Đi phủ thành một chuyến làm Tây Viễn quá mệt mỏi. Trở về vài ngày, hắn mỗi ngày chỉ chơi cùng bốn đầu cải đỏ trong chốc lát, tiếp tục làm chút đồ ngon cho bọn nó, sau đó liền mê man ngã vào đầu giường đặt gần lò sưởi ngủ ngon, ngủ đến khi trời đen kịt.
Thấy Tây Viễn như thế làm bà nội đau lòng thôi rồi, làm cháu đích tôn mệt chết thành dạnh này, bà nội vừa không có việc gì trộm dùng cổ tay áo lau khóe mắt, vừa lải nhải với ông nội, làm ông nội tức giận đến gõ điếu thuốc.
Vốn ông nội cũng xót cháu đích tôn, cđ bà nội mỗi lần lau xong khóe mắt lại bắt đầu quở trách ông, nói ông cụ chết bầm, cùng cháu nó đi phủ thành lại làm thằng bé mệt mỏi, đều là do ông không tinh ý, không chăm cháu tốt; hoặc là, ông cụ chết bầm keo kiệt, tiếc tiền không cho cháu nó ngồi xe, cứng rắn đi bộ tới phủ thành; hoặc lão già tiếc tiêu tiền cho cháu, làm cháu nó không tốt, không được ở tốt, làm cháu đích tôn gầy thành dạng gì nè… Tóm lại, các loại lý do, các loại không phải, các loại vu oan hãm hại, chỉ có ông cụ không thể tưởng được không có gì bà cụ không lải nhải được.
Ông nội hiện tại không có việc gì đều không dám gặp mặt bà, ban ngày cầm cái liếm, đến đất hoang tìm cây khô trút giận, tiếng chặt cây vang rung trời. Thằng Viễn nói,
Mùa đông năm nay không được phí bó củi, tốt nhất chuẩn bị nhiều củi gỗ, từ xuân đến hạ, ông không có việc gì đều cùng với con cả tích góp từng tí gỗ một.
Ban ngày ông nội có thể trốn ra ngoài nhưng tối đến bà nội tiếp tục lải nhải, nói ông già thật sự không có lòng, cháu đích tôn mệt đến không dậy nổi khỏi kháng, ông còn có lòng đến đất hoang rảnh rỗi tản bộ…
Ông nội hút thuốc lá rời không dám hé răng, mấu chốt là ông bên này nói một câu còn chưa dứt lời bà nội bên kia liền có vô số câu chờ săn, ông nội cũng là ông lão đầu trâu quật, tức giận, cả tối đánh xe trượt tuyết chạy tới đất hoang kéo gỗ ban ngày chặt về.
Hai ông bà cụ vừa làm vậy, Tây Viễn vốn muốn trộm lười cũng không dám tiếp tục chơi xấu nằm lỳ ở đầu giường đặt gần lò sưởi, vội từ trên giường đứng lên, xuống kháng rồi ở trước mặt bà nội bật cao mấy cái, ghé vào ở bên tai bà nội nói thầm với bà nội là hắn không sao, chỉ muốn ngủ lấy lại sức, lại ngọt ngào nói chuyện với bà nội một hồi, dỗ bà nội đến mặt mày hớn hở, mới chạy ra sân giúp ông nội đem gỗ xuống, lại cùng ông nội he he cười ngây ngô cũng dỗ ông nội tiêu giận, người một nhà ngồi ở trên đầu giường đặt gần lò sưởi nóng hầm hập tán gẫu.
Ngày hôm sau, Tây Viễn ngoan ngoãn dậy sớm, ăn xong bữa sáng, dẫn bốn tiểu mao đầu, dắt hai con dê, dẫn hai con chó, bận bịu lùa một đàn vịt và một đàn ngỗng, một hàng chậm rãi xuất phát về phía ao cách bốn dặm, nhìn chung quanh, Tây Viễn không nói gì nhìn trời, đây là cuộc sống gà bay chó chạy gì vậy!
Không mấy ngày nữa là tới tiết Trung thu, tiết Trung thu nơi này không được đặc biệt coi trọng bởi vì phải bận bịu thu hoạch vụ thu, mọi nhà đều không có sức mà rảnh rỗi, điều kiện hơi tốt thì làm chút đồ ngon, còn điều kiện kém thì bình thường qua ngày thế nào Trung thu vẫn thế ấy, chỉ đến tối trong thức ăn cho thêm chút mỡ.
Nhà Tây Viễn bởi vì có 4 đứa bé, không đành lòng để ngóng trông ăn tết của đám trẻ thất bại, tiết Trung thu trong nhà Tây Viễn thuận theo làm thịt một con gà trống lớn.
Tây Viễn dùng lông gà làm cho hai củ cải đỏ khác mỗi đứa một quả cầu lông gà, cầu của Tây Vi và Vệ Thành cũng tu bổ gia cố một chút. Bà nội và mẹ đến thôn bên đặt năm cân bánh Trung thu, nguyên liệu đều là cầm từ nhà mình, chỉ cần trả tiền công là được.
Đám người lớn ngoài ngày tết theo lệ mỗi người ăn nửa cái bánh Trung thu, bánh Trung thu còn lại chia chia đều làm bốn phần cho bốn mao đầu, nói trước mỗi người mấy khối, đều được giữ ở chỗ bà nội, mình ăn bao nhiêu thì nhớ kỹ, không còn thì không được lấy của người khác. Tiểu mao đầu đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mấy đứa bé cũng đều hòa thuận, mỗi lần muốn ăn đều cùng nhau tìm bà nội, cho nên tốc độ hao bánh Trung thu là giống nhau, không có chuyện có đứa ăn xong trước lại thòm thèm bánh của đứa khác như người lớn lo. Điều này làm cho người lớn trong nhà thực vui mừng, cảm thấy trẻ con nhà mình thật là hiểu chuyện.
Qua tiết Trung thu thì bắt đầu thu hoạch vụ thu, đồng ruộng ban đầu xanh biếc, hiện giờ đã trải rộng một vùng vàng óng, hoa màu trong ruộng đã chín, trên bắp ngô mọc những sợi râu nâu đỏ như những ông cụ; cốc tuệ cũng nặng trịch, kéo thân kê cong trĩu xuống; cao lương đứng thẳng như lính gác, trên đỉnh mang theo mũ giáp đỏ… Năm nay là một năm thu hoạch! Nhìn vùng quê như vậy, không có cảm giác đìu hiu, ngược lại chỉ có niềm vui sắp được mùa thu hoạch, bận bịu cả một năm cũng chỉ vì ngày này. Nông dân lúc này tuy mệt nhọc nhưng trong lòng lại khoan khoái. Ai sống mà không hướng tới điều tốt đẹp! Ai lại không ngóng trông cuộc sống trôi qua náo nhiệt!
Nhà Tây Viễn không nhiều ruộng lắm, ba mẫu ruộng vốn trồng lúa mạch hiện tại trồng bắp cải củ cải, đều tương đối khả thu, hai mẫu ruộng còn lại trồng ngô. Cây ngô hơi phiền toái một chút, trước tiên phải dùng liềm cắt cán ngô, tiếp theo bẻ bắp ngô ra đựng vào gói to, dùng xe kéo về nhà, cán ngô không thể ném đi mà được giữ lại mùa đông dùng làm củi đốt, cũng bó thành từng bó kéo về nhà. Việc khác thì đỡ, chỉ là việc chuyển mấy thứ này rất tốn sức, không có gia súc nên toàn bộ phải nhờ đến nhân lực, giống như con kiến chuyển nhà vậy.
Tây Viễn không tham dự lao động trong ruộng nhà, hắn chủ yếu vẫn tập trung vào gà vịt ngỗng đã nuôi hơn nửa năm. Hiện tại mắt thấy việc trong ruộng làm gần xong, trời cũng càng ngày càng lạnh, đợi lạnh hơn thì vịt ngỗng sẽ không đi tìm đồ ăn nữa, phải giết hết, bằng không nhiều như vậy nhà ai cũng không cho ăn nổi. Cho nên kế hoạch kiếm tiền của Tây Viễn cũng đến lúc áp dụng, Tây Viễn hiện tại không có việc gì thồi ngồi cân nhắc còn có công tác chuẩn bị nào còn chưa làm xong, có chỗ nào mình không nghĩ tới cần bổ sung.
Trong lúc đó, hai vợ chồng Tây Minh Toàn lại đến nhà một chuyến, lấy ra hai khối bánh Trung thu đáp trả cho ông nội bà nội, nói gần nói xa hỏi thăm cha và Tây Viễn mấy ngày trước đi Ngạn Tuy làm gì mà mua đồ gì về. Trong nhà không ai phản ứng tới bọn họ, chỉ có bà cụ kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng đáp lại đâm chọc hai người bọn họ đôi câu, hai người cũng giả bộ nghe không hiểu. Cuối cùng đến trưa mà bọn họ cũng không hỏi thăm ra mô dạng gì nên biểu tình hai người đều có chút phẫn nộ, cảm thấy cha mẹ không phải thiên vị bình thường, anh hai ở xa một năm cũng thấy không đến vài lần, thiên vị thì thiên vị, đi theo anh cả còn che chở như vậy!
Trẻ con trong nhà đã sớm được dặn dò qua, Vệ Thành và Tây Vi không cần phải nói, lời anh trai nói bọn hắn nó nhớ kỹ,cái gì anh trai không cho nói với người khác bọn nó nhất định sẽ không kể cho người khác. Tây Dương và Tây Dũng hai đứa kín như bưng, cũng không nói thật cho bọn họ, hai đứa nó còn nhỏ đâu hiểu cong cong vẹo vẹo nhà ông bà.
Hai vợ chồng thấy thật sự không hỏi ra được, bà cụ rất khôn khéo, người ta nói bao nhiêu mà mình không muốn nói thì đừng hòng cậy miệng. Vợ Tây Minh Toàn lại quanh co nói, sắp ăn tết, trong nhà cũng không còn tiền mua đồ tết, muốn mua cho bọn nhỏ khối thịt cũng không có tiền, làm hai đứa bé con thèm đến khóc.
Tây Minh Toàn cũng có hai đứa con trai, đứa lớn gọi là Hổ Đầu, đứa nhỏ gọi là Cẩu Đản, đứa lớn đã bảy tuổi, so với Tây Vi còn lớn hơn một tuổi, đứa nhỏ bốn tuổi, so với Tây Vi nhỏ hơn hai tuổi. Hai đứa con trai bình thường bị vợ chồng Tây Minh Toàn trông coi không cho chơi cùng con cái nhà anh cả, trước kia là vì thấy điều kiện nhà anh cả không tốt, sợ bọn nhỏ cùng chơi đùa sẽ đoạt thứ tốt của con cái nhà mình. Bởi vì không tiếp xúc nhiều, hai đứa con trai cùng hai đứa nhà anh cả cũng không thân cận. Trước kia có đôi khi còn cùng những đứa bé khác trong thôn bắt nạt Tây Vi hoặc Tây Viễn. Bất quá từ sau khi Tây Viễn thay đổi, Tây Vi và Vệ Thành cũng dần dần thành đối tượng hâm mộ của trẻ con trong thôn, tiểu hài tử trong thôn đều nghĩ cách cùng chơi đùa cùng hai đứa nó, bởi vì anh Tây Viễn sẽ làm cho bọn nó đồ chơi thú vị, còn có chút đồ ngon, bọn nó đi theo chơi cũng đã ghiền.
Hai đứa nhà Tây Minh Văn, vốn bởi vì người lớn không cho thân thiết cùng anh họ em họ nhà bác cả, hiện giờ muốn cùng người ta chơi đùa lại bất hạnh không thể tiếp cận.
Hai vợ chồng Tây Minh Toàn quanh quẩn đưa chuyện nửa ngày, cuối cùng mới nói ra, trong nhà anh cả nuôi nhiều gà vịt ngỗng, đến tết có thể cho hai người bọn họ một con, cho bọn trẻ con ăn đỡ thèm không. Bà nội vừa nghe liền giận, chỉ vào hai người quở trách, thối không biết xấu hổ, cháu đích tôn của bà mệt mỏi cả xuân cả hạ bận bịu nửa mùa thu, hai người bọn họ làm người lớn không hề đến giúp chút nào vậy mà còn dám trườn mắt đến xin chùa! Bà cụ tức giận đến muốn cầm cái cời lửa đánh lên người hai vợ chồng.
“Mẹ, mẹ làm gì thế, mẹ nói xem mình sao đây, nhà anh cả được mẹ che chở sít sao, cho chúng ta một chút thì có làm sao?” Tây Minh Toàn bảy không phục, tám khó chịu nói.
“Đúng đó mẹ à, mẹ cũng đâu thể chỉ dựa vào một nhà anh cả phụng dưỡng chứ?” vợ Tây Minh Toàn cũng chen miệng nói.
“mẹ dựa vào ai phụng dưỡng không cần con dạy mẹ, dù sao không như các con là được. Thứ của cháu đích tôn của mẹ ai cũng đừng mơ đến, bằng không mẹ liều mạng già với người đó!” Bà nội tức giận nói.
“Được, mẹ thật thiên vị mà, cái gì cũng nghiêng về phía anh cả, hiện tại ngay cả cháu trai cũng đối với mấy đứa nhà anh cả tốt hơn.” Tây Minh Toàn cũng rất tức giận, người cùng thôn kể cho hắn, hai ngày trước thấy ông cụ và Tây Viễn mướn xe ngựa kéo đồ về, nhất định giá trị không ít tiền, xem ra nhà anh cả của hắn một năm nay thật sự kiếm được không ít. Hắn tới hỏi thì bà cụ ngay cả tiếng gió cũng không lộ ra, lại càng đừng nói đến gọi hắn hay cho hắn gì đó, đương nhiên cái sau mới là mục đích của hắn.
“Trẻ con tốt mẹ đương nhiên thiên vị, con cũng đừng ở đó mà ghen tị, hai đứa nhà con một năm cũng không thấy đến thăm ông nội bà nội của tụi nó, còn bảo sao mẹ không hướng đến..” đám trẻ con đều học cái xấu của người lớn, cho nên hai đứa con trai nhà Tây Minh Toàn cũng không thân cận với ông cụ bà cụ, bình thường nhìn thấy cũng kêu ông nội bà nội mà thôi, làm cho bà cụ trở về thở ngắn than dài với ông cụ.
“Được, được, mai con đưa hai đứa tới, mẹ xem mẹ kìa, con cái nhà anh cả mẹ chăm nom từng tí một, con cái nhà anh hai mẹ cũng đặt lên trước, đến lượt nhà con thì chả được gì!” Tây Minh Toàn thấy thật sự vô vọng, liền thở phì phì dẫn vợ đi, để lại bà cụ ở cửa nhà giữa giận run cả người.
Buổi tối Tây Viễn trở về nghe nói việc này, đến dỗ bà cụ một lát, bà nội lớn tuổi rồi, hắn sợ bà giận thành bệnh.
Ngày hôm sau, Tây Minh Toàn sáng sớm đã đưa hai thằng con trai đến nhà anh cả, hắn đã sớm nhìn đến khó chịu, dựa vào đâu bà cụ đều đặt con cái nhà anh cả, anh hai lên trước, đem con nhà hắn để một bên. Hắn thật ra nghe nói, bốn tiểu mao đầu hiện tại đãi ngộ rất tốt, Hổ Đầu trong nhà trở về nói thấy đám Tây Vi cầm ròng ròng khô ăn. Hai đứa tham ăn liên tục kể lể với hai vợ chồng hắn, vừa khóc vừa kể. Hắn hôm nay khi đến đã dặn dò, nhà bà nội còn ròng ròng khô, muốn ăn thì ngửa tay xin bà nội.
Tây Viễn ngay cả nhìn ba cha con này cũng không nhìn, dẫn bốn đứa bé lùa ngỗng vịt đi trước làm Tây Minh Toàn giận đến trừng mắt. Đầu Hổ và Cẩu Đản theo hai bước, lại nghĩ tới ròng ròng khô bèn chạy đến trước mặt bà nội ngẩng mặt hỏi xin. Bà cụ giận thì giận, bất quá cùng là cháu trai mình, cũng không muốn đối xử lạnh nhạt hai đứa bé này, chờ Tây Minh Toàn đi rồi liền dẫn hai đứa con trai ngồi ở gian giữa, cầm một ít ròng ròng khô Tây Viễn chưng và điểm tâm Tây Viễn mua về cho hai bọn họ ăn. Sợ hai đứa nó ăn hết còn muốn nữa, liền lần nữa theo chân bọn nó giải thích, trong nhà chỉ còn từng này, ăn hết là không còn. Hai đứa muốn ăn, nghe bà nói bèn gật đầu, chờ ăn xong rồi lại bắt đầu xin, làm bà nội đau đầu nhức óc.
Lúc này ông nội vào sân, hai đứa con nít vẫn còn có chút e ngại ông nội quật cường này, âm thanh huyên náo liền nhỏ xuống, ông nội cũng không nói ra, cầm hai trái ngọt Tây Viễn hôm qua cắt từ trong vườn ngồi ở trong sân cho hai đứa bóc ăn.
Bà cụ ở trong phòng thở dài, không phải bà keo kiệt bất công, chính là thứ này là do cháu đích tôn làm ra, bà không có lý do đem đồ cháu nó hao tổn tâm tư làm ra cho người nó không muốn thấy ăn.
Tây Viễn cũng hiểu suy nghĩ trong lòng ông bà cụ nên không hé răng, có đôi khi làm gì ngon lại mang đến gian giữa, nói là để bà nội giữ ăn, trong lòng thì tựa như gương sáng bất quá vì không để bà cụ khó xử cố ý giả bộ hồ đồ thôi.
Cũng may cuộc sống như vậy không kéo dài bao lâu, sau khi thu hoạch vụ thu, Tây Minh Võ bèn tới lĩnh hai đứa nhỏ nhà mình đi, chú biết nhà anh cả bề bộn nhiều việc, không muốn thêm phiền cho bọn họ. Tây Dương và Tây Dũng thì không muốn đi, bọn nó còn chưa chơi với anh cả, Vệ Thành, Tây Vi đủ mà! Thế nhưng thấy ôm cửa lớn cũng không được, hơn nữa Tây Minh Võ nói với bọn nó, lần này ngoan ngoãn đi cùng chú, chờ hết năm lại cho bọn nó tới, bằng không sau này không bao giờ cho tới nữa. Vậy là đủ, vì thế hai tiểu mao đầu cẩn thận từng bước đi theo cha quay về nhà mình.
Trước khi đi, Tây Minh Võ đến trước mặt Tây Minh Toàn, nói trẻ con cũng không thể gửi ở chỗ mẹ mãi, sợ có người nói bà cụ bất công. Tây Minh Toàn mặt đỏ bừng nhưng không hé răng, hắn hiện tại còn đang trồng trên đất nhà anh hai, ai có thể gây chuyện ai không thể trong lòng hắn không phải không biết, anh hai cũng không thành thật như anh cả.
Tây Minh Võ đón con về, con cái nhà Tây Minh Võ cũng không đến nữa, ngẫu nhiên đến hai lần, bà cụ cho chút đồ ăn nó lại đi, bà nội lúc này mới thanh tịnh. Bất quá một đoạn thời gian trước bị làm cho nóng giận, qua hai ngày liền ngã trên giường, Tây Viễn ban đầu không lưu tâm, hiện tại vừa nhìn bộ dạng bà cụ, vội hoảng hồn mời thầy thuốc Lý đến. Thầy thuốc Lý chẩn bệnh một chút, nói là có tâm hỏa, kê thuốc, Tây Viễn qua cầm thuốc về, tiền trong nhà hiện tại căn bản không còn lại bao nhiêu, thuốc cho Vệ Thành một tháng gần nhất đều là lấy từ chỗ thầy thuốc Lý, Tây Viễn ngóng trông ngày mùa mau chấm dứt, hắn rất vội kiếm tiền!