Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Chương 11: Chương 11: Chú hai




Tây Viễn về đến nhà, vừa mở cửa sân, Vệ Thành liền chạy ra từ trong nhà. Tây Viễn vội vàng ôm lấy hắn đi vào trong phòng.

Trong phòng giữa, bà nội và mẹ đang chưng bánh niên, bánh niên và “niên kỉ” hài âm, biểu thị sang năm sống tốt hơn năm nay cho nên khi ăn tết mọi nhà đều chưng một ít. Nơi này làm bánh niên chỉ dùng bột hạt kê vàng, bên trên bánh niên bà nội rải đậu đỏ và đậu xanh, nhìn rất ngon mắt.

Tây Viễn thấy mẹ đem bánh niên cắt thành những khối nhỏ, sau đó nắp ra ( dùng cán cao lương làm, có nơi gọi là vung hoặc bề đắp) Tùy tay cầm lấy, tách ra từ giữa, một nửa cho mình ăn, một nửa đưa cho Vệ Thành.

Trong phòng chính, ông nội và cha đang làm giấy vàng mà dùng để viếng mồ mả, ngày mốt là tết nên ngày mai phải muốn đi viếng mộ phần tổ tiên trong nhà, Tây Viễn là cháu đích tôn cũng phải đi.

“Anh ơi, ” Vệ Thành kéo tay áo Tây Viễn, Tây Viễn vào buồng trong bỏ hắn trên mặt đất, sau đó cất sách vào bên trên ngăn tủ của bà nội.

“Anh ơi, ” thấy Tây Viễn không đáp lại, Vệ Thành lại kéo tay áo Tây Viễn.

“Làm sao vậy?” Tây Viễn cúi đầu nhìn Vệ Thành.

“Răng…” Vệ Thành ngửa mặt lên.

“Ai u, nhìn bánh niên nhà ta làm dính chưa kìa, làm cho răng của bé Thành nhà mình dính rụng luôn.”

Vệ Thành hiện tại tuổi mụ 7 tuổi, mới đến tuổi thay răng, bất quá trước kia luôn không có động tĩnh gì, Tây Viễn đoán có thể là ko đủ dinh dưỡng ảnh hưởng tới phát triển răng lợi của trẻ con. Mấy ngày hôm trước răng cửa phía trước hơi lung lay, Tây Viễn nghĩ còn phải vài ngày nữa mới có thể rụng, kết quả hôm nay ăn bánh niên dính quá bị kéo rụng.

” cũng tốt nha, sau này chỉ uống cháo, trước miệng có cái lỗ hình răng cửa, không có gì ngăn lại.” Ông nội cũng trêu ghẹo Vệ Thành.

“Răng rụng…” Tây Viễn thấy Vệ Thành trong mắt ngấn nước mắt, vội vàng ôm lấy hắn.

“Không sao, răng rụng đi sẽ mọc cái mới, so với cái răng này còn rắn chắc hơn.” Tây Viễn vừa an ủi Vệ Thành vừa cầm cái răng kia tới trong tay Vệ Thành.

“Răng trên chôn dưới đất, răng dưới cất nóc nhà, răng Thành Tử nhà chúng ta rụng là răng dưới, phải ném lên nóc nhà.” Tây Viễn ôm Vệ Thành ra khỏi cửa, dùng sức ném răng nanh lên nóc nhà. Vệ Thành thấy anh trai ném răng cho mình, muốn cười, lại sợ lộ ra miệng sún, vội vàng lấy tay che miệng.

“U a, đang ngượng đấy à?” Tây Viễn nhìn bộ dạng của Vệ Thành thực đáng yêu liền muốn trêu hắn, dùng đầu cọ vài cái trên cổ Vệ Thành, Vệ Thành ngăn không được ha ha cười, cười vài tiếng lại nhớ đến miệng thiếu răng xấu hổ vội vàng ngậm miệng che răng lại.

“Thành à, còn ăn bánh niên nữa không? Chúng ta mới vừa chưng ra một bát lớn này.” mẹ Tây Viễn thấy Tây Viễn trêu Vệ Thành cũng hùa theo.

Vệ Thành nhìn nhìn bánh niên, lại nhìn nhìn Tây Viễn, thẹn thùng mà úp sấp đầu trên vai Tây Viễn dấu miệng đi.

“Không sao, ai cũng phải thay răng, không người chê cười em.” Tây Viễn vỗ vỗ mông nhỏ của Vệ Thành.

“Anh có từng thay răng ư?” Vệ Thành nâng đầu lên che miệng hỏi Tây Viễn.

“thay, sao không thay, anh của cháu khi thay răng hai ngày rớt ba, phía trước liền có một các cổng lớn, nói chuyện đều lọt gió.” Bà nội tiếp lời Vệ Thành, Vệ Thành nghe xong nhìn Tây Viễn, một bộ muốn cười ko dám cười.

“Anh ơi, anh ơi, ” Tây Vi vừa vào cửa đã kêu.

“con còn biết về nhà à! Sao lại chạy ra ngoài chơi cả ngày?” Mẹ tới vỗ vỗ đất cát trên người Tây Vi. Tây Vi không chỉ trên người đều là đất, mặt cũng bẩn như diễn viên hí khúc.

“Thành con khỉ đất luôn rồi.” Mẹ rót nước ấm vào trong chậu rửa mặt, rửa sạch sẽ mặt và tay cho Tây Vi. Tây Vi mới mặc kệ nhìn thấy trên bếp lò đặt bánh niên kỉ đưa tay cầm một khối.

“em phải cẩn thận nhá, em xem anh Thành Tử vừa rồi ăn bánh niên còn bị dính rụng răng.” Tây Viễn doạ Tây Vi.

Vậy?” Tây Vi đem bánh niên đưa đến bên miệng vừa muốn cắn, nghe xong lời Tây Viễn vội vàng nhìn răng Vệ Thành. Vệ Thành dùng miệng che răng lại, hắn mới không cho xem đâu, thiếu một cái răng rất xấu, trước kia trong thôn có đứa bị sún, con khác đều cười nó.

“Nhanh ăn đi, anh của cháu chỉ trêu cháu thôi, thằng Thành là đến lúc thay răng.” Bà nội vội vàng giải thích nghi hoặc cho Tây Vi.

“dạ, ” Tây Vi vừa ăn vừa nghi hoặc nhìn Vệ Thành, răng sao có thể thiếu một cái? Vệ Thành bị nhìn đến ngượng ngùng, úp sấp trên vai Tây Viễn nói gì cũng không chịu quay đầu lại.

Sau bữa cơm chiều, ông nội đốt ấm phòng, mẹ đun một tô nước ấm, đến tết, người trong nhà đều muốn tắm, đem hết thảy của năm cũ đều rửa đi, sạch sẽ nghênh đón năm mới.

Tây Viễn dẫn Tây Vi và Vệ Thành đi tắm trước, sau khi tắm, Tây Viễn thấy tóc Vệ Thành vừa vàng vừa chẻ, bên trên còn có trứng chấy, dù sau khi đến nhà, Tây Viễn đã chải qua nhưng cũng không thể trừ tận gốc, bởi vậy cạo cho Vệ Thành cái đầu bóng lưởng, cũng không cạo toàn bộ mà để lại một nắm, hơi hơi vểnh lên trên, phối với hai con ngươi đen lúng liếng của Vệ Thành, giống em bé cưỡi cá chép trong tranh tết.

Tây Vi thấy đầu Vệ Thành thì lấy làm lạ, làm nũng anh trai thế nào cũng phải cạo cho hắn”Không sao, cạo đi.” Ông nội lên tiếng. Tây Viễn nghe ông nội nói vậy thì cũng cạo cho Tây Vi quả đầu giống Vệ Thành

Hai em bé cưỡi cá chép ngồi ở trên giường, nhìn sao cũng thấy vui tươi, xem ra sang năm nói không chừng thật sự sẽ có cá chép vượt long môn, có bầu không khí năm mới.

Vệ Thành và Tây Vi vuốt quả đầu bóng lưỡng của đối phương lẫn nhau, cảm thấy đặc biệt mới lạ. Tóc tiểu hài tử ở đây tuy không chú ý như người lớn, chẳng qua cũng rất ít cạo sạch, đa số đều là cắt ngắn ngủn, nhìn vừa mắt hơn.

Tây Viễn cũng không thích để tóc dài, bất quá hắn dù sao đã lớn, không thể cạo sạch như đám Vệ Thành, bởi vậy liền cầu khẩn mẹ tận lực xén cho hắn, ngắn đến hai bên vừa đủ có thể búi lên một búi tóc nhỏ. Tây Viễn lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn.

Ngày hôm sau, Tây Viễn theo ông nội và cha cùng chú hai, chú ba đi viếng mồ. Chú hai sáng sớm hôm nay mới chạy tới, thời gian cuối năm nhiều người mua đậu hũ, vì kiếm tiền, chú và anh cả của vợ luôn không nghỉ ngơi, mãi cho đến hai mươi chín tháng chạp, người muốn mua đều đã mua, trong nhà lại phải viếng mồ tế tổ mới thôi.

Viếng xong mộ phần về đến nhà, người một nhà ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm. Tây Viễn sợ Vệ Thành không được tự nhiên liền đưa đến hắn bên cạnh mình cùng giúp mẹ làm cơm chiều.

Chú hai vốn không ở trong thôn, đến một lần không dễ dàng nên muốn làm chút đồ ngon, chiêu đãi cho tốt. Tây Viễn thấy cha ra ngoài bắt chim trĩ từ trong nhà kho, còn có cả bánh bao, cũng không nói gì.

Chú hai cầm cho nhà Tây Viễn hai mươi đồng đậu phụ đông, thứ này là nhà chú làm được, trở về nhất định phải mang chút cho cha mẹ già và các cháu nhỏ, bằng không thì không thể nào nói nổi. Chú ba thì không cần khách khí, đến lúc sẽ tự đến lấy. Chú ba thấy chú hai cầm đậu hũ cho nhà anh cả, trong lòng không thuận khí, ngồi ở đó mũi không ra mũi mặt không ra mặt, cuối cùng vẫn là bà nội không muốn nhìn sắc mặt kia của hắn, nhặt bảy, tám đồng đậu cho hắn, để hắn cầm về nhà với thôi.

Tây Minh Võ là một hán tử bộ dạng rắn chắc, tính tình có chút giống ông nội, chú hồi trước thân với anh cả, chướng mắt em ba ngang tàng ích kỷ thích chiếm lợi, bất quá cũng không có cách nào, là anh em, cũng không thể bảo hoàn toàn không để ý.

Đối với chuyện nhà anh trai lấy năm lượng bạc đưa về một đứa bé chú cũng sớm nghe đc, hiện giờ thấy Vệ Thành ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn là không tán thành. Tình huống nhà anh cả chú biết, mấy người nhà mình còn nom không nổi, sao còn rảnh rãnh để ý việc nhà người ta!

Bất quá trong lòng tuy nghĩ vậy, Tây Minh Võ trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.

Chú ngồi trong phòng chốc lát liền nhìn ra, thằng cả lứa sau trong nhà – cháu mình Tây Viễn rất coi trọng Vệ Thành. Đứa nhỏ Tây Viễn này trước kia giống anh cả là một cái hũ nút, hôm nay nhìn lại không còn giống trước kia, đôi mắt quay tròn, với ai cũng đều cười ha ha, nói chuyện cũng gọn gàng linh hoạt, nhìn là biết là đứa trẻ có nội tâm.

Tây Minh Võ lúc này mới tin lời người khác nói cho chú – cầm rìu đuổi Vệ lão nhị chạy khắp sân thật đúng là chuyện đứa nhỏ này có thể làm được! Tây Viễn có lẽ so với anh cả Tây Văn Minh mạnh hơn nhiều, sau này chắc hẳn sẽ có tiền đồ, nếu là hắn làm chủ lưu lại Vệ Thành, mình cũng không cần nói lời khiến người ta khó chịu.

Hơn nữa nghe mẹ già nói thầm với mình, năm cho Vệ lão nhị cùng lượng bạc tiền xem bệnh cho Vệ Thành hiện tại đều là Tây Viễn nghĩ cách kiếm, hơn nữa còn nhân cơ hội xem bệnh cho Vệ Thành cùng thầy thuốc Lý học chữ. Thầy thuốc Lý rất khó tính, người bình thường khó lọt vào mắt ông ấy, cháu cả của chú vậy mà có thể tạo quan hệ tốt với thuốc Lý! Huống hồ Tây Viễn nếu biết chữ, đã không giống con nhà nông bình thường lúc trước. Nghĩ tới những thứ này, Tây Minh Võ bất tri bất giác càng đánh giá cao thằng cháu cả này.

Cơm chiều, Tây Viễn giúp mẹ làm một đĩa thịt chim trĩ nấu với nấm, nấm là mùa hè ông nội đi hái rồi phơi khô, trong nhà vẫn không nỡ ăn, hiện giờ chú hai trở về, ông nội bà nội trong lòng vui mừng mới lấy ra. Ngoài ra còn xào một đĩa khoai tây thái sợi hơi cay, đây là đồ ăn Tây Viễn giữ lại; tiếp theo dùng ớt chiên tim heo. Mẹ Tây Viễn dùng bắp cải thái sợi, miến, đậu hũ thái sợi mầm đậu làm một đĩa rau trộn ( mầm đậu là Tây Viễn dùng đậu xanh ủ, chuẩn bị tết lấy ra ăn), Tây Viễn lại dùng mầm đậu cùng tiết chim còn lại hôm trước làm một bát canh mầm đậu tiết chim. Thức ăn chính là bánh bao đã gói trước, cho vào vỉ hấp nóng lại, lại lấy nồi ninh thêm một nồi cháo ngô.

Đồ ăn mang lên bàn, ông nội trong lòng cao hứng, khó có lần con cháu trong nhà toàn bộ đoàn tụ như vậy, nhìn Tây Minh Toàn cũng không chướng mắt, uống cạn hai ngụm rượu bà nội cũng không ngăn, bốn cha con vừa uống rượu dùng bữa vừa nói chuyện phiếm.

Tây Viễn dẫn Vệ Thành và Tây Vi không ngồi vào bàn mà ở nhà tây ăn cùng mẹ. Đang ăn thì bị chú út gọi lên kinh rượu cho trưởng bối. Chú út cảm thấy Tây Viễn không nể mặt mình nên mới bới móc. Tây Viễn không muốn phá hư không khí trong nhà, không tính toán với hắn, vui tươi hớn hở mà rót rượu, lại nói vài câu với ông nội bà nội, dỗ hai người lớn tuổi vui cười hứng khởi, rồi trở về nhà tây.

Tây Minh Toàn thấy cha mẹ và Tây Viễn thân cận thì trong lòng liền không thoải mái: hắn rốt cuộc biết cha mẹ già vì sao chịu bỏ tiền ra cho đứa nhỏ này phá sản, đây là Tây Viễn chuốcthuốc mê cho cha mẹ già, bị dỗ đến tìm không ra đường. Bởi vậy bắt đầu nói gần nói xa nói Tây Viễn không hiểu chuyện, không tôn kính trưởng bối, hai chú đến nhà ăn cơm cũng không đứng bên hầu hạ.. Tây Viễn ở nhà tây nghe được nhưng giả bộ không biết.

Tây Minh Toàn thấy hắn nói nửa ngày cũng không có ai lên tiếng liền căm tức, “Anh cả, không phải em nói anh chớ tiểu hài tử cũng không thể nuông chiều, bằng không lên lên sẽ gây họa đó.” Hắn híp mắt say nhìn Tây Văn Minh.

” thằng Viễn nhà ta làm sao? Thằng Viễn nhà ta không cần nuông chiều, so với trẻ con nhà khác đều chín chắn hơn.” Tây Văn Minh rất không vui: cùng ở trong thôn, bình thường trong nhà có việc, ngay cả đưa tay giúp một chút cũng không chịu; hiện tại đến nhà ông vừa ăn vừa uống,, còn nói con trai ông không tốt; thằng Viễn nhà ông đã chín chắn hơn, trẻ con cùng thôn có ai tài giỏi bằng thằng Viễn của ông.

“anh nói thằng Viễn chín chắn á? Chín chắn mà còn làm việc ngốc kia, đứa bé Vệ gia kia…”

“con còn để cho mọi người ăn cơm không, ăn nhanh lên, nhị ca của con ăn xong còn phải trở về.” ông cụ phát hoả. Trong lòng ông biết, bọn họ ở nhà chính nói chuyện, Tây Viễn ở nhà tây nghe rất rõ ràng, nói Tây Viễn không tốt thằng bé chắc tức giận, nhưng nói Vệ Thành không tốt, Tây Viễn trăm phần trăm sẽ tức giận.

“Cha, con đây nói cũng không được ư?”

“Cái gì cũng không cần nói, đây đều là đồ ăn Tây Viễn giúp mẹ nó làm, cháu cả con cũng đã hết lòng, con cảm kích là được.” Bà cụ cũng ở bên cạnh hát đệm.

“chú ba sang năm tính toán trồng gì vậy?” Tây Minh Võ hỏi Tây Minh Toàn, ruộng nhà chú chính là chú ba đoạt từ nhà anh cả, vừa nhắc đến chú ba nhất định im re.

“Còn chưa nghĩ ra, anh hai năm nay làm đậu hũ được không ít tiền hả?” Tây Minh Toàn vừa nghe vội vàng đổi chủ đề, anh hai vì chuyện anh cả luôn không vừa mắt hắn, trong lòng hắn tựa như gương sáng.

“Cũng chả kiếm được là bao, đều là tiền vất vả kiếm được, cũng không còn khoản thu nhập thêm nào, chỉ có thể dựa vào khuân vác kiếm tiền.” Tây Minh Võ thấy chú ba không còn nói đến Vệ Thành, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, chú cũng không muốn bao lâu mới về nhà một ngày còn muốn phân đúng sai. Hơn nữa chú cũng không muốn đắc tội Tây Viễn, sau này đứa nhỏ này có tiền đồ, chú còn muốn hai thằng con nhà mình mượn ánh sáng của Tây Viễn.

“Cha, thịt này thơm thật, là thịt chim trĩ ạ?” Tây Minh Võ hỏi ông cụ.

“ừ, anh cả con và Tiểu Viễn ra đất hoang bắt, khổ thân thằng Viễn chịu mệt.” Bà nội nhắc tới cháu đích tôn vẻ mặt liền kiêu ngạo.

“thằng Viễn đã biết bắt chim trĩ rồi à? Cháu cả đúng là có tiền đồ.” Tây Minh Võ khen ngợi không keo kiệt chút nào.

“Chính là thằng Viễn thu xếp đi bắt, bằng không anh cả con làm sao được. Cha con khi còn trẻ cũng từng bắt, ba người các con cũng ko có bổn sự này.” Bà nội nói tiếp.

“Phải đó, năm ấy cha và anh cả đi cả ngày cũng không tìm được chim trĩ, còn khiến giầy đi trên chân nát vụn, trở về bị mẹ la rầy mỗi người một trận.” Tây Minh Võ nhớ tới chuyện trước kia cũng thấy buồn cười. “Ừ, thằng Viễn còn giữ lại nửa con, chốc nữa em về thì nhớ cầm theo.” Tây Văn Minh cũng cười, em hai ông vẫn là tri kỷ của ông.

“Đừng, thằng Viễn khó lắm mới bắt được, nhà anh giữ lại ăn đi.”

“Bảo con cầm thì cầm đi, là thằng Viễn tặng, nói là cho hai em ăn cho đỡ thèm. Chờ trời ấm áp, con đưa hai đứa con đến đây ở hai ngày, để cho mẹ và cha con quây quần với các cháu.” Bà nội nghĩ đến hai đứa cháu khác.

“Anh cả, có phần của em không vậy?” Tây Minh Toàn thấy không ai nhắc đến mình thì không thể chờ.

“Cho con còn ít đồ à, trong nhà cũng không còn, chỉ còn lại nửa con cho anh hai của con cầm về, nhà anh con ở xa, khó mà về nhà một chuyến.” Bà cụ nhanh chóng nói. Biết thằng Viễn không thích chú út nó, không chịu cho hắn.

“mẹ cũng quá bất công!” Tây Minh Toàn trong lòng không thoải mái.

“À, mẹ bất công thế nào? Anh hai con từ xa về còn mang cho anh cả con mấy khối đậu hũ, mua điểm tâm cho mẹ và cha con, con thì quanh năm suốt tháng mẹ ngay cả cọng tóc cũng ko thấy.” Bà cụ cũng không vui.

“Được, được, mẹ coi như con chưa nói gì, nhà con không phải ở gần ư, mẹ muốn ăn gì thì cứ đến nhà con.” Mọi người lười đáp lại chú ba, ai cũng không hé răng.

Cơm nước xong, sắc trời cũng không còn sớm, ngày mai là tết, Tây Minh Võ cũng không nán lại lâu, thừa dịp trời còn sáng nhanh chân trở về, ông nội bà nội đưa đến ngoài cửa lớn. Tây Viễn thấy bà nội lại dùng tay áo lau khóe mắt, bà luyến tiếc con thứ hai không ở bên người, nhưng đâu có cách nào, trong nhà bên này không sinh kế khác, không thể cho con trai sống được tốt đẹp. Đứa con trai này khó khăn lắm mới nuôi lớn được, lập gia đinh, lại đến thôn khác ở, hai cháu nhỏ một năm gặp không đến vài lần, ngẫm lại liền lo lắng, nếu trong nhà bên này có đường kiếm tiền thì tốt rồi, có thể bảo con trai thứ chuyển về…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.