Cho nên tột cùng là vì cái gì mà hắn lại xuyên qua?!
Không có bàn tay vàng phá trời thì không nói, còn đạt được một thân hàn khí, kéo toàn bộ cừu hận (1) của giang hồ, sau đó, hắn từ một thẳng nam làm sao có thể muốn cùng nam nhân khác ấy ấy!
(1) Cừu hận: oán hận, thù hằn.
Hơn nữa lại chỉ vì nội lực thuần dương của minh chủ, mà bị chọc cúc hoa!
Ân Tử Mạch quá khổ sở, cả người đều cảm thấy không tốt.
Việc duy nhất có lẽ đỡ bi quan nhất chính là hắn có được vị trí Ma Giáo giáo chủ khốc huyễn cuồng bá duệ.
Nghĩ đến việc này, Ân Tử Mạch nhớ tới một vấn đề.
“Ca, vì cái gì ta lại làm giáo chủ? Rõ ràng ngươi cũng thích hợp a.” Ân Tử Mạch vạn phần khó hiểu.
Ánh mắt Ân Tử Uyên lóe lên một chút, ho khan hai tiếng, vỗ vỗ tay Ân Tử Mạch, nói: “Mạch nhi, thân thể ngươi vừa mới hồi phục, nên nghỉ ngơi nhiều, ca ca chút nữa lại tới thăm ngươi.”
Nói xong bóng người nhoáng lên, liền biến mất.
Ân Tử Mạch nhìn phòng trống trơn, cả người liền có cảm giác không tốt.
Tưởng có khinh công thì ghê gớm lắm sao?! Vì cái gì mà nháy mắt đã không thấy đâu!
Hơn nữa, hắn chỉ hỏi một vấn đề bình thường thôi mà.
Ân Tử Mạch trong lòng lại có cảm giác không tốt, hay là hắn cùng ca sinh tử quyết đấu kết quả ca hắn thua, liền đem vị trí giáo chủ nhường cho hắn?
Chính là hình như cũng không giống như hắn và ca ca hắn đã từng chơi qua sinh tử quyết đấu.
Gã sai vặt bưng hoa quả tới.
Ân Tử Mạch hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Ta tên Tiểu Cửu ở nhà đứng thứ chín, cha liền gọi ta là Tiểu Cửu.” Tiểu Cửu dùng nĩa bạc tinh xảo cắm một miếng lê đưa qua. “Giáo chủ, người ăn miếng lê này đi, rất ngọt.”
Ân Tử Mạch cắn một ngụm, quả nhiên cả miệng tràn ngập vị ngọt, hắn lại ăn mấy miếng, hỏi: “Tiểu Cửu, ca ta vì sao lại không làm giáo chủ?”
Tiểu Chín cười tủm tỉm nói: “Uyên giáo chủ đã làm qua giáo chủ a, chỉ là giờ đã lui về.”
Đã lui về?!
Ân Tử Mạch khiếp sợ trừng lớn mắt: “Chính là hoàn toàn nhìn không ra a! Ca ta thoạt nhìn cũng không lớn hơn ta là bao nhiêu. Hay là ca hắn luyện trú nhân bí phương (2)?!
(2) Trú nhân bí phương: là bí quyết trẻ lâu thần bí, em không biết để từ gì nên để nguyên.
Tiểu Cửu: “Uyên giáo chủ lớn hơn giáo chủ tám tuổi, năm nay vừa hai chín.”
Ân Tử Mạch tính tính, thân thể này năm nay 21 tuổi.
“Thế, vì sao hắn lại không làm?” Rõ ràng tuổi trẻ tài cao a!
Tiểu Cửu cười nói: “Uyên giáo chủ không yêu thương gì vị trí giáo chủ, năm đó hắn làm giáo chủ là bởi vì năm ấy giáo chủ mới mười sáu tuổi.”
Ân Tử Mạch không hiểu, ca hắn làm giáo chủ cùng tuổi tác của hắn có quan hệ sao?
Tiểu Cửu giải thích: “Giáo phái chúng ta từ khi thành lập tới nay, luật trong giáo quy định giáo chủ nhậm chức phải đủ mười tám tuổi. Cho nên Uyên Giáo chủ mới làm hai năm, năm giáo chủ mười tám tuổi, hắn liền lui về đem ngôi giáo chủ truyền cho ngươi.”
Ân Tử Mach: “...” Cho nên ca hắn nghĩ là làm giáo chủ bị trói buộc nên mới không mơ tưởng, khó trách vừa rồi hắn hỏi liền biến mất.
“Giáo chủ, tạ hữu hộ pháp cầu kiến.”Bên ngoài của có người truyền.
Tinh thần Ân Tử Mạch tức khắc chấn động, nói: “.....Vào đi.” hắn buông nĩa xuống, ngồi ngay ngắn chuẩn bị tiếp tả hữu hộ pháp.
Hắn thực sự không có chờ mong a!
Nữ một thân thanh y, dáng người cao gầy, khuôn mặt diễm lệ, nam một thân hắc y, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng.
Không tồi, thoạt nhìn còn rất xứng đôi, Ân Tử Mạch yên lặng mà đánh giá.
“Giáo chủ, thuộc hạ tới muộn, thỉnh giáo chủ trách phạt.” Tả hữu hộ pháp quỳ gối trước giường.
Ân Tử Mạch: “...”
Trước kia thời điểm viết tiểu thuyết võ hiệp, hắn tưởng tượng nam chủ tiếp nhận quỳ lạy của cấp dưới tâm tình sẽ đặc biệt tốt, nhưng hiện tại hắn được gặp thật, lại chỉ cảm thấy bản thân hoàn toàn không thoải mái.
Hắn xua xua tay để bọn họ đứng lên.
Hai người đứng lên, Ân Tử Mạch trái phải nhìn, xấu hổ hỏi: “Các ngươi, ai là hữu hộ pháp, ai là tả hộ pháp?”
“Thuộc hạ tả hộ pháp.” hắc nam y ôm quyền nói.
“Thuộc hạ hữu hộ pháp.” thanh y nữ ôm quyền nói.
Ân Tử Mạch thấy họ ôm quyền liền học ôm quyền, nói: “Hai vị ngồi xuống đi.”
Tả hữu hộ pháp nhìn nhau, sau đó đồng loạt ôm quyền nói: “Thuộc hạ không dám.”
Ân Tử Mạch: “...” Vì cái gì ngồi xuống cũng không dám?! Trước kia hắn không có tình người sao?
“Ngồi xuống đi.” Ân Tử Mạch tiếp tục ôm quyền nói.
“Thuộc hạ đáng chết.” Hai người đột nhiên đều quỳ xuống.
Ân Tử Mạch không hiểu ra sao.
Tiểu Cửu ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Giáo chủ, ngươi không cần ôm quyền.”
Ân Tử Mạch: “...” Ân Tử Mạch vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ mau chóng tìm chỗ ngồi xuống.
Đợi cho tả hữu hộ pháp ngồi xuống, phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Ân Tử Mạch không biết cái loại trường hợp thủ hạ bái lạy như thế này phải nói cái gì, ngày nào cũng phải làm cái loại hành động ất ơ như thế này sao? Mặc kệ là làm giáo chủ như nào, hắn cũng hoàn toàn không am hiểu được không!
Đặc biệt là việc lớn nhỏ của giáo phái, hắn là người xuyên qua, trong đầu chỉ có tư tưởng giáo dục hiện đại. Bảo hắn quản lí việc trong giáo giống như giải bài tập tích phân, đều là vấn đề nan giải...
Ân Tử Mạch có thấy trứng có cảm giác nhưng nhức.
Hắn rất nhớ máy tính, lại còn truyện hai tháng ra chương mới, hẳn hiện tại đã phát hành, trò chơi nhập vai mới tải trên ipad còn chưa có chơi nữa, ở cái thời cổ đại bần cùng này, chính là muốn tìm thứ tiêu khiển cũng chỉ có trong mơ.
“Giáo chủ” Tiểu Cửu đứng một bên mép giường gọi nhẹ nhưng giáo chủ lại không nói gì, tả hữu hộ pháp lại sợ hãi mà muốn quỳ xuống. Giáo chủ sau khi mất trí nhớ cùng người trước kia có cảm giác như hai người khác nhau.
Trước kia giáo chủ võ công cao cường thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình biểu hiện ra ngoài vô cùng thanh lãnh, người trong giáo đối với hắn đã kính còn sợ, nhưng hiện tại mất trí nhớ lại đột nhiên thay đổi rất nhiều, chỉ là tính cách này, dường như đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tiểu Cửu liếc trộm giáo chủ đang phát ngốc, hắn nghĩ, hắn vẫn thích giáo chủ phát ngốc mềm mại này hơn.
Ân Tử Mạch phục hồi tinh thần, thấy tả hữu hộ pháp lộ mặt bất an, yên lặng ╯△╰ nói: “Không biết hai vị hộ pháp có việc gì quan trọng bẩm báo?”
Tả hộ pháp: “Bẩm giáo chủ, thuộc hạ đã thăm dò được Cố Thừa hiện tại đang ở Tần Hoài, Giang Nam, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi. Không biết giáo chủ khi nào khởi hành?”
Ân Tử Mạch: “...” Hắn liền cảm giác toàn thân không khỏe.
Chẳng lẽ tất cả mọi người trong giáo đều biết hắn phải cùng Cố Thừa quan hệ xác thịt mới trừ bỏ được hàn khí sao?! Sát, như vậy mà không thẹn, cái việc play (3) này ca hắn còn nói cho người khác?!
(3) play: tác giả cho vào chứ không phải mình đâu.
Hắn tận lực đè lại cảm xúc, nói: “Đã biết, còn về khi nào xuất phát, ta muốn cùng ca ca bàn bạc lại một chút.”
Tả hộ pháp hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền nhanh chóng bình thường: “Vâng, giáo chủ.”
Hữu hộ pháp: “Bẩm giáo chủ, thuộc hạ không còn việc gì quan trọng cần bẩm báo. Hôm qua đi ra ngoài làm việc, hôm nay trở về nghe được giáo chủ muốn gặp liền chạy tới.”
Ân Tử Mạch ừ một tiếng, nói: “Đa tạ hữu hộ pháp quan tâm.”
“Thuộc hạ không dám.” Hữu hộ pháp từ chỗ ngồi đứng dậy quỳ xuống.
Ân Tử Mạch: “...” Vì cái gì lại không dám hơn nữa vì cái gì lại quỳ xuống rồi?!
“Giáo chủ, trước kia ngươi càng ôn hòa liền chứng tỏ khả năng ngươi đang tức giận càng lớn...” Tiểu Cửu thấp giọng giải thích.
Ân Tử Mạch: “...” Đây là cái logic kiểu gì vậy?!
“Ta không tức giận, các ngươi quan tâm ta, ta rất cảm động.” Thấy tả hộ pháp cũng muốn quỳ xuống, Ân Tử Mạch nhanh tay ngăn lại, nói: “Ta cũng không còn kí ức trước kia, có một số việc phương pháp xử lí cùng trước kia khác nhau rất nhiều, các ngươi không cần quá mức khẩn trương.”
Tả hữu hộ pháp nhìn nhau, đồng thanh nói: “Đa tạ giáo chủ!”
Ân Tử Mạch nghĩ nghĩ một lúc, hỏi một câu vấn đề hắn phi thường quan tâm: “Các ngươi cùng Cố Thừa so sánh võ công kém nhiều hay ít? Hai người các ngươi cùng đánh có thể đem hắn bắt lấy hay không?”
“Thứ thuộc hạ vô năng, cho dù chúng ta hợp sức, nhiều nhất cũng chỉ tiếp được hai mươi chiêu của Cố Thừa.” Hữu hộ pháp nói.
Ân Tử Mạch thở dài, chẳng lẽ chỉ có mỗi một đường là câu dẫn thôi sao?
Phi phi phi! Câu dẫn gì đó không thể a hắn hoàn toàn không nghĩ cùng võ lâm minh chủ phát sinh quan hệ thể xác!
Ân Tử Mạch vẫy vẫy tay bảo bọn họ đi xuống, sau đó sai Tiểu Cửu gọi ca hắn tới.
“Mạch nhi, tìm ta có việc?” Ca hắn cười thực ôn nhu.
Ân Tử Mạch: “.....Ca, ngươi có đem phương pháp kia nói cho người khác hay không.”
“Phương pháp nào?” Ca hắn khờ dại hỏi.
Ân Tử Mạch: “....Ta không có duyên làm giáo chủ, dù sao ta không có trí nhớ, cũng không có võ công, chức giáo chủ này liền giao cho ngươi.”
Ân Tử Uyên lập tức nói: “Đương nhiên không có nói cho bất luận kẻ nào! Trừ ta và Mạch nhi, không có người thứ ba biết nguyên nhân chân chính chúng ta đi tìm Cố Thừa.”
Ân Tử Mạch mắt trợn trắng, ca hắn có bao nhiêu không muốn đối với chức giáo chủ này!
“Ca, ngươi cũng không đánh thắng Cố Thừa sao?” Nếu có thể dùng võ công, đem Cố Thừa trói lại, bắt hắn viết Nội Công Tâm Pháp, cho dù thể chất không thích hợp, hắn cũng phải luyện, tốt hơn so với việc hoa cúc bị tàn.
Ân Tử Uyên vẻ mặt “ngươi đùa ta phải không” mà nhìn Ân Tử Mạch: “Mạch nhi, Bách Hiểu Sinh xếp hạng giang hồ, ca ngươi mỗi năm đều là nhất từ dưới lên.”
“....Hắn xếp hạng giang hồ cùng với bao nhiêu người?”
“Năm mươi người, ta mỗi năm đều là tên thứ năm mươi, hơn nữa cũng là vì có một thân khinh công mạnh mẽ thuần thục mới chen được tên vào trong cái bảng xếp hạng này.” Ân Tử Uyên nói: “Cố Thừa, liên tục đều hai năm đứng nhất. Nhưng Mạch nhi, ngươi cũng đều hai năm đứng nhì.”
Ân Tử Mạch: “.....Nhưng cũng chả dùng được cái mẹ gì! Hắn ngay cả vị trí thứ năm trăm còn với không tới.
Ân Tử Mạch không còn luyến tiếc sống, không biết bị đâm một cái có thể xuyên trở về hay không.
“Mạch nhi, ngươi không cần ủ rũ, ai cũng nói không chừng, nói không chừng Cố Thừa ở cùng ngươi một thời gian liền yêu ngươi.” Ân Tử Uyên sờ đầu hắn, an ủi nói.
Ân Tử Mạch: “......Ca, ngươi bắt sai trọng điểm.”
Ân Tử Uyên: “.....?”
“Trọng điểm là ta không muốn cùng hắn có quan hệ thể xác a.” Hắn chỉ muốn cùng muội tử tiến hành cái việc giao lưu thân thể này thôi, hắn không muốn cùng nam nhân cao thước tám ấy ấy, huống chi hắn còn là tự nguyện hiến cúc hoa!
Ân Tử Uyên ghét bỏ nhìn hắn một cái: “Ngươii còn ghét bỏ Cố Thừa? Ta nói cho ngươi biết, nếu Cố Thừa nguyện ý cứu ngươi, ta đã trói ngươi lại đem đến trước mặt hắn rồi.”
Ân Tử Mạch: “...” Thật sự đây là ca ca ruột sao?!
“Mạch nhi, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, có thể thẳng có thể cong, chút việc này chỉ là việc nhỏ, sợ cái gì. Ngoan, ta đã sai tả hộ pháp thăm dò được Cố Thừa đang ở đâu, ngươi ở trong giáo nghỉ ngơi hai ngày, ngày kia liền xuất phát đi tìm hắn, miễn cho kéo dài thời gian hắn lại rời đi, kế hoạch của chúng ta lại thay đổi.”
Thấy Ân Tử Mạch vẫn là loại biểu tình sống không bằng chết, Ân Từ Uyên đột nhiên thay đổi biểu tình, dùng tay lau mắt, nức nở nói: “Ai, cha mẹ trước lúc ra đi, giao cho ta phải hảo hảo chiếu cố ngươi, bây giờ ta lại bất lực nhìn hàn khí trong ngươi ngày càng tăng, về sau còn mặt mũi mà đi gặp cha mẹ sao, không bằng chờ thời điểm ngươi không chịu được, ta và ngươi cùng nhau đi, đến lúc đó gặp cha mẹ Mạch nhi giúp ta nói vài câu....”
Ân Tử Mạch khiếp sợ nhìn ca hắn nói khóc liền khóc, nói rơi lệ liền rơi lệ, hơn nữa hốc mắt đều đã đỏ lên!
Kĩ thuật diễn của người này thực sự dọa người!
“Thân là ca ca, lại cứu không được đệ đệ, ta còn làm đại ca làm gì....Ta....” Ân Tử Uyên tiếp tục phát huy kĩ thuật diễn lố.
Ân Tử Mạch đầu muốn bổ làm đôi, vô lực xua tay, nói: “Ca, ta đều nghe ngươi.”
Ân Tử Uyên nháy mắt lau khô nước mắt nói: “Một lời đã định, ngày kia liền xuất phát, ta đi sắp xếp một số việc.”
Ân Tử Mạch: “.....” Ca hắn có thể làm ảnh đế cổ đại rồi.
“Đúng rồi, ngươi hôn mê nửa tháng, rốt cuộc cũng tỉnh, mọi người muốn làm một bữa tiệc chúc mừng ngươi, tối nay nhớ đi ra sảnh cùng mọi người dùng cơm.”Ân Tử Uyên dặn dò.
Ân Tử Mạch gật gật đầu, trong lòng có chút khẩn trương: “Ta có lời gì phải nói sao?” Tỷ như kêu khẩu hiệu gì đó....
Nghĩ đến khẩu hiệu, Ân Tử Mạch ╯△╰, sẽ không phải là muốn hét “Huyền Thiên thần giáo nhất thồng giang hồ” vừa nghe là biết khẩu hiệu trung nhị (4) thời kì cuối rồi?!
(4) Trung nhị: là bệnh mà mấy teen đang lớn gặp phải, kiểu như anh không có lỗi, lỗi là ở thế giới ấy.
Hắn hỏi Ân Tử Uyên có khẩu hiệu hay không, Ân Tử Uyên thấy bộ dáng hắn khẩn trương, sờ sờ cằm cười nói: “Khẩu hiệu đương nhiên là có, chúng ta là trên giang hồ đệ nhất Ma Giáo.”
Ân Tử Mạch: “....Là...là cái gì?”
“Huyền thiên thần giáo nhất thống giang hồ.”
Ân Tử Mạch: “!!!”
“Chính là giáo chủ nói trước, chúng ta đồng thanh nói sau, như vậy mới có khí thế.”
Ân Tử Mạch dễ dàng hôn mê.
Trước cơm chiều, Tiểu Cửu hầu hạ Ân Tử Mạch thay quần áo.
Ân Tử Mạch bị tủ quần áo tràn đầy màu đỏ làm cho kinh hãi!
Sát, vì cái gì toàn là màu đỏ?! Hơn nữa đều là màu đỏ rực!!!
Hắn run run khép lại cửa tủ quần áo hỏi: “Còn...Còn có y phục khác không?”
Tiểu Củu cười nói: “Giáo chủ, y phục màu đỏ đều là ngươi thích nhât.”
“Kia, còn có hay không cái ta không thích?” Ân Tử Mạch thật sự là mặc không được quần áo màu đỏ tươi, nam nhân lại mặc màu hồng, cũng không phải cô nương gia muốn xuất giá!
Tiểu Cửu khó xử nói: “Giáo chủ, ngươi mỗi năm đều đổi mới y phục, những cái không thích đều được bỏ đi.”
Ân Tử Mạch: “......Có hay không y phục khác, màu không chói như mấy bộ này không.”
Tiểu chín suy nghĩ một lát, vỗ tay một cái nói: “Còn có hai bộ màu trắng, mỗi năm đều là thời điểm tế lão giáo chủ mặc. Bất quá thường ngày giáo chủ không mặc.”
Ân Tử Mạch sai hắn nhanh chóng đi lấy: “Đó là trước kia, giờ hồng đỏ y phục cũng có thể đem bỏ.”
Tiểu Cửu cầm một bộ quần áo gấm thuần một màu trắng, Ân Tử Mạch không có biết mặc loại quần áo phức tạp như vậy, liền để tiểu chín hầu hạ mặc, mặc tốt áo gấm, bên ngoài còn có một kiện áo lụa, bên không treo khối ngọc bích.
Ân Tử Mach đứng trước gương soi soi, tiểu Cửu ở sau tủm tỉm cười nói: “Giáo chủ mặc cái gì cũng là kinh diễm bốn phương.”
Ân Tử Mạch: “....”
Hảo đi, người này lớn lên cũng là kinh diễm bốn phương. Dung mạo tinh xảo dáng người thon dài, một thân bạch y phong độ nhẹ nhàng, tóc dùng một cái dây xanh nhạt cột cùng cái búi tóc đơn giản, nhưng vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Sau đó muốn hắn mặc như vậy đi nói nhất thống giang hồ khẩu hiệu loại trung nhị!
Thật là có cảm giác đạp hỏng bộ quần áo này!
“Giáo chủ, Uyên giáo chủ muốn bảo ngươi một tiếng, tí nữa không cần nói khẩu hiệu, kì thật hắn chỉ muốn người vui một chút.” tiểu chín nói.
Ân Tử Mạch: “....”
Hắn nắm chặt tay, nếu như hắn hồi phục công lực, đến lúc đó cái thứ muốn chém nhất chính là ca hắn.