tiết Cuối xuân dần dần đã qua, thời tiết ấm lên, Tây Viễn ngủ một giấc ngủ trưa thật dài, sau khi tỉnh lại thì nằm một hồi ở trên giường. trong sân im ắng, chỉ nghe thấy tiếng dế quắc Tây Vi và Vệ Thành nuôi, bốn phía càng im lặng.
Đi ra ngoài cửa phòng, Tây Viễn thấy bà nội đang ở dưới dàn nho sửa quần áo cũ, những người khác phỏng chừng đang bận việc. Tây Viễn lười nhác gọi bà một tiếng rồi đi đến bên giếng nước, dùng nước mát rửa mặt, sau đó kéo dây nhỏ buộc ở trên giàn lên. dưới sợi dây buộc một cái rổ liễu nhỏ, bên trong đựng dưa chuột, cà chua.
Tây Viễn nhặt ra mấy trái, đặt ở giếng thai bên cạnh trong chậu nhỏ, sau đó lại thả lại rổ vào giếng nước. giữa trưa thích nhất ăn đồ mát lạnh. Tây Viễn cầm ngồi vào bên cạnh bà nội, cùng bà nội ăn.
“Bà ơi, những người khác đều đang làm gì vậy?” Tây Viễn răng rắc cắn một quả dưa chuột, vừa ăn vừa hỏi.
“Cha và mẹ cháu đi ra ruộng, nói là lá cây ngô nhà khác có sâu lúa, không biết nhà mình thế nào nên đi xem sao.” Bà nội dùng cây kéo cắt chỉ trên quần áo cũ, sau đó hai tay vừa dùng lực tách hai mảnh vải ra. Nàng lớn tuổi, không dám ăn đồ quá lạnh, đồ ăn Tây Viễn lấy từ trong giếng ra, bà nội phải để một lát mới ăn.
“À, thế ông cháu đâu ạ?”
“Nói là cùng ông ba Vương ra ruộng trồng rau, phỏng chừng hôm qua tiểu Vi thì thầm muốn ăn bánh nắm nhân củ cải. trong nhà mình nếu không phải đã già thì là vừa ra mầm, ông chau tối qua liền nói muốn đi xem sao. Nếu trong nhà có thì lấy cho thằng bé một ít.” Bà nội buông việc trong tay, cầm lấy một trái cà chua ăn. cà chua trong nhà ăn thật ngon, màu xanh biếc tinh khiết thiên nhiên không ô nhiễm. bà nội lại đặc biệt hỏi thăm trong nhà còn đồ ngon không thì tặng cho lưu tử.
“Thằng nhỏ phá sản này, đồ ăn có trong nhà thì không cần, không có mới nhớ tới thèm ăn.” Tây Viễn quở trách Tây Vi.
“Trẻ con đều vậy cả. cháu trước đây còn đòi bà mùa đông tìm dưa chuột cho ăn. Cháu nói bà đi đâu mà tìm cho cháu?” Bà nội bóc mẽ Tây Viễn.
“Dạ, ” Tây Viễn hết chỗ nói nổi. đó căn bản không phải hắn mà. bất tri bất giác, Tây Viễn đã đem mình và người một nhà gom vào cùng một chỗ, nếu không đặc biệt nhắc tới cũng không nhớ ra mình là hàng giả từ thế giới kia xuyên tới.
“Bà ơi, bà xem Đậu Tương Giác thông minh không này!” Đậu Tương Giác cùng Hổ Đầu chạy tới, Tây Viễn ném một trái cà chua cho. Hổ Đầu chạy đuổi theo cà chua, sau khi đuổi theo lại không biết hạ miệng ở đâu, nỗ lực cả buổi mới cho vào miệng ăn được. Đậu Tương Giác lại biết dùng hai chân trước giữ, dùng miệng chậm rãi cắn.
“Chó săn chính là thông minh, bằng không sao có thể đi theo săn thú.” Bà nội cũng cười híp mắt nhìn. vườn rau trong nhà nhiều rau, ăn cũng ăn không hết, có một ít không kịp hái xuống đều nát vụn ở trong vườn, cho nên lấy mấy thứ này cho chó ăn, bà nội cũng không đau lòng.
Vốn Tây Vi và Vệ Thành không có gì đùa, vào lúc cà chua và dưa chuột chín, thuận tay đem thức ăn còn dư ném cho Đậu Tương Giác và Hổ Đầu, vốn tưởng rằng chúng nó ăn vào miệng sẽ ghét bỏ không thể ăn mà nhổ ra. hai đứa trẻ con đợi xem hai con chó ngốc quýnh lên, ai biết đâu Đậu Tương Giác và Hổ Đầu lại đồ ăn vô cùng hăng hái, hơn nữa còn ăn thành nghiện. hiện giờ vừa thấy người trong nhà ăn cái này là lập tức chạy tới vẫy đuôi, cho nên mặc kệ thế nào cũng sẽ thuận tay ném cho chúng nó một ít.
“Bà ơi, Thành Tử và tiểu Vi còn ở chuồng ngựa chứ ạ?” Tây Viễn ăn hết, vỗ vỗ mông, đi về phía chuồng ngựa ở sân sau.
“Chắc là vậy đó. mới vừa rồi còn nghe tụi nó ồn ào, hiện giờ không biết sao không thấy động tĩnh?” Bà nội cũng là mới vừa dậy không lâu, không thấy hai đứa con trai qua sân trước.
khi người khác ngủ trưa, Vệ Thành và Tây Vi vẫn chơi ngay trong chuồng ngựa, những đứa trẻ khác tìm bọn nó cũng trực tiếp qua đó. mỗi ngày vào giờ ngủ trưa đều có tiếng bọn nhỏ nói chuyện vui đùa, làm cho người ta hận không thể đem miệng của bọn nó bịt lại. hiện giờ lại không thấy có động tĩnh gì trở nên yên ắng như vậy, bà nội và Tây Viễn đều hơi không thích ứng.
Tây Viễn sau khi mở cửa sân, đi đến trước chuồng ngựa, trong chuồng ngựa cũng im lặng không giống mọi ngày, Tây Viễn thò đầu vào, thấy hai con ngựa con bị buộc ở trước máng ăn, Vệ Thành ghé vào trên lưng ngựa, Tây Vi thì không thấy đâu.
“Thành Tử, Thành Tử?” Tây Viễn kêu hai tiếng, Vệ Thành không phản ứng. đi vào vừa nhìn, đứa nhỏ này thế nhưng đang ngủ trên lưng ngựa. ngươi đây là thật làm bạn với ngựa sao?
Tây Viễn vừa tức lại vừa hoảng. nếu không nằm úp sấp mà từ trên lưng ngựa đến rơi xuống, ngựa con hoảng sợ … đạp cho một cước… Tây Viễn vội vàng đi đến trước, ngựa con thấy Tây Viễn tới, ngướng đầu lên nhưng không làm ầm ĩ. ngựa c Vệ Thành chỉ có hai người có thể chạm vào, một là chính bản thân hắn, người thứ hai duy nhất có thể chạm vào chính là Tây Viễn.
“Thành Tử, Thành Tử?” Tây Viễn thấp giọng gọi. Vệ Thành ngủ vô cùng say không phản ứng lại. có lẽ là do nghịch đến mệt, sau giờ ngọ thời tiết lại khó chịu, trẻ con chơi chán liền ngủ mất.
Tây Viễn muốn ôm nó xuống, có điều giờ Vệ Thành so với hắn đã cao hơn, căn bản ôm không được. Tây Viễn một tay đỡ Vệ Thành, một tay sờ sờ mặt Vệ Thành. Bé con hắn nuôi đã lớn một thiếu niên nho nhỏ!
“Đứa nhỏ này, sao lại nằm úp sấp trên lưng ngựa ngủ thế này?” Bà nội cũng theo tới. người trong nhà đều là như thế, bình thường bực mình hai đứa trẻ nghịch ngội, đến khi không nghe được động tĩnh của bọn nó lại cảm thấy như thiêu thiếu gì đó, không quen.
“Dạ, chắc là chơi mệt đấy ạ.” Tây Viễn nhỏ giọng đáp lời. nhưng mà hắn cứ đỡ đến khi Vệ Thành tỉnh ngủ hay sao?
“Cha và mẹ cháu đã trở lại, để bà gọi cha cháu đến.” Bà nội dặn Tây Viễn trông Vệ Thành, đừng để từ trên lưng ngựa rơi xuống rồi xoay người ra sân sau.
“Đứa nhỏ này, sao lại có chỗ nào ngủ chỗ nấy thế, rơi xuống bây giờ!” Tây Minh Văn đến, vừa nhìn cũng hoảng sợ, vội vàng ôm Vệ Thành từ trên lưng ngựa xuống, ôm về trong phòng đặt lên trên giường. Tây Viễn đi theo phía sau, lấy gối ngủ của mình tới đệm ở dưới đầu Vệ Thành. Vệ Thành cảm thấy, lặng lẽ hạ ánh mắt, miệng than một câu “anh”, trở mình lại ngủ thiếp đi.
Nó và Tây Vi mỗi ngày tinh lực quá thừa, khó có lúc thuận theo như vậy. Tây Viễn ngồi ở trên mép kháng cầm quạt quạt cho Vệ Thành, lấy tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Vệ Thành, tựa như trẻ con lúc nhỏ. Nếu vĩnh viễn cũng không lớn lên thì thật tốt, có thể luôn ở cùng mình, trong lòng Tây Viễn thầm nghĩ.
“Bà ơi, bà xem hoa dưa cà cháu hái này, mới vừa mở ra còn non, dế quắc rất thích ăn.” Cửa sân vang lên, Tây Vi lớn giọng liền truyền tới. Tây Viễn sợ nó đánh thức đem Vệ Thành, vội vàng lại vỗ Vệ Thành hai cái, Vệ Thành dùng mặt cọ vào tay anh trai đặt ở bên gối, ngủ tiếp.
“Nói nhỏ chút, anh hai của cháu đang ngủ. đây là chạy đến trong ruộng rau tìm được à?” tiếng của Bà nội truyền đến.
“Dạ, còn bắt một lon côn trùng, vừa lúc cho chích chòe lửa ăn.” Tây Vi vô cùng đắc ý nói. Dế quắc là năm nay mới bắt, chích chòe lửa hiện giờ chỉ còn lại có hai con, bị Tây Vi và Vệ Thành để ở dưới giàn nho.
Ban đầu để ở giữa sân, đi qua đó không để ý là sẽ bị phân chim rơi lên người. rơi lên những người khác, mọi người không có vấn đề gì, người nhà nông không chú ý nhiều, rửa sạch sẽ là được rồi. Mấu chốt là có một ngày Tây Viễn đi qua, cứt chim vừa lúc rơi ở trên đầu Tây Viễn làm Tây Viễn thấy ghê tởm, xử lý Tây Vi và Vệ Thành một trận, lệnh cưỡng chế lập tức chỉnh đốn cải cách. Tây Vi và Vệ Thành ha hả cười, treo lồng dế cùng lồng chim ở bên cạnh cây nho.
“Bà ơi, cháu cũng đi theo cùng, đây là hoa cháu hái.” Trong sân truyền đến tiếng nói c Đại Ny, con bé cùng Cẩu Đản không xê xích nhau là bao.
“Ừ, hoa Đại Ny của chúng ta hái đúng là đẹp.” Bà nội khen khống Đại Ny.
“Dạ, cháu, còn giúp anh tiểu Vi bắt hai con sâu nữa!” Đại Ny tiếp tục khoe thành tích.
“Ny à, cháu không sợ sâu à?”
“Không sợ, là gan của cháu còn lớn hơn anh cháu nữa.” Đại Ny không tiếc bán đứng anh trai, Trụ Tử ở bên cạnh không tốn hơi thừa lời, hai con sâu kia là hắn bắt cho Đại Ny mà.
Đại Ny trước kia không có chuyện gì thì luôn thích cùng anh trai đến nhà họ Tây, Trụ Tử học bài con bé liền ở bên cạnh chơi. thường xuyên qua lại đi theo vài bận, Tây Viễn thấy con bé này thực thông minh cũng nhân tiện dạy dỗ, chẳng qua chỉ dạy biết chữ cơ bản. Con gái ấy mà, Tây Viễn cho rằng biết chữ không mù chữ là được rồi. ngàn vạn lần không cần học thành cổ giả hay như Lâm Đại Ngọc, không có chuyện gì lại đi nhìn trăng nhìn hoa than thở sầu não. Cứ làm người thường mỗi ngày củi gạo mỡ muối tương dấm chua trà, buồn phiền đơn giản niềm vui đơn giản, thật tốt.
Đại Ny thực thần kỳ. con bé ngoài thích theo đuôi anh mình ra, bình thường đều thích đi theo phía sau Tây Vi, để Tây Vi mang theo mình đi chơi. Làm Tây Vi lo lắng, trò chơi của con trai làm sao mà giống của con gái được?
Đến mùa xuân, Tây Vi rảnh rỗi dẫn Đại Ny đến trước cây đa, chọn một cây đa nhiều cành để Đại Ny tìm chỗ ngồi ăn. Nếu không thì chọn một cây liễu có nhiều nhánh bẻ một nhánh cho Đại Ny, để con bé cầm chơi, sau đó Tây Vi trộm chuồn mất.
Hiện giờ sắp đến mùa hè, Tây Vi muốn lấy dây dưa chuột và cà chua của nhà mình đến dụ Đại Ny, mấu chốt là nhà bà Vương Tam cũng trồng nên căn bản không dụ được. Tây Vi tức giận tới mức dậm chân, cứ trắng mắt liếc Trụ Tử. Trụ Tử chỉ có thể hàm hậu cười, nó cũng không có cách nào. Ai biết em gái mình lại thích chạy theo Tây Vi?
“Em à, em cùng chơi với bọn con gái trong thôn đi nhé?” Trụ Tử thực bất đắc dĩ. nó cũng không muốn khi cùng những đứa bạn khác chơi, phía sau còn đi theo một bé gái. những đứa trẻ khác vừa thấy Đại Ny là bé gái, đều không muốn chơi cùng nó.
“Em không chịu đâu, ” Đại Ny chu môi, “Lũ con gái đó cả ngày không phải thêu khăn thì chính là so sánh với nhau. nhàm chán!” con bé còn biết “Nhàm chán”!
Trụ Tử không có cách nào, đành phải dẫn theo. Trụ Tử thường đùa đám bạn chính là Tây Vi Vệ Thành giúp trốn, dẫn Đại Ny đi. Đại Ny không quấn lấy anh trai mà sửa thành quấn lấy Tây Vi.
khi Tây Vi cao hứng sẽ cùng Đại Ny chơi trong chốc lát, mất hứng thì sẽ nghĩ cách làm thoát khỏi Đại Ny. Mỗi lần Tây Vi muốn cùng đám con trái trốn đi, sẽ nháy mắt với đám Vệ Thành, để bọn nó đi trước. Sau đó Tây Vi liền chạy ra phòng trước phòng sau. Đại Ny tháy Tây Vi vừa động liền đuổi phía sau. Tây Vi chạy nhanh, Đại Ny hơi chút không chú ý là không biết đang ở đâu. Đại Ny “…”, đành phải cùng anh trai của mình chơi.
Có đôi khi Đại Ny tìm được ngay, Tây Vi ở nhà thoát không xong, Tây Vi phải dẫn theo. chẳng qua bất động thanh sắc đi ở phía sau nó là Đại Ny cẩn thận mỗi bước đi, dùng ánh mắt ngắm nhìn Tây Vi, sợ Tây Vi lại vụng trộm chạy. bọn Vệ Thành biết tính toán c Tây Vi, liền cố ý dỗ Đại Ny, đổi lực chú ý của con bé. Đại Ny vừa hơi nới lỏng cảnh giác, Tây Vi liền chạy đến bên ruộng ngồi xổm người xuống, liễm thanh nín thở, sợ bị Đại Ny tìm được.
Đại Ny vừa quay đầu lại: “…” anh Tây Vi sao lại không thấy đâu? Tóm lại, trong lúc Tây Vi cùng Đại Ny đấu tranh, năng lực truy tung và phản truy tung nhanh chóng tăng lên.
Mặc dù như thế, Đại Ny vẫn không biết mệt đuổi theo Tây Vi chơi. Vương Tam bà cùng bà nội nhìn thấy, rảnh rỗi liền đùa trọc hai đứa trẻ này, nói là cô dâu nhỏ.
Đại Ny vẫn còn nhỏ không hiểu được cụ thể ý tứ những lời này. Tây Vi thì là đã 9 tuổi. nó biết đính hôn chính là giống cô Ngọc Trân cùng cậu, sau này sống cùng nhau, một người ở nhà nấu cơm, một người ở bên ngoài trồng ruộng. Tây Vi nhìn Đại Ny bởi vì đuổi mệt mà tóc xám rối tung, còn có từng dòng mồ hôi trên mặt, khinh thường đảo mắt hai cái. Con gái mấy tuổi đầu, nó mới không muốn đính hôn cùng Đại Ny!