có một cách rẽ khác, đầu óc Liễu Thư đột nhiên thì lóe sáng, bởi vì cô nhớ rõ lúc ấy vị bạn học đâm lỗ tai của mình sau đó vô cùng đau đớn nói với cô, search từ trên mạng thấy một loại biện pháp xỏ lỗ tai rất tốt, cô ấy biết vậy chẳng làm. Xong rồi sau đó còn nhắc tới biện pháp đó cùng với cô.
Kỳ thực cũng rất đơn giản, đồng ý là dùng kim để châm, nhưng mà lần này vì giảm bớt đau đớn, yêu cầu dùng hai hạt đậu tương mang theo hai bên vành tai, dùng sức nặn. Nặn chỗ vành tai đó trở nên tương đối mỏng, sau đó dùng kim châm một cái là được rồi, không đau lại ít dùng sức, cũng không biết có phải thật sự đúng là vậy hay không.
“Muốn xỏ lỗ tai, trước chuẩn bị hai hạt đậu, ừm, lớn như vậy.” Dù sao Kathy nguyện ý đâm lỗ tai, cho dù có hỏng chẳng qua cũng chảy chút máu, như vậy thì cô ấy làm vật thí nghiệm đi, A di đà phật, tội lỗi.
Khoa tay múa chân miêu tả kích cỡ hạt đậu tương, kỳ thực loại đậu này rất thông thường, thông thường ở nơi này nhưng mà đáng tiếc đều không thể dùng để ăn, làm hại Liễu Thư ngay từ lần đầu nhìn thấy nó còn tưởng rằng là đậu gì đó, có thể ăn nữa chứ, cuối cùng đã bị đả kích vẫn là cô.
Lập tức hai hạt đậu có kích cỡ như hạt đậu tương đã tìm được rồi, nhưng mà đậu này cũng không phải là đậu tương, mà là một loại trái cây dại nghe nói ăn vào sẽ bị tiêu chảy, nhưng cũng không phải ba đậu. Vẫn là màu đen, bộ dạng rất căng mọng, nhưng mà bình thường mọi người nhìn cũng không thèm nhìn, hôm nay hiếm khi được dùng tới.
Kathy là vật thí nghiệm, kỳ thực tâm tình của cô cũng rất rối rắm, một bên là vừa chờ mong một bên lại sợ hãi, sợ đau sợ đổ máu, nhưng lại muốn mang bông tai xinh đẹp. Cho nên nói lòng thích chưng diện của nữ nhân có đôi khi là vô cùng hung tàn, bất luận sự vật gì cũng không thể làm ngăn cản.
Hai hạt đậu đen mỗi hạt kẹp lấy một bên vành tai Kathy, dùng tay nặn lại. Chỗ vành tai con người thật sự rất thần kỳ, bưng thứ gì đó nóng tay lợi hại, mọi người sẽ theo bản năng mà dùng tay niết lấy vành tai. Cái này gần như là theo bản năng, mà kể từ đó, tay lại sẽ giảm nóng rất nhanh, cũng đúng là có chút ý tứ.