Mùng mười Tháng giêng, trấn Vạn Đức mở phiên họp chợ đầu năm. Tây Viễn dẫn Tây Vi và Vệ Thành đi vòng vo cả ngày, đến gần giờ cơm chiều mới trở về.
Tây Minh Văn lo các con mua nhiều đồ cầm không hết liền vác sọt đi đón. Đi đến tận trấn Vạn Đức mới gặp ba anh em đang hi hi ha ha cầm đồ về.
Thật đúng là không đoán sai. Bọn họ mua rất là nhiều đồ, về đến nhà lấy ra xếp đầy kháng.
“Bà ơi, đây là cháu chọn cho bà, đây là anh hai mua cho.” Tây Vi đem một hộp sơn tra cao đưa cho bà nội, bà nội thích ăn sơn tra cao, thứ này chua chua ngọt ngọt, giúp cho tiêu hoá.
Bà nội tuổi lớn, ăn gì cũng không dễ tiêu hoá, ăn một hai khối sơn tra cao liền thư thái.
Vệ Thành mua cho bà nội là một lưới tóc đầu, bà nội búi tóc ở sau gáy, mặt trên cần phủ một lưới tóc, sau đó chen thêm trâm gài tóc, như vậy tóc không dễ loạn.
“Ôi, được, vẫn là hai cháu của bà ngoan, biết bà nội thích cái gì.” Bà nội cười híp mắt nhận lấy.
“Ông ơi, ông ơi, túi da dê này là anh hai mua, hộp mứt lê này là cháu mua.” Tây Vi và Vệ Thành lấy túi và hộp mứt ra đưa cho ông nội.
” Thành Tử và tiểu Vi nhà chúng ta còn nhỏ vậy mà có gì đều nghĩ đến ông.” Ông cụ cũng hớn hở nhận lấy đồ.
“Mẹ, đây là hai bọn con mua cho mẹ…”
“Cha, đây là con và anh hai chọn cho cha …”
Tóm lại, người trong nhà người nào cũng có phần, ngay cả tiểu Cẩu Đản cũng có.
“Cháu và anh hai chọn cả buổi, tay đều bị đông lạnh cả!” Tây Vi đang khoe công với người trong nhà, chỉ chớp mắt thấy anh trai lại quơ giày, vội vàng leo vào trong lòng bà nội ngồi, “Bà ơi, bà xem anh kìa, lại muốn lấy giày đánh cháu!” Vẫn không quên cáo trạng với bà nội.
“Mau ngồi yên xuống cho bà, hai đứa nó chọn đồ cả ngày đến cứng cả tay, cháu còn nổi khùng với chúng.” Bà nội trừng mắt nhìn Tây Viễn.
ông nội ở bên cũng cầm tay Vệ Thành, Vệ Thành nhìn thấy Tây Vi đấu trí với anh trai, ha ha cười vui vẻ.
Tây Viễn vung giày hai cái, thấy bà nội và ông nội trừng hắn, lại buông xuống.
Bảo sao, nói là để cho hắn dẫn đi chợ, hai đứa lỏi con trong túi quần chỉ chứa năm văn tiền mà lại còn tiếc không muốn tiêu, liền giả vờ già vịt.
Tây Vi và Vệ Thành ở trên chợ nhìn trúng cái gì thì sẽ đứng ở trước sạp của người ta không dịch bước gọi anh ơi anh ơi. Tây Viễn nếu giả bộ không nghe thấy đi lên phía trước, chúng nó sẽ giơ chân vươn cổ kêu to, đầy chợ mọi người đều nhìn vào, còn không thấy ngại mà ha ha cười.
Tây Viễn ngại dọa người đành phải trở về mua. Người bán còn thổi phồng: “hai đứa trẻ nhà cháu thật ngoan, có thích cũng không dám tự mua, nói phải được anh trai đồng ý mới được. đúng là bé mà ngoan.”
Ngoan cái rắm! Chẳng qua là muốn hắn bỏ tiền, đi họp chợ một chuyện tiền trong túi Tây Viễn rơi rớt gần hết. hai đứa còn giận dỗi anh trai không mang đủ, dùng tiếng nói thầm đủ cho Tây Viễn có thể nghe được nói anh trai keo kiệt, tiếc tiêu tiền. Làm Tây Viễn tức giận, nếu không phải trên chợ nhiều người thì ngay lúc ấy đã cho hai đứa một trận.
Đồ đầy một kháng, hai đứa không tốn đến một đồng, lại còn đây là ngươi mua, đó là hắn mua. Đây tất cả đều là ta mua!
Tây Viễn thật muốn lớn tiếng kêu, có điều nghĩ lại mình là một người lớn lại đi so đó với hai đứa nhãi con cũng đủ mất mặt, vì thế giơ tay lên với Tây Vi, khua nắm tay với Vệ Thành, xoay người trở về phòng mình.
Mệt chết hắn, vòng vo gần cả ngày, chỉ một cái chợ ở trấn Vạn Đức ba người đi qua đến ba bốn lượt, khiến cho người bán đồ ở đó đều nhớ mặt liên tục hỏi lại quên mua gì. Nếu không phải đã viêm màng túi thì hai cái đứa này còn định ở luôn chỗ ấy.
“Bà ơi, bà xem pháo hoa cháu mua này, có hai mươi lăm viên, hai mươi lăm viên đấy!” Tây Vi vừa thấy anh trai đi rồi, lập tức lại khoẻ như vâm. Vệ Thành cũng không cần ông nội che tay cho, cầm đồ mình mua khoe khoang với người trong nhà.
Cẩu Đản thỏa mãn rúc vào bên cạnh bà nội, cầm trong tay đèn lồng các anh mua cho, là một đèn dưa hấu, bên trên gắn một cái chong chóng màu. Phì miệng khẽ thổi là chong chóng sẽ quay, Cẩu Đản nhìn thấy thì nhếch miệng cười.
trong tay kia c Cẩu Đản ôm một bao nến nhỏ, màu gì cũng có. Cẩu Đản vừa rồi đếm, có mười hai cây. Đủ cho nó chơi đến ra giêng.
“Cháu ngoan, bà giúp cháu cất nến vào phòng. ở trên giường nóng sẽ chảy ra mất.” Bà nội từ trong số nến của Cẩu Đản rút ra một cây, lưu cho Cẩu Đản buổi tối chơi, còn lại thì cất vào trong tủ.
Bà nội dọn riêng ra một ngăn tủ, đặc biệt để cất những thứ Cẩu Đản coi trọng, đồ ăn, đồ chơi cùng với quần áo trước kia của Tây Vi giờ cho Cẩu Đản mặc
Lúc ăn tết, bà cụ thấy trên người Cẩu Đản còn mặc quần áo đầy mụn vá thì đau lòng, muốn mua đồ mới cho cháu mình lại do dự. trong nhà lão tam có ba đứa trẻ con, nếu chỉ mua cho Cẩu Đản không mua cho hai đứa kia, để người ngoài nhìn thấy thì không tốt, hơn nữa Cẩu Đản về nhà sẽ chọc cha mẹ mắng.
mẹ Tây Viễn nhìn ra tâm tư của bà cụ, tìm quần áo cũ Tây Vi từng mặc, đều là trước kia Tây Viễn mua cho em trai, Tây Vi lớn nhanh vừa mặc được một mùa liền nhỏ, còn tám phần mới, Cẩu Đản mặc vừa như in. bởi vì không phải quần áo mới, ai cũng không nói được gì.
Cẩu Đản mặc quần áo cũ c Tứ ca Tây Vi, cao hứng nhếch miệng cười. bà nội nhìn thấy vừa cao hứng vừa chua xót, buổi tối lăn qua lộn lại cả buổi cũng không ngủ được, vẫn phải để ông cụ an ủi.
“Bà ơi, bà giúp cháu treo đèn trước phòng đi, cháu lát nữa về nhà cơm xong lại tới.”
Cẩu Đản đưa đèn lồng cho bà nội, nó có thứ gì tốt không dám cầm về nhà. lấy về, nhất định không còn thấy bóng.
Nó bây giờ đúng giờ bữa sáng và bữa tối về nhà đưa tin, còn lại hoặc là ở nhà bà nội hoặc là đi chơi với trẻ con trong thôn. Lúc học chữ cũng thế, học xong nó sẽ ở nhà với bà, ghé vào bàn trên kháng luyện viết, viết xong lại học thuộc lòng, tự mình kiểm tra một lần rồi nhờ bà cất hộ, sáng mai đi học nó lại đến lấy. Bởi vậy, Cẩu Đản học ở chỗ Tây Viễn hơn tháng, hai vợ chồng Tây Minh Toàn hoàn toàn không biết, không có chuyện gì liền mắng Cẩu Đản tâm dã, cả ngày không về nhà, Cẩu Đản cũng không lên tiếng.
Cẩu Đản có đôi khi thực hâm mộ anh hai Vệ Thành, tuy không phải con ruột nhà bác cả, nhưng có thể sống ở nhà bác cả, có anh cả thương, còn có thể cùng Tứ ca chơi, Tứ ca có gì anh hai cũng có cái đó. Cẩu Đản tuổi còn nhỏ, không biết chuyện xưa của Vệ Thành.
Nếu có thể sống ở nhà bác cả thì mỗi ngày để anh cả dùng giày đánh cũng được, Cẩu Đản thầm nghĩ. anh cả đánh người một chút cũng không đau, anh cả đánh bọn nó, anh hai và Tứ ca miệng khóc gào, xoay người lại liền cười trộm, còn nhăn mặt. Cẩu Đản nhìn thấy hết!
Buổi tối trên giường, Tây Vi và Vệ Thành mỗi bên một đứa, một đứa đấm lưng cho anh trai, một đứa đấm chân. đừng nhìn hai đứa không có chuyện gì sẽ nổi loạn với anh trai, nếu thực có chuyện gì thì so với bất kì ai đều hướng về Tây Viễn.
Cái gọi là kỳ phản nghịch chẳng qua cũng chỉ là một hình thức làm nũng khác với anh trai thôi. Trẻ con cảm thấy mình đã lớn rồi, ngại dính lấy anh trai như trước, cho nên mới dung cái cách ngốc nghếch này khiến cho anh trai chú ý.
Một chút thủ đoạn ấy của hai đứa ở trong mắt Tây Viễn vốn không đủ xem, vô tình cố ý dung túng. hắn không muốn bọn em trai chịu hạn chế, hi vọng hai đứa có thể thuận theo thiên tính mà lớn lên, chỉ cần xuất hiện một chút manh mối liền bóp chết từ trong trứng nước. đến nay hai đứa nhóc còn chưa có vấn đề gì, ngược lại càng ngày càng ngoan ngoãn.
Tây Viễn được hầu hạ thư thái, mới buông tha hai đứa, ba anh em bận một ngày đều mệt mỏi, sớm tắt đèn đi ngủ.
đêm Hôm nay, mấy anh em Tây Viễn ngủ vô cùng say, Tây Vi và Vệ Thành còn ngáy khò khò, Tây Viễn cũng ngủ rất say, tuy mơ hồ nghe được tiếng sủa của Đậu Tương Giác và Hổ Đầu, còn có tiếng nói c người nhà, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Thẳng đến sáng ngày thứ hai, lúc ăn cơm thấy trước bàn cơm ngồi một nữ nhân ôm con, Tây Viễn mới kịp phản ứng. đêm hôm qua thật sự có chuyện đã xảy ra.
nữ nhân tới nhà gọi là Ngọc Trân, nhà mẹ đẻ họ Trần, cùng thôn với nhà mẹ đẻ c bà nội, là con gái nuôi của bà nội.
Bà nội có ba người con trai, không có con gái nên thèm thuồng người ta có con gái cùng mẹ tri kỷ. Ngọc Trân không còn cha mẹ, ở với anh trai chị dâu, bà nội về nhà mẹ đẻ thường có thể thấy Ngọc Trân, hai mẹ con rất hợp duyên, về sau thường xuyên qua lại liền kết nghĩa.
Ngọc Trân so với Tây Minh Toàn còn nhỏ hơn, mấy năm trước tìm được nhà chồng, bởi vì cách khá xa với lại cuộc sống không được như ý nên mới luôn không tới thăm bà nội.
Bất quá, Tây Viễn thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy hai mẹ con này không đơn giản giống như đến thăm tháng giêng. sau khi ăn cơm xong, bà nội liền dẫn hai mẹ con Ngọc Trân vào phòng mình, còn dặn mấy đứa bé không được nói với người khác chuyện trong nhà có khách. những đứa trẻ khác còn nhỏ, không nghĩ nhiều liền chạy ra ngoài chơi, Tây Viễn lại đầy bụng hồ nghi.
Trong phòng Ngọc Trân đang cùng bà nội vừa khóc vừa kể lại chuyện trong nhà, “Con thấy trời không còn sớm liền cõng Nha Đản vào bếp nấu cơm, ông cụ trong nhà đi đi lại lại, về sau ngồi ở bên cửa hút thuốc. con còn đang nghĩ không biết ông cụ có chuyện gì là lo lắng thế!” Bà nội nghe cầm tay Ngọc Trân, đứa con gái này thật đúng là số mệnh không tốt.
“Về sau phỏng chừng ông cụ thực ở trong lòng không đành, nói với con ‘ Con gái à, sao con còn nấu cơm. hắn đánh bạc thua bán con cho râu tối nay người ta sẽ đến đòi người.’ Con vừa nghe, lúc ấy liền choáng váng, đứng ở bếp lò chết chân, nói gì cũng không đi nổi!” Ngọc Trân nói xong nói xong nước mắt liền rơi xuống, lấy tay lau hai cái. bà nội đưa khăn vải tới để nàng lau nước mắt.
“Còn may ông cụ giúp con vào nhà, lấy áo da của mình bọc Nha Đản lại, bảo con mặc áo bông dày, vấn tóc, dùng dây buộc con sau lưng, giúp con chạy đi. Còn dặn con đừng chạy về nhà mẹ đẻ, sợ hắn sau lưng dẫn râu đuổi theo.”
Ngọc Trân run người khóc, Nha Đản trong lòng ăn no đang ngủ, phỏng chừng cảm thấy không thoải mái, lầm bầm hai tiếng, Ngọc Trân vội lấy tay vỗ nhè nhẹ lên.
“Con lúc đầu chân mềm đi không nổi, về sau Nha Đản gọi mẹ, con mới tỉnh táo lại. Cũng không thể để con gái mình rơi vào ổ sói, lúc này mới chạy như điên. ngoài nhà mẹ đẻ con chẳng còn chỗ nào để đi, vừa đi vừa nghĩ chỉ có thể đến chỗ mẹ.” Ngọc Trân vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Nha Đản.
” hai mẹ con có bao nhiêu cái mạng, mùa đông tuyết rơi lớn, hơn ba mươi dặm đường mà không gặp chuyện gì, đúng là vạn hạnh.” Bà nội vỗ vỗ tay Ngọc Trân.
“Còn không phải sao, nếu nửa đường gặp phải sói hay người xấu, hai mẹ con chúng con coi như xong! Con cứ chạy cứ chạy, cũng không biết phương hướng có đúng không, chân chạy đến không đi nổi nữa. về sau lại thấy cây đa đầu thôn, nước mắt liền rơi xuống, có thể coi như tìm được nhà! Mẹ à, mẹ nói hắn sao có thể ác tâm như thế chứ!”
Ngọc Trân ôm Nha Đản lại khóc lên.
“Ôi, đây đều là số mạng.” Bà nội cũng vì Ngọc Trân thở dài.
“Đều trách anh trai với chị dâu con lúc trước ham sính lễ của người, gả con cho một người như thế! Trong nhà chỉ cần có chút tiền liền đem đi đánh bạc, thua trở về cũng không lớn tiếng. con còn nghĩ người này tuy ham cờ bạc nhưng tính tình còn chưa hư hỏng, có Nha Đản rồi có thể sống qua ngày, không ngờ…” Nha Đản phỏng chừng cũng cảm nhận được mẹ mình thương tâm, oa một tiếng khóc lên, Ngọc Trân vội dỗ dành.
“May mà ông cụ nhà đó nói cho, bằng không con vào hang sói còn có thể sống sao.” Bà nội cũng rưng rưng nước mắt, nghĩ mà sợ theo.
“Ông cụ có thể không nói sao. Ông ấy cũng lo cho Nha Đản. Nếu con không còn, kế tiếp bị bán chính là Nha Đản. người có thể bán vợ, chuyện gì không làm được!” Nhắc tới Nha Đản, Ngọc Trân tỉnh táo lại.
” cũng phải, đây chính là con cái nhà họ.” Bà nội sờ sờ trán Nha Đản, Nha Đản đã ngừng khóc, còn nhếch nhếch miệng với bà nội.
“Mẹ à, con tránh ở đây vài ngày không sao chứ? Nhà anh cả nhiều người, đừng để con gây họa cho nhà anh ấy. con thật sự không còn chỗ nào để đi, bằng không sẽ không chạy tới thêm phiền toái cho mẹ. Bằng không thì để con đi vậy?” Ngọc Trân tỉnh táo lại bắt đầu lo lắng mình có thể mang đến phiền phức cho nhà họ Tây
“không sao, con gái, ngươi đừng suy nghĩ mù quáng. Nhà này có ba anh em, ai muốn động tới cũng phải cân nhắc.” Bà cụ an ủi Ngọc Trân.
“Mẹ à, râu sẽ không tìm đến đây chứ?” Ngọc Trân vẫn lo, râu cũng không phải dễ chọc.
“Thời thế thái bình, râu còn dám tới cướp người chắc? Có còn vương pháp hay không!” Bà cụ nói lớn.kỳ thật thân mình đã sớm mềm nhũn. năm ấy râu vào nhà bà một chút cũng không quên, trong lòng kỳ thật cũng rất lo lắng. có điều đâu có cách nào, người đã đến nhà không thể đuổi đi.
Bà cụ làm yên lòng Ngọc Trân, thừa dịp hai mẹ con Ngọc Trân ngủ ra ngoài tìm các nam nhân trong nhà thương lượng. Ngọc Trân dù sao cũng không phải con do mình sinh ra, bà cụ không muốn bởi vì mình mà đưa tới tai hoạ cho người trong nhà