Ngày tháng qua nhanh, đảo mắt đã thấy tuyết rơi, có điều tuyết rơi không lớn, vài ngày sau liền tan hết. nhưng thời tiết vẫn dần dần lạnh lên, bề mặt bắt đầu đóng băng, mùa đông đã sắp đến.
Trận tuyết đầu qua không quá mấy ngày, cậu út đột nhiên đến nhà họ Tây. Cậu trước kia rất ít tới, biết nhà mình nghèo, thân thích tận lực không đi thăm, tránh làm phiền người ta.
Không đến nhà chị gái là vì không muốn thêm chuyện cho chị. Giờ không giống trước, tỷ tỷ giúp xây nhà, lương thực trong nhà cũng đủ, không biết làm sao biểu đạt cảm kích trong lòng, muốn làm ít đồ báo đáp cho nhà chị mình nhưng nhà chị cái gì cũng không thiếu. cậu có thể nghĩ ra chỉ là Tây Vi vẫn luôn nhắc mình muốn bắt con chim chơi.
Cho nên cậu út đến chính là vì đến đứa lồng chim và chim cho Tây Vi và Vệ Thành.
Khi thấy cậu út nói lồng chim thì Tây Vi nhảy cẫng lên, vội vàng chạy tới tự mình cầm. Vệ Thành cũng không chịu được hấp dẫn, chạy tới nhận lồng chim.
Cậu út đứng ở trong sân nhà họ Tây, nhìn thấy hai đứa cháu ngoại trai cao hứng thì cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Dù không giỏi làm việc nhưng người nhà ngoại đều có một thói quen tốt, chính là thích sạch sẽ. Cậu út và cậu cả cho dù có mặc quần áo vá chùm và đụp cũng ăn mặc sạch, huống chi trên người cậu giờ đang mặc quần áo mới mẹ Tây Viễn làm cho hồi mùa hè, cả người tinh tinh thần thần, quả nhiên là đẹp trai ngời ngời.
“Cậu út ơi,,đây là lồng chim cậu cả bện cho cháu và anh hai ạ?” Tây Vi cố sức nhấc lồng chim tới, đùa với chim bên trong. Cậu cả bện một cái lồng to một cái lồng nhỏ, Tây Vi nói cái nào mình cũng thích cả.
“Ừ, cậu cả cháu còn làm bẫy chim, hai cháu sau này có thể dùng nó để bắt chim.” Cậu út làm mẫu cách dùng cho Tây Vi.
Trong lồng có hai con chim, đều là loại chim nhỏ, một con có bụng đỏ, một con không có, cậu út nói chúng gọi là chích chòe lửa (đoán bừa thôi), có bụng đỏ là con đực.
“Cậu bắt được nhiều nhưng chỉ có hai con này là tốt nhất, đầu nhiều lông, phủ lên vừa đỏ vừa mới,, ánh mắt to còn có thần, kêu rất vang.” Cậu út cười hì hì khoe khoang với Tây Vi.
“Thật ạ!” Vi và Vệ Thành cầm hạt thóc chơi, hai con chim chích kêu chiêm chiếp.
Tây Viễn chưa từng thấy qua loại chim này. kiếp trước có rất ít chim hoang, con người phá hủy môi trường của các sinh vật.
“Đều nói là chim trĩ ngốc hơn với gà nhà, gà đen ngốc hơn chim trĩ, chim chích ngốc hơn gà đen. Loại chim chích này là ngu nhất trần đời. cháu treo bẫy chim với lồng lên trên cây, chim bên trong vừa hót là những con khác liền bay tới, thấy hạt thóc bên trong liền muốn ăn, sau đó liền lăn vào trong lồng, có khi còn bắt được mấy chục con.” Ông nội vừa nhìn lồng chim cậu cả làm vừa nói.
“Thật ư?” Tây Viễn cũng ngạc nhiên, còn có thứ chim ngu như vậy? Hắn cảm thấy chim trĩ đã đủ ngốc.
“Không tin các cháu đợi tuyết rơi, treo bẫy ở trong sân là biết.” Ông nội đáp lời.
“A? dễ vậy ư!” Tây Vi và Vệ Thành hưng phấn, bọn nó trước kia dùng ná bắn, cả buổi cũng không bắt được một con.
“Cậu cả của cháu hẳn là tốn công lắm đây! Lồng chim này bà thấy làm còn tốn công hơn xây cái nhà nữa.” Bà nội cũng đứng ở trước lồng chim xem, chẳng qua chú ý của bà không đặt ở trên con chim mà là lồng chim.
“Đúng đấy ạ, cậu cả cháu bện đẹp bà nhỉ?” Tây Vi còn nhớ ‘thù’ với anh mình.
“Ừ, đó là cậu cả của em, không phải cậu cả của anh, có phải không?” Tây Viễn cũng không ngại. nếu hỏi Tây Vi, hắn và cậu cả cậu út so ra ai tốt hơn. Tây Viễn nghiêm trọng hoài nghi câu trả lời c Tây Vi không phải là mình.
Bất quá, tay nghề c cậu cả đúng là tốt, lồng chim bình thường chỉ dùng cán cao lương để bện. Cái lồng này có năm cửa sổ nhỏ, còn có một cái cửa, chỉ nhìn đã thấy phức tạp, cũng không biết làm thế nào mà bện được.
“Cậu cả tụi nhỏ làm hai cái lồng này chắc mất không ít sức rồi hả?” Bà nội hỏi.
“Dạ, từ hồi hè Tiểu Vi đi là bắt đầu bện, trước đó có làm một cái những ngại không tốt nên bện lại cái khác.” Cậu út sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười.
“Thế hai con chim chích này là cậu út nó bắt à?” Ông nội hỏi, thực ra cũng không cần đoán.
“Cháu phục kích bên dưới cái cây, mất mất vài ngày, he he.” Cậu út cười, lại lộ ra hàm răng trắng bong.
“Thôi, đừng cứ đứng bên ngoài nói chuyện, để cho cậu út tụi nhỏ vào nhà ngồi. Thành Tử, tiểu Vi, hai đứa cũng xách lồng vào trong phòng chơi đi, bên ngoài lạnh lắm.” Bà nội gọi cậu út vào nhà.
“Không sao đâu thím, không lạnh ạ.” Cậu út hàm hậu cười.
“Không lạnh cũng vào nhà, nhanh lên.” Bà nội mở cửa để cậu út vào. mẹ Tây Viễn nhìn thấy em mình đến, trong lòng vui mừng, cân nhắc làm ít đồ ngon.
“Chị à, nhà chị thật là tốt.” Cậu út vẫn là lần đầu tiên đến nhà mới của chị mình. năm trước nhà tỷ tỷ xây nhà cậu và anh cả cũng tới giúp, chẳng qua đều là khi Tây Viễn đến thành Ngạn Tuy không có ở nhà. sau này khi dọn nhà thì không tới vì ông cụ bên nhà không cho, nói là không muốn làm hỏng thanh danh con gái.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy nhà mới của chị gái, cảm thấy sắp vượt qua nhà địa chủ ở trấn Vạn Đức. Trang Phúc Đồng gần trấn Vạn Đức, cậu út không có việc gì sẽ đi tản bộ, cho nên đối với trấn Vạn Đức tương đối quen thuộc.
“Tốt? tốt thì em ở lại thêm vài ngày, cha mẹ có tốt không?” Em trai hiếm khi đến nhà một chuyến, mẹ Tây Viễn tính toán giữ cậu ở lại hai ngày.
“Không thể, cha nói, không cho em ở lại, sợ em ở lại đây bị người ta nói ra nói vào.” Nhắc tới ông cụ cậu út liền vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Không sao, ngoài ông bà cụ, còn lại chỉ có anh rể và cháu ngoại trai của em, ai có thể chê em chứ.”
“Vậy cũng không thể, nếu không quay về cha sẽ lại mắng.”
Hai chị em ở bên trong thảo luận có ở lại hay không, trong sân Đại Yến đi đến.
“Bà ơi, cháu nghe tiểu Vi nói cậu út tụi nhỏ đến?” Tây Vi căn bản không ở yên trong nhà được, sớm mang theo lồng chim khoe khoang với trẻ con trong thôn. Tây Viễn ngăn cản cả buổi không được bèn dặn Vệ Thành đi theo, đừng để lồng chim khó lắm mới làm được bị nó khoe hỏng. đến lúc đó lại khóc nhè.”
“Ừ, đến đây, Yến à, cháu là…” Bà nội hỏi Đại Yến, Đại Yến sẽ không vô duyên vô cớ tìm hiểu chuyện cậu út.
“Bà ơi, bà để cho cậu út tụi nhỏ ở lại đây một đêm. cháu lần trước còn chưa nói với bà, trong thôn nhà mẹ đẻ cháu có một người con gái rất tốt, vừa lúc ta mấy ngày trước cháu nhớ nàng làm giày, nàng sáng mai đưa tới cho cháu. Bà xem thử có thể để hai bọn họ trộm nhìn nhau thử không.”
Bà nội nhìn Đại Yến. chỉ một đôi giày mà đi cả một chuyến đưa tới ư? Lời này nói thật khó tin. Bất quá, người con gái kia bà nội từng gặp rồi, đúng là không tệ.
sau khi Thu hoạch vụ thu, người trong thôn vội vàng đắp tường vây. người ngoài thôn nghe nói, có người đã chạy tới xem náo nhiệt. dù bọn họ hàng năm đều làm lao dịch nên biết rõ, nhưng mười dặm bát hương, các thôn khác đều không có tường vây chỉ có thôn hoa sen làm, tất cả mọi người đều đến xem chuyện lạ. thật sự là cuộc sống nông thôn quá mức bình thản, hiếm có chuyện gì làm cho người ta hưng phấn
Nông nhàn người ngoài thôn tụ năm tụ ba qua thôn hoa sen coi trộm một cái, nếu biết nhau còn kéo đi nói chuyện. Có người cảm thấy người thôn hoa sen là đang không có việc gì tự tìm việc cho mình, chẳng qua chỉ cần người có tâm sẽ biết tầm quan trọng c chuyện này, Hâm mộ thôn hoa sen có người cảm đam, có thể xuất đầu làm việc mình muốn.
Đại Yến trước kia chưa thành than, khi ở nhà mẹ đẻ có một tỷ muội rất tốt, họ Vương, tên gọi Nhị Nha. Đại Yến sau khi nghe bà nội đề cập qua việc hôn nhân của hai cậu bên ngoại thì liền để tâm, cảm thấy hai người rất thích hợp.
Nhị Nha cũng tới thôn hoa sen xem náo nhiệt.. Nàng chủ yếu là muốn đến thăm Đại Yến, thấy nhà đại Yến quả thật tốt như trong tưởng tượng Nhị Nha vừa được an ủi lại vừa hâm mộ.
Đại Yến hiểu được tâm tư c Nhị Nha, dẫn nàng đến chỗ làm việc trong thôn nhìn sau đó lấy cớ khát nước đến nhà họ Tây uống nước, đem Nhị Nha dẫn tới nhà họ Tây.
Lúc ấy bà cụ và mẹ Tây Viễn đều ở nhà, thấy Đại Yến dẫn đến một người con gái thì nhiệt tình lấy nước và đồ ăn ra. Đại Yến cố ý ngồi ở nhà họ Tây một hồi, để người nhà họ nhìn thử, còn mượn cơ hội gọi cả Tây Viễn lên, để Tây Viễn cũng nhìn coi.
Đại Yến quen thuộc nhà họ Tây, biết chuyện lớn nhà bọn họ phần lớn đều là Tây Viễn quyết định, cho nên nàng mới gọi người có thể làm chủ đến.
Chờ Nhị Nha đi rồi, bà nội nhìn Tây Viễn liền cười. Tây Viễn còn chưa hiểu, đơn thuần nghĩ chỉ là khát nước, tiện đường dẫn tỷ muội cùng thôn đến thăm cửa, thuận tiện ngồi một chút.
Có thể bà nội từng trải nhiều, chỉ một lát liền đoán được ý của Đại Yến.
Sau đó bà cụ hỏi nhỏ Đại Yến, Đại Yến cũng không dối gạt, có gì nói đó, “Bà ơi, Nhị Nha cũng sốt ruột như cháu. Cha mẹ cháu không lo chứ cha mẹ nàng lại rất tốt, mỗi tội hai năm trước đã không còn. Hiện giờ Nhị Nha sống với anh trai và chị dâu. Anh nàng là người thành thất, chị dâu có hơi không tốt. thấy nhà cháu lấy cháu đổi được mười lượng bạc thì cũng bắt đầu đánh chủ ý lên Nhị Nha. Nhị Nha vì chuyện này mà khóc lóc với cháu.” Đại Yến một năm một mười kể lại chuyện nhà Nhị Nha cho bà nội. việc này phải nói cho rõ luôn, đỡ sau này nhà họ biết được lại giận mình.
“Đứa con gái này thế nào?” Bà nội quan tâm nhất chính là nội tâm của Nhị Nha, nếu cũng giống như Đại Yến thì không cần để ý phải tốn bao nhiêu tiền để cưới về. dung nhiều tiền để cười được vợ tốt còn hơn là cười phải người kém cỏi. Coi như là tiêu tiền mua cái bớt lo.
“Bà ơi, cháu cảm thấy Nhị Nha rất tốt, ít nhất là tốt hơn cháu.” Đại Yến nói xong vui vẻ cười lên, cảm thấy mình như Vương bà bán dưa *, “Làm lụng cũng giống cháu, khi còn ở nhà mẹ, hai đứa bọn cháu làm gì cũng cùng làm với nháu. Nhị Nha làm việc tay một phần chân một phần, không kén chọn. cha mẹ nàng ấy khi còn sống cái gì cần dạy thì đều dạy. Cháu có việc gì không hiểu, còn phải hỏi Nhị Nha.”
“Nếu nói lợi hại thì chắc vẫn không bằng cháu được. nàng ấy không giống cháu, có chuyện gì đều ra mặt. cũng không dễ bị dọa, có việc có thể quyết định. Chuyện của cháu khi đó, chẳng thể nói với ai chỉ có thể kêu khổ với Nhị Nha, nhiều chỗ là Nhị Nha cho chủ ý.” Đại Yến nói một lần rõ ràng rành mạch tính khí c Nhị Nha cho bà nội
“Ta nhìn cũng đúng, chẳng qua còn xem Trương gia bên kia thấy sao. Đứa con gái này chúng ta nhìn thấy vừa mắt cũng không làm gì được.” Bà nội hòa khí nói, dù sao đây không phải chuyện nhà họ Tây, cuối cùng còn phải để nhà ngoại Tây Viễn làm chủ.
“Được ạ, bà cùng thím bên đó thương lượng, nếu được thì nói với cháu một tiếng.” Đại Yến là người sảng khoái, nói chuyện làm việc đều sang sảng nhiệt tình.
Hai mẹ con nhà họ Tây đang nhẩm xem có thích hợp không, vừa vặn cậu út đã tới.
Cậu út trước kia là bởi vì điều kiện trong nhà quá kém, việc hôn nhân không thể chậm trễ. Hiện trong nhà đã xây nhà ngói, mình còn có phòng riêng. Quan trọng là có thân thích tốt như nhà họ Tây, hơn nữa bản thân cậu cũng giỏi giang.
Vừa rồi Đại Yến vào sân còn trộm ngắm vài lần, chàng trai bộ dạng rất đẹp, mắt to, sống mũi cao, có góc có cạnh mỗi tội da hơi đen, chẳng qua người trong thôn phơi nắng phơi gió có mấy ai là trắng đâu.
Xem ra bây giờ không phải người khác chọn cậu mà mà là cậu út có muốn không, không biết có nhìn trúng Nhị Nha không! Đại Yến đã có cuộc sống thư thái, cũng muốn tỷ muội tốt có những ngày lành. Nàng thấy cậu út tốt như thế, vóc người tốt, nghe nói tính tình cũng tốt, lão nhân cũng không rườm rà, nhà chị gái cứ tết nhất lại biếu quà cho lão nhân đủ cho lão nhân sống khỏe re.
Tuy không giỏi làm lụng, nhưng khi nhìn thím nhà họ Tây (mẹ TV), không làm được có người dạy cho, không nghèo đi đâu được. người Tốt như vậy, Nhị Nha nên tranh thủ, đừng để người ta chạy mất.
Lần trước nàng trộm hỏi Nhị Nha, Nhị Nha tuy thẹn thùng không nói rõ, nhưng ý tứ trong lòng là đồng ý, bằng không cứ như kiểu anh trai chị dâu ở nhà thì không biết sẽ tìm được nhà loại nào nữa!
Không được, phải về nhà mẹ đẻ nhanh bảo Nhị Nha sáng mai đến một chuyến, nhân duyên tốt ngàn vạn lần không thể bỏ qua. mạng Người là do trời định, nhưng vận khí lại nắm giữ ở trong tay mình, khi có thể nắm giữ thì ngàn vạn lần chớ bỏ qua.
(thích kiểu phụ nữ như Đại Yến ghê, không quá mạnh mẽ nhưng biết phấn đấu cho bản thân)
Đại Yến cùng bà nội thì thà thì thầm, sau đó xoay người rời khỏi sân nhà họ Tây.
Trong phòng cậu út còn không biết, miêu tả quá trình bắt chim cho Tây Viễn sinh động như thật. Tây Viễn thấy cậu út ham chơi như trẻ con, vừa hợp với Tây Vi trong lòng ngạc nhiên cậu út là dạng tồn tại tuyệt thế nào vậy.
Cậu út năm nay đã hai mươi mốt, sang năm liền hai mươi hai. Bằng tuổi cậu người ta đã sớm thành thân sinh con, trên mặt đã sớm tràn đầy tang thương c năm tháng, nhưng cậu út lại vẫn vô ưu vô lự như hài đồng. Ừ, như vậy cũng tốt, tâm tính tốt thì có thể sống đơn giản và khoái hoạt.
(Vương Bà, Vương Pha, người đời Tống. Bởi vì nói năng lằng nhằng, làm việc lề mề nên có ngoại hiệu là Vương Bà. Quê Vương Bà ở Tây Hạ ( Tân Cương –Cam Túc), sống bằng nghề trồng dưa. Vùng đó trồng một loại dưa là Hồ Qua ( dưa Ha-Mi), Khi đó vùng biên giới Tống Triều có chiến loạn, Vương Bà vì tị nạn nên chuyển đến sống ở một vùng quê, trồng dưa Hồ Qua. Nhưng vẻ ngoài của dưa Hồ Qua rất xấu, người Trung Nguyên không biết giống dưa này nên dù dưa Hồ Qua ngọt hơn dưa hấu thường (Tây Qua) nhưng không ai mua.
Vương Pha rất lo, liền khoe trước mặt người đi đường rằng dưa của mình ngon ngọt, đồng thời cắt vài miếng mời người qua đường nếm thử. “Loại dưa này rất ngọt, dưa này rất ngọt, mới ngài nếm thử, mời thím nếm thử…” Mới đầu không ai dám ăn, sau đó có một người can đảm nếm thử, chỉ cảm thấy ngọt như mật vì thế một đồn mười mười đồn trăm. Từ đó buôn bán của Vương Bà càng thêm thịnh vượng. Người đến người đi tắp nập.
Một hôm, hoàng đế Thần Tông ra cung tuần tra, nhất thời cao hứng đi vào chợ, chỉ thấy người đông nghẹt, liền hỏi lính: “Có chuyện gì mà huyên náo?”. Tùy tùng hồi bẩm: “Có người bán dưa Hồ Qua dẫn đến mọi người tụ tập mua dưa”
Hoàng đế liền nghĩ dưa gì mà khiến mọi người tụ tập, liền bước đến xem, chỉ thấy Vương Bà đang hoa tay múa chân, tự khen dưa của mình ngon, thấy hoàng đế, hắn cũng không hoảng mà cắt một miếng dưa Hồ Qua của mình cho hoàng đế nếm thử. Hoàng đế nếm thử thấy quả nhiên thơm ngọt vô cùng, liên tục khen ngợi liền hỏi hắn: “Giống dưa này ngon như vậy, sao còn phải chào bán không ngừng?”Vương Bà nói: “Đây là giống dưa Tây Hạ, người Trung Nguyên chưa biết đến, không mời chào sẽ không ai mua”.
Hoàng đế nghe xong xúc động nói: “Buôn bán có lẽ nên khoa trương, giống như Vương Bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, có gì không tốt” Kim khẩu của hoàng đế đã mở, không bao lâu sau, người ta truyền khắp Nam Bắc Hoàng Hà, cho đến nay)