Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Chương 68: Chương 68: Giải quyết




Đại Yến cùng bà nội nói chuyện cả buổi trưa, chuyện phiền lòng đều chút ra với cùng bà nội, tâm tình tốt lên không ít, thấy sắc trời không còn sớm liền vỗ vỗ trên người tính toán về nhà làm cơm chiều.

“Yến à, đây là đậu phụ khô chú hai nhà này làm, hôm nay lấy tới cho thím. Cháu cầm mấy khối về cho ông cụ nhà cháu nhắm rượu.” mẹ Tây Viễn từ buồng trong vội vàng đi ra, lấy giấy dầu bao hết mấy khối đậu phụ khô cho Đại Yến. nàng cũng không cho thứ gì đáng giá, sợ Đại Yến ngại lấy.

Nhà thầy thuốc Lý ở trong thôn, Đại Yến trở về nhất định sẽ gặp người trong thôn. Để người ta thấy nàng từ nhà họ Tây lấy đồ sẽ nói này nói kia.

Đại Yến cũng không chối từ, quá khách khí thành ra người ngoài. Nàng cầm đậu phụ khô, bà nội lại thuận tay ngắt hai nắm lá dưa đưa cho Đại Yến. Lá dưa rất lớn, có thể bọc giấy dầu lại.

Đại Yến vừa cáo từ hai mẹ con nhà họ Tây, vừa đi ra cửa chính. Đi qua giàn nhỏ còn thuận tay sờ đầu Tây Vi. muốn đến sờ Vệ Thành, Vệ Thành cười hì hì trốn đi. nó thấy mình đã lớn, không thể để người tùy tiện sờ đầu. hiện giờ ngoài anh trai, chỉ có bà nội có thể chạm vào. Đại Yến cũng không giận, cười chụp Vệ Thành một cái rồi đi.

Ăn cơm tối xong, Tây Viễn chạy ra vườn rau, xoay người đi đến chỗ trồng dưa hấu.

Mùa xuân Tây Viễn mua hạt dưa hấu từ Thành Ngạn Tuy. Hắn chỉ lo mua không lo chăm bẵm, cho nên trồng chính là mẹ Tây Viễn, chăm sóc chính là ông nội, bón phân, làm cỏ, chăm sóc như đánh mạn

Bởi vì trồng sớm, hiện giờ có lẽ dưa hấu đã chin.

mấy anh em Tây Viễn hai ngày nay không có việc gì sẽ trong vườn chơi, người lớn đều sợ dưa hấu chưa chin đã bị bọn nhỏ nghịch hỏng.

Ông nội ngồi xổm bên rãnh, vừa hút thuốc vừa nhìn cháu đích tôn chọn dưa hấu. thấy Tây Viễn tỏ ý vừa lòng ông nội cảm thấy thực thỏa mãn. cháu đích tôn thích dưa hấu ông chăm sóc, ông cảm thấy khí lực c mình không uổng phí, lão nhân gia một bộ tâm địa từ ái.

Tây Viễn chọn cả buổi, thật sự để hắn mèo mù vớ cá ran hái được một trái rất ngọt.

Cùng ông nội ra khỏi vườn, đặt dưa vào trong thùng gỗ, bỏ xuống giếng cho lạnh. Sau đó một lúc, mới lấy dao cắt dưa thành khối nhỏ.

mẹ Tây Viễn vội vàng lấy đĩa ra, xếp dưa đã cắt chỉnh tề lên đĩa. Trước tiên chọn miếng ngọt nhất ít hạt dưa nhất ở giữa mời ông bà nội mỗi người một miếng, tiếp theo là mấy đứa bé.

Người khác còn đỡ, hai đứa Tây Vi, Tây Dũng từ lúc cho dưa xuống giếng đã vòng quanh, chúng nó là lần đầu tiên ăn dưa hấu.

Người một nhà ngồi quanh ở trong sân, rất nhanh xử lý xong cả trái dưa hấu. hai vợ chồng Tây Minh Võ tiếp tục đi làm việc, ông nội cũng đi thêm thức ăn gia súc cho Đậu Phụ Đũa.

Tây Viễn Cảm thấy mình đã nghĩ ra được cách tốt, ngồi ở dưới giàn nho cùng bà nội hóng mát.

Vệ Thành ngồi ở trên ghế dài, đây là đồ Tây Viễn vẽ ra, ông thợ gỗ làm cho, dưới giàn nho mỗi bên đặt một cái, giống như ghế dài trong công viên ở hiện đại.

Tây Viễn nghiêng người nằm ở trên ghế dài, đầu gối lên chân Vệ Thành, Vệ Thành vốn chẳng thành thật được nửa khắc, giờ anh trai gối lên chân mình, nó liền không nhúc nhích, Tây Viễn cố ý không lên tiếng xem nó có thể kiên trì bao lâu.

Tây Vi và mấy đứa Tây Dương, Tiểu Dũng đang ở trước lồng dế xăm xoi, hình như là học bện theo cậu cả, muốn tự mình bện một cái. Tây Viễn thực không thể hiểu được, chỉ là một cái lồng dế, Tây Vi vì sao ngày nào nhìn cũng không chán.

Vệ Thành dù sao cũng còn nhỏ, ngồi một lát là mông như ngồi trên đống lửa, một lát xoay bên này một lát xoay bên kia, có điều vẫn không hé răng. Tây Viễn cũng không làm khó nó, ngồi xuống giúp bà nội chà dây thừng. dây thừng này cần làm hơi lớn hơn, để mùa thu dùng buộc bao tải.

Tây Viễn vừa nhấc đầu, Vệ Thành liền nhấc mông bỏ chạy, nó thật ra đã sớm ngồi không yên. Tây Viễn cùng bà nội liếc nhìn nhau, đều trộm cười, cho ngươi giả bộ ông cụ non!

Trước mắt không có người khác, Tây Viễn liền đem quyết định của mình nói với bà nội. Hắn ở này phương diện không có kinh nghiệm, sợ có lòng mà gây hại, vẫn nên cùng bà nội thương lượng một chút, để lão nhân gia cho chủ ý.

” cháu nói muốn cho cậu út và cậu cả cháu cũng cưới người vợ như Đại Yến?” Tây Viễn mới vừa nói bà nội liền hiểu rõ. kỳ thật mấy ngày này Tây Viễn phiền lòng, bà nội cũng phiền lòng theo. lão nhân gia cũng cân nhắc ở trong lòng chuyện này phải làm sao, bà không muốn cháu đích tôn lo thành như vậy.

“Bà ơi, bà xem nhà thầy cháu, lúc này mới thành than chưa được bao lâu đã hoàn toàn thay đổi. cháu cảm thấy nhà ông ngoại nếu cũng cưới hai người mợ như vậy, sửa lại chỗ không tốt là có thể sống tốt.” Tây Viễn vẻ mặt mong chờ nhìn bà nội.

“Điều cháu nói thật ra cũng đúng, có điều cháu phải biết người như Đại Yến cũng không nhiều. lại nói, người nhà ngoại cháu đều thành thật, không giống với Lý Đào hay thầy thuốc Lý vẫn còn biết giận. Nếu tìm về hai người lợi hại, một lòng đi theo còn được. vạn nhất trong lòng hướng về nhà mẹ đẻ, lấy đồ trong nhà mang về cho nhà mẹ, vậy so với bây giờ còn khổ hơn. Còn nữa, bà ngoại và hai cậu cháu đều dễ tánh, nếu cháu ông ngoại còn sống người khác còn không dám động vào bọn họ. nhưng ông ngoại cháu đã bảy mươi, còn có thể sống thêm mấy năm cũng khó nói. Ông ấy vừa không còn, nếu vợ của cậu cháu mà đè ép các cậu cháu, cháu đến lúc đó không phải xanh cả ruột sao?” Bà nội từng chút từng chút phần tích sự tình cho cháu đích tôn.

“VậY?” Tây Viễn vừa nghe liền mở rộng tầm mắt, hắn thật không nghĩ tới phương diện này!

Đúng vậy, cậu út còn đỡ chứ cậu cả và bà ngoại là người bị mắng cũng không biết cãi lại. đến lúc đó gặp phải đàn bà xấu nết thì đúng là ăn khổ đến cuối đời.

“Vậy làm sao đây?” Tây Viễn thực đầu hàng. cái này không được cái kia không được, rốt cuộc phải giải quyết thế nào đây.

“Cũng không phải không được. có điều không thể sốt ruột, mà phải từ từ hỏi thăm tìm người biết làm biết lạm lại có tâm địa tốt. Cậu út cháu năm nay hai mươi mốt, đến lúc đó đưa nhiều sính lễ là có thể cưới được con gái nhà người ta. Cậu cả cháu thì đã hơn ba mươi, muốn tìm người chưa xuất giá để kết hôn thì cũng khó, chắc nên thử tìm người từng qua một đời chồng. Viễn a, đừng nóng vội, chuyện này cũng phải xem duyên phận. chúng ta từ từ hỏi thăm, nhìn xem mười dặm bát thôn có người thích hợp không.” Bà nội thấy Tây Viễn mất mát thì vội vàng khuyên.

“Dạ, vậy nghe theo bà. Sợ là sợ người ta vừa căn nhà nát của nhà ngoại cháu, có cho bao nhiêu sính lễ cũng không muốn.” Tây Viễn than thở nói.

Bà cụ ngó cháu đích tôn, trong lòng trộm vui. Đứa nhỏ này, tâm nhãn như quỷ còn phải ăn nói lòng và lòng vòng. Có điều, cũng có thể là do cháu đích tôn không mở miệng nổi, ngại nói ra.

“Căn nhà nhà ngoại cháu đang ở không ở nổi nữa hả?” Bà nội không muốn cháu đích tôn khó xử, chủ động nhắc tới.

Bà ơi, bà chưa thấy chứ, nhà đó tường tiếc đều xập xệ cả rồi. Mùa hè mà đổ mưa to có khi là xụp luộn. Góc tường còn có cái khe, lọt cả ánh sáng. Mùa đông nhất định là lọt gió, so với nhà c lý oai cổ còn nát hơn.” Nhà lý oai cổ là căn nhà nát nhất Tây Viễn từng thấy trước kia, bây giờ là nhà ông ngoại.

“Chúng ta hiện giờ cũng không còn chuyện gì lớn, chỉ là năm sau nhà chú hai ngươi xây nhà.” Bà nội có chút do dự, dù sao thông gia cùng con trai mình so ra, con trai vẫn gần hơn.

“Bà ơi, nhà chú hai bây giờ còn không dùng nhiều như vậy, hơn nữa chú hai nói trước cứ xây bốn gian nhà giữa, cháu tính tối đa cũng chỉ một trăm lượng bạc. nhà ông ngoại lại không cần xây quá tốt, chỉ cần xây nhà ngói bình thường như trong thôn, chừng năm sáu mươi lượng bạc là đủ.” Tây Viễn trước tiên đem giá tiền nói cho bà nội nghe.

thím hai mạnh hơn, tuy tiền trong tay không thuận lợi, khi xây nhà không thể mọi thứ đều giống nhà anh cả. có điều cũng muốn xậy một cái nhà hạng nhất hạng nhì trong thôn, cho nên cần tiêu thật nhiều tiền.

Nhà ông ngoại thì không cần, xây nhà quá tốt cho bọn họ ngược lại bị người nhòm ngó, cứ nhà ngói bình thường là được.

Kỳ thật Tây Viễn từng nghĩ chỉ cần xây nhà đất, vậy thì càng tiết kiệm tiền. Có điều tính lại nếu xây nhà ngói hắn đời này không cần tiếp tục quan tâm đến chuyện này nữa. nhà đất cố lắm thì được vài năm, nếu đến lúc đó nhà ông ngoại còn chưa tốt lên, thì lại đến phiên hắn lo lắng.

Tây Viễn là một người lười, không muốn phí công hai lần. có điều cảm thấy không dễ mở miệng v người trong nhà, dù sao mấy mươi lượng bạc, vào lúc này trong mắt mọi người, đó là cả đời cũng không kiếm được.

“Cháu tính tiền nhà chúng ta đủ chứ? Đừng để đến lúc đó không đủ dùng.” Bà nội ở phương diện này nhưng thật ra tin tưởng Tây Viễn. khi nhà bọn họ xây nhà thì Tây Viễn không nóng vội không hoảng hốt chuẩn bị tốt tiền và đồ.

“Bà ơi, nửa năm tiền hoa hồng ở Tụ Đức Lâu cháu còn chưa tính, phần năm sau lại thêm đồ ăn chúng ta làm, nhà chú hai mình cũng kiếm được không ít. Cháu tính ra cũng đủ dùng.” Tây Viễn nói cho bà nội nghe tiền thu tương lai gần trong nhà.

Kỳ thật tiền hoa hồng ở chỗ Tụ Đức Lâu và Tôn Diệp đã đủ dung. có điều ai bảo lúc trước hắn gạt trong nhà, giờ thật sự là lấy đá đập chân mình! Nếu không được nữa thì nói dối là mượn của Tôn Diệp chăng? Tây Viễn cộng lại, không cần làm vậy hẳn là cũng đủ rồi.

” cháu đích tôn của bà nói được thì được. Nhà ngoại cháu nếu xây được nhà mới, cậu út cháu liền có thể làm mai. Cậu cả cháu thì đừng vội, dù sao tuổi cũng lớn, từ từ rồi tìm người thích hợp.” Bà nội tuy tiếc tiền nhưng đau lòng cháu đích tôn, mặt khác cũng là nể mặt mẹ Tây Viễn

Con dâu cả tuy không hơi thật thà quá nhưng là người tài giỏi, tính tình cũng tốt, cùng lão Đại thành thân nhiều năm, hai mẹ con ít khi nào nóng mặt với nhau. Mình nói sao thì là vậy, con dâu tuyệt không có ý khác.

Con cả và con út không hợp nhau, mình có khi còn giúp cho nhà thằng út, lấy cho nhà bên đó một ít thức ăn thức uống. dâu cả mặc kệ trong lòng vui hay không vui, miệng chưa từng nói chữ không. Giờ thằng ba giận dỗi với anh cả, không thường đến đây nhưng đứa bé Cẩu Đản vẫn hay đến. con dâu cả đối với thằng bé giống như hai đứa nhà thằng hai, cho tới giờ chưa bày ra vẻ mặt, có đồ ăn ngon đều đưa ra cho.

Người với người là người một nhà cũng được, người hai họ cũng được đều cần phải chú ý, không thể chỉ hướng đến một phía. bằng không lòng người sẽ lạnh đi, muốn làm ấm lại sẽ không dễ.

Cho nên cháu đích tôn muốn thu xếp chuyện nhà ngoại, bà và ông cụ không chỉ không thể ngăn, còn phải giúp giúp đỡ một chút, con dâu cả trong lòng cũng sẽ không lo âu nữa. Có thể nói, mẹ Tây Viễn mấy năm nay rộng lượng đã có hồi báo.

“Bà ơi, đây chính là chuyện ngoài mười lượng bạc, bà không tiếc ư?” Tây Viễn có chút không dám tin vào lỗ tai của mình. hắn vốn tính toán người trong nhà nếu tiếc tiền thì đành phải giống nhà thầy thuốc, cưới người vợ tốt để chậm rãi phát triển. có điều bà nội nói xong liền giải quyết toàn bộ vấn đề. Tây Viễn không thể không bội phục lòng dạ bà nội, làm việc có quyết đoán.

Có bà nội ủng hộ, hành động liền dễ dàng hơn. Tây Viễn ngày hôm sau tìm cha, thương lượng chuyện xây nhà cho nhà ông ngoại. Việc này hắn sẽ chỉ động miệng, thao tác thực tế một chút không hiểu, còn phải để cha lo liệu

“Nếu năm nay xây luôn thì phải dùng nhiều tiền, nhà ông ngoại con chưa chuẩn bị nguyên vật liệu gì cả, có điều chúng ta năm trước xây nhà còn lại không ít, nguyên liệu nhà chú hai con chuẩn bị có thể mượn trước để dùng, đến cuối thu không có việc gì cha cùng chú hai tiếp tục bổ sung.” Tây Minh Văn cũng giảng cho Tây Viễn.

“Còn lại gạch, ngõa, cát, đá thì trực tiếp mua là được. nhân công cũng không cần người trong thôn, cứ giống chúng ta khi đó tiêu tiền mướn, đỡ cho loạn lên.” Anh và em vợ đều ít lui tới với người khác, nếu để người trong thôn làm không cho thì sẽ bị người ta chỉ chỏ, cho nên Tây Minh Văn cảm thấy tiền nhân công không thể tiết kiệm.

” không thiếu Tiền thì một tháng là xây được cái nhà. nhà ngoại theo như con nói đắp nhà ngói bình thường, so với chúng ta bớt việc không ít.”

“Cha nghĩ nên xây luôn bây hay là để sau khi gặt lúa mạch mới xây?” Tây Viễn cần cha cho quyết định.

“Xây luôn bây giờ đi. dù sao mời nhân công không xen vào vụ gặt lúa mạch. Còn nữa đã sắp đến phục thiên, cha sợ nhà ngoại con gặp mưa to là sụp luôn. ông ngoại con lớn tuổi rồi, đi lại khó khăn, nếu kẹt bên trong thì nguy.” Tây Minh Văn cũng nghĩ đến điểm này, Mùa hè sẽ hạ mưa to, nhà đất sẽ rất khó ở.

Nếu đã quyết định, nhà họ Tây nhân lập tức hành động. Tây Minh Võ cũng giúp đỡ thu xếp, thím hai và chị dâu cả quan hệ tốt, chị dâu cả về nhà mẹ đẻ chiếu ứng, thím liền giúp đỡ bà cụ chiếu khán trong nhà.

Bởi vì có kinh nghiệm năm trước xây nhà cho mình, Tây Minh Văn Tây Minh Võ không còn bối rối, bận hơn hai mươi ngày, nhà ông ngoại Tây Viễn đã dựng được một căn nhà ngói năm gian.

Xây nhà xong, Tây Viễn nói với ông ngoại suy nghĩ của mình. Chính là chờ cậu út thành thân rồi thì ông bà ngoại sẽ sống cùng cậu út. Khi xây nhà đã mở cửa hai đầu, hai gian cho cậu cả sau này lập gia đình dùng, hai gian cho cậu út lập gia đình dùng, một gian để ông bà cụ ở.

Trong nhà, ông ngoại không đợi Tây Viễn nói, liền làm chủ phân ra. cậu cả hai mẫu, cậu út hai mẫu, ông và bà cụ hai mẫu. nói trước căn phòng của ông bà và hai mẫu ruộng ai phụng dưỡng hai ông bà trước lúc lâm chung thì cho người đó.

Ông ngoại nói xong liền qua sống với con út. Ông lớn rồi, không biết là sống được thêm mấy năm. Cho nên rất lo cho bà cụ, vạn nhất sau này con út cười phải người không tốt, bà cụ có hai mẫu ruộng này, bọn họ cũng không dám làm quá mức. huống chi còn có con cả là con trai ruột c bà cụ, không được thì còn có thể sống với còn cả.

ngày Chuyển nhà, người khác không sao, ông ngoại lại khóc, chống gậy, nhìn thấy nhà cửa mới mà lệ già tung bay!

Ông đâu ngờ thì một tháng ngắn ngủi, căn nhà cũ đã thay đổi diện mạo hoàn toàn. ông cụ lúc còn trẻ là một kẻ ngang tàng, ai biết già rồi anh hùng chán nản, như cá mắc cạn, còn tưởng không còn thời khắc nở mày nở mặt nữa!

Tây Viễn thấy ông cụ vậy thì rất là cảm khái. Về sau vẫn là ông nội Tây Viễn cùng người quen cũ đến nhà nói chuyện cả buổi, khuyên bảo ông ngoại. Hôm nay thông gia chuyển nhà, ông cũng tới, đây là thân thích thật sự chứ không chỉ là người hai họ.

một nhà Dì Hai từ khi bắt đầu xây nhà vẫn luôn không ư hử gì, ông ngoại phỏng chừng trong lòng cũng hiểu được, miệng từ đầu luôn không đề cập đến đứa con gái này.

Bà ngoại và cậu cả thành thật, chỉ biết đứng ở đó hé miệng vui, cậu út giống như con nít cùng Tây Vi chạy từ nhà này sang nhà kia, thỉnh thoảng lại nghe tiếng bọn họ chạy thình thịch.

thôn dân trong trang Phúc Đồng nghe tiếng bánh pháo nhà họ Trương vang đùng đùng, cũng giống người Trương gia cả buổi cũng chưa hồi thần! Mới hơn hai mươi ngày, Trương gia vốn luôn là đề tài trà dư tửu hậu c người trong thôn, Trương gia đối tượng cười cợt của người trong thôn, thế nhưng xây được nhà gạch lớn!

Rất nhiều thôn dân hiện giờ đều không thể tin được đây là sự thật. thực sự có bánh từ trên trời rơi xuống sao? Ôi vẫn nói con gái là bát nước đổ đi, là nuôi hộ nhà người khác. Giờ xem ra cũng không hoàn toàn đúng, nhìn Trương gia đi, còn không phải là nhờ con gái hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.