Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo

Chương 52: Chương 52




Cố Thừa bình tĩnh nói: “Chỉ cần ngươi để ta mỗi đêm đều cùng ngươi ngủ, tùy tiện đánh như thế nào đều được.”

Ân Tử Mạch: “...... Ngươi đây là chuẩn bị dùng sinh mệnh để chơi lưu manh sao?!”

Cố Thừa cười nói: “Dùng sinh mệnh để yêu ngươi.”

Ân Tử Mạch: “......”

Vì cái gì đột nhiên liền nói ra lời buồn nôn như vậy! Hơn nữa! Ca hắn còn ở nơi này a!

Ân Tử Uyên cười tủm tỉm mà đứng ở bên cạnh, vẻ mặt tươi cười mà nói: “Cố minh chủ, nói được làm được nga.”

Cố Thừa: “Đó là đương nhiên. Huống hồ Mạch Nhi đã đáp ứng sẽ ở bên ta cả đời.”

Ân Tử Mạch: “!!!”

Ân Tử Uyên sờ sờ cằm, nhìn về phía Ân Tử Mạch, cười ý vị thâm trường.

Ân Tử Mạch vô lực nói: “...... Ca, sự tình không phải như ngươi nghĩ đâu.” Hắn chỉ là bởi vì áo choàng bị lột rồi rốt cuộc bị Cố Thừa phát hiện thân phận mới ưng thuận hứa hẹn muốn lưu lại bên người hắn cả đời a!

Ân Tử Mạch thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn Cố Thừa một cái, Cố Thừa xoa xoa đầu hắn, nói: “Hiện tại tâm tình khá hơn chút nào không?”

Ân Tử Mạch sửng sốt, hiểu được Cố Thừa vừa rồi là làm hắn vui vẻ, méo miệng nói: “Không có, ngược lại càng muốn đánh ngươi.”

Cố Thừa: “Không bằng hôm nay bắt đầu ta truyền thụ cho ngươi Nội Công Tâm pháp, chờ ngươi học được sau đó liền có thể tùy tiện đánh.”

Ân Tử Mạch trước mắt sáng ngời, đúng vậy, Nội Công Tâm pháp còn chưa có học đâu! Nói không chừng sau khi học thành hàn khí liền được trừ bỏ, võ công cũng khôi phục! Nói vậy, Cố Thừa lại chơi lưu manh, hắn hoàn toàn có thể hung hăng mà đánh hắn a!

Hắn dùng sức gật đầu: “Hiện tại liền có thể bắt đầu sao?”

Cố Thừa cười nói: “Tùy thời đều có thể. Bất quá sáng nay ta muốn đi đến Diệp Lương gia một chút, hắn tối hôm qua cố ý dặn dò ta hôm nay qua đó.” Nói xong, hắn hơi hơi cong lưng nhìn Ân Tử Mạch, nói: “Ngươi nguyện ý đi cùng ta sao?”

Ân Tử Mạch đang muốn nói hắn muốn lưu lại trong nhà bồi ca hắn, liền nghe được Ân Tử Uyên ở một bên nói: “Vừa lúc ta hôm nay cũng có chút việc muốn đi ra ngoài, Mạch Nhi, ngươi liền cùng Cố minh chủ đi đi.”

Ân Tử Mạch hiếu kỳ nói: “Ca, ngươi có chuyện gì a?”

Ân Tử Uyên ra vẻ thần bí nói: “Thiên cơ không thể lộ.”

Ân Tử Mạch: “......” Kỳ thật căn bản là không có yêu cầu gì mà đi ra ngoài làm đi!

Hai người về phòng thay quần áo, Ân Tử Mạch vẫn như cũ là một thân bạch y, Cố Thừa hôm nay thay đổi kiện áo gấm màu xanh đen, bên hông đeo một khối bích ngọc hình tròn, trong tay cầm quạt xếp đi ra.

Ân Tử Mạch nhìn thoáng qua, chớp chớp mắt, lại liếc mắt một cái.

Cố Thừa cười đi tới, nói: “Muốn nhìn thì nói, cứ việc nhìn, nhìn chỗ nào cũng được.”

Ân Tử Mạch chân thành mà kiến nghị: “Ngươi nếu là không nói lời nào, sẽ càng soái.”

Cố Thừa cười tủm tỉm mà nhìn hắn, nói: “Vẫn là so với ta, Mạch Nhi càng soái hơn.”

Ân Tử Mạch mặt hơi hơi đỏ lên, dời đi tầm mắt, nói: “Chúng ta đi như thế nào qua đó?”

“Dựa theo ý nguyện của ta mà nói, đương nhiên là ôm ngươi qua.” Cố Thừa nói.

Ân Tử Mạch: “......”

“Bất quá ngươi da mặt mỏng, ban ngày ban mặt ta ôm ngươi qua đó, ngươi khẳng định không đồng ý.” Cố Thừa nói, “Vẫn là cõng ngươi qua đó đi.”

Ân Tử Mạch: “...... Ta chỉ là muốn hỏi chúng ta là đi qua đó là ngồi xe ngựa hay không thôi.” Cũng không có đề cập đến ôm hoặc cõng được chứ!

Cố Thừa: “Cách cũng không xa, đi bộ qua đó thôi.”

Nói xong, hắn đặc biệt tự nhiên mà nắm Ân Tử Mạch đi ra ngoài, Ân Tử Mạch yên lặng, dùng sức mà rút ra, trừng mắt nhìn hắn một cái, ý bảo hắn không cần xằng bậy.

Cố Thừa cười cười, giơ tay sờ mặt hắn, trước khi Ân Tử Mạch thẹn quá hóa giận phi thường sáng suốt mà thu hồi tay, mang theo hắn đi ra ngoài.

Hai người mới vừa đi, Ân Tử Uyên đã kêu Tả Yến cùng Phong Lai tới, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Đem tất cả những gì các ngươi biết, đều nói cho ta.”

Tả Yến ho khan một tiếng, nói: “Khả năng là phải mất một lúc lâu.”

Ân Tử Uyên: “Vậy nói ngắn gọn, đánh trúng trọng điểm, mấu chốt mà nói.”

Phong Lai lời ít mà ý nhiều nói: “Minh chủ thích giáo chủ.”

Ân Tử Uyên: “...... Hơi kỹ càng một chút.”

Tả Yến: “Thời điểm thân phận giáo chủ bị vạch trần, minh chủ còn chưa đối giáo chủ thổ lộ, nhưng lúc ấy hắn cũng không đối giáo chủ xuống tay, ngược lại muốn giáo chủ lưu lại bên người hắn cả đời. Lúc ấy chúng ta cảm thấy thực không thể tưởng tượng, sau lại ngẫm lại hẳn là lúc ấy hắn đã động tâm.”

Phong Lai nói tiếp: “Chúng ta gặp được minh chủ không bao lâu, hắn liền nói muốn đem Nội Công Tâm pháp dạy cho giáo chủ, nói không chừng lúc ấy hắn liền đối giáo chủ động tâm, chỉ là không có ý thức được.”

Hai người, ngươi một lời ta một lời thực nhanh liền đem trọng điểm nói rõ ràng, Ân Tử Uyên trên mặt chậm rãi nổi lên ý cười, nói: “Từ các ngươi nghe được những việc này, Cố Thừa đối Mạch Nhi là thật tình. Ta ban đầu còn lo lắng hắn có âm mưu, hiện giờ xem ra hắn là thật muốn cùng Mạch Nhi cả đời.”

Tả Yến nói: “Nhưng giáo chủ hắn tựa hồ còn không thích minh chủ.”

Ân Tử Uyên cười cười, nói: “Kia có cái gì quan hệ. Chúng ta muốn chính là Cố Thừa thích Mạch Nhi, chúng ta muốn hắn cam tâm tình nguyện mà vì Mạch Nhi trừ bỏ hàn khí trên người. Chờ Mạch Nhi trên người hàn khí trừ hết......” Hắn dừng một chút, sắc mặt trở nên nghiêm túc lên, chậm rãi nói: “Lúc ấy, Mạch Nhi tự nhiên là phải về Huyền Thiên Giáo.”

Cố Thừa mang theo Ân Tử Mạch ở trên đường phố đi trong chốc lát, lại cầm tay hắn.

Ân Tử Mạch giấu tay tới phía sau, xem xét hắn, ý tứ là hiện tại trước công chúng phiền minh chủ ngươi thu liễm lại.

Cố Thừa sống hai mươi lăm năm, thời gian trước đều ở vùi đầu luyện võ, cảm thấy luyện võ là chuyện đáng làm nhất thế gian, cho nên trên giang hồ có người tặng hắn một cái danh “Võ si“. Hiện giờ gặp được Ân Tử Mạch, một sớm thức tỉnh rốt cuộc động tâm, yêu, đột nhiên phát giác cùng bên người này thời thời khắc khắc ở bên nhau mới là chuyện đáng làm nhất thế gian.

Hắn là điển hình của phái hành động, trước kia luyện võ nghĩ đến cái gì mà chiêu thức mới, liền tính là nửa đêm cũng muốn bò dậy luyện một phen, hiện giờ thích Ân Tử Mạch, tự nhiên cũng thành thật mà hành động.

Trong từ điển của hắn không có từ chờ đợi, hắn thích, liền phải chặt chẽ bắt lấy, hắn yêu, cần phải cột vào bên người.

Huống chi là nắm tay mà thôi, cùng người yêu trước mặt người khác nắm tay, hà tất để ý công chúng.

Lại không phải ở trước công chúng hôn môi.

Ân Tử Mạch thấy hắn kiên trì như vậy, tức khắc có điểm tức giận, nhỏ giọng nói: “Ngươi không sợ bị người nhìn đến ngươi, đường đường võ lâm minh chủ, cùng nam nhân nắm tay đi đường, bọn họ sẽ nói sao?”

Cố Thừa kỳ quái nói: “Ta cùng ngươi ở bên nhau, cùng ta là võ lâm minh chủ có quan hệ gì?”

Ân Tử Mạch: “...... Võ lâm minh chủ là gương tốt của võ lâm, đương nhiên muốn chính trực. Đúng, chính trực! Muốn đặc biệt chính trực!” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ chính trực, hai mắt sáng ngời có thần mà nhìn Cố Thừa, hy vọng hắn đang lạc đường phải biết quay lại không cần đối hắn chơi lưu manh a!

Cố Thừa cười nói: “Nếu bọn họ cho rằng ta cùng ngươi ở bên nhau liền không chính trực, cái vị trí minh chủ này ta không lo thì tốt rồi a. Đối với vị trí minh chủ mà nói, ngươi với ta càng quan trọng. Không đúng, hai người hoàn toàn không thể so sánh.”

Hắn nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Ngươi so với vị trí minh chủ quan trọng hơn vô số lần.”

Lại một lần, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị thổ lộ.

Ân Tử Mạch lỗ tai nóng lên, yên lặng quay đầu, làm bộ không thấy tầm mắt đầy lửa nóng của Cố Thừa cùng với trên mặt nhu tình như nước.

Cố Thừa nhạy bén phát hiện Ân Tử Mạch hai tai đỏ, tức khắc cong lên khóe miệng, duỗi tay qua giữ chặt tay hắn.

Ân Tử Mạch tay không lớn, nắm trong tay cơ hồ có thể bị bàn tay của hắn hoàn toàn bao lại. Cố Thừa cong ngón tay nắm tay hắn, từ trên xuống dưới trái phải sờ soạng hai lần.

Ân Tử Mạch còn vì câu nói vừa rồi của Cố Thừa mà rối rắm, Cố Thừa cười chế trụ cằm hắn, nhẹ nhàng mà chuyển qua mặt hắn, nói: “Suy nghĩ cái gì?”

Ân Tử Mạch nhìn về phía hắn, tự tin không nói đến: “Trên người ta giống như không có ưu điểm gì......”

Cố Thừa sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Không bằng từ hôm nay trở đi ngươi thử học tập một việc.”

“Chuyện gì?”

“Yêu ta.” Cố Thừa nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên để tầm mắt hai người đối diện nhau, vẻ mặt nhu tình nghiêm túc mà nói, “Từ hôm nay trở đi, không bằng bắt đầu học yêu ta.”

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, theo sau đó là mặt đỏ tai hồng!

“Chờ ngươi yêu ta, ngươi liền có được ưu điểm lớn nhất thế gian này.” Cố Thừa thâm tình mà nói.

Ánh mắt hắn nóng rực làm Ân Tử Mạch không dám nhìn thẳng, hắn muốn cúi đầu, lại bị Cố Thừa chế trụ cằm cưỡng bách hắn nhìn thẳng.

Ân Tử Mạch chỉ có thể hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn cặp mắt đen như mực kia của Cố Thừa, giống như một ao sâu không thấy đáy, chứa đựng thâm tình cùng ôn nhu, mặt hắn chậm rãi lấy biến hồng. Tại đây một giây này, hắn cảm thấy tim hắn đập đột nhiên nhanh hơn, trong lòng có loại cảm giác khó có thể miêu tả dâng lên.

Loại cảm giác này thực xa lạ, nhưng hắn cũng không bài xích loại cảm giác đột nhiên nảy lên trong lòng này, ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn an tâm.

Người đến người đi trên đường phố vẫn như rộn ràng nhốn nháo, nhưng giờ khắc này, trên trời cùng dưới đất đột nhiên an tĩnh, người bên ngoài hết thảy phảng phất đều không tồn tại, giờ khắc này, bọn họ trong mắt chỉ có nhau, bọn họ trong mắt cũng chỉ có ảnh ngược của nhau.

Đây là thế giới của hai người bọn họ.

Ân Tử Mạch nhìn Cố Thừa mà sửng sốt.

Mà Cố Thừa, nếu không phải bận tâm nơi đây là đám đông, hắn không kìm nén được cúi đầu hôn môi Ân Tử Mạch.

Trên đường người đi đường đi tới đi lui, bên cạnh bọn họ có người đi qua, nhưng lại quay đầu nhìn hai người bọn họ.

Có người xùng quanh thấp giọng thắc mắc một người mặc bạch y lớn trên trắng trắng lại mềm mại, người còn lại mặc áo gấm phong độ nhẹ nhàng, hai người lại đang đứng dưới trời nắng, ở trên đường phố yên lặng đứng đối diện nhau.

Có người nhìn Ân Tử Mạch lớn lên quá mức trắng, lo lắng hắn ở dưới ánh nắng chói chang sẽ chịu không nổi mà té xỉu, thậm chí còn muốn hảo tâm đi lên nhắc nhở một chút, có việc thì đến chỗ râm mát mà thương lượng.

Nhưng bọn hắn còn chưa đến gần hai người, đã bị khí thế cường đại trên người Cố Thừa chặn lại, phảng phất ý lại gần một bước liền sẽ chọc giận nam nhân cao lớn này. Bọn họ sôi nổi dừng bước, người theo sau không chút do dự nhanh chóng lui đi.

Cố Thừa sức lực rất lớn mới khống chế được tình triều cuồn cuộn trong lòng, hắn dắt tay Ân Tử Mạch đi về phía trước.

Ân Tử Mạch còn có điểm ngây người, ngơ ngác mà bị hắn dắt tay đi theo hắn về phía trước.

Mãi cho đến khi đến Diệp Lương gia, Ân Tử Mạch khuôn mặt vẫn đỏ bừng, tươi đẹp ướt át đỏ thẫm như quả táo.

Diệp Lương nhướng mày, cười nói: “Tiểu đường ruộng, mặt ngươi hảo hồng, có ở bên ngoài phơi nắng không thoải mái?”

Ân Tử Mạch ngơ ngác mà giơ tay sờ sờ mặt, phát hiện gương mặt hắn nóng đến phỏng tay.

Cố Thừa mang theo hắn từ bên cạnh Diệp Lương đi qua, nói: “Kêu ta tới đây là có chuyện gì?”

Diệp Lương theo kịp, nói: “Không có việc gì, chính là lâu rồi chưa gặp, muốn uống với ngươi.”

Đi vào đại sảnh, Diệp Lương sai người chuẩn bị điểm tâm mang sang, đối Ân Tử Mạch nói: “Tiểu đường ruộng, mau hoàn hồn, nếm thử bánh hạt dẻ này, đây là đặc sản của chúng ta, hương vị thơm ngọt lại không ngấy. Cố Thừa cùng ta nói ngươi thích ăn đồ ngọt, ta cho người chuẩn bị mấy thứ này, ngươi nếm thử.”

Ân Tử Mạch rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.

Hắn thở phào, chọc đến Cố Thừa cùng Diệp Lương đồng thời nhìn về phía hắn.

Ân Tử Mạch ngượng ngùng mà cào cào mặt, trộm liếc mắt nhìn Cố Thừa, đụng phải tầm mắt hắn mà vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ chuyện gì cũng không có. Thấy Diệp Lương chuẩn bị điểm tâm cho hắn, hắn cảm kích mà nói: “Đa tạ Diệp huynh. Ngày hôm qua Diệp huynh tặng quà cho ta, ta đặc biệt thích, hôm nay ta cũng mang theo món quà nhỏ tới đây.”

Nói xong hắn từ trong túi móc ra một khối ngọc bội hình lá phong, đưa cho Diệp Lương, nói: “Đây là ngọc bội trước kia ta tự mình làm, đưa cho Diệp huynh, không biết Diệp huynh có thích hay không?”

Diệp Lương tiếp nhận ngọc bội, cười nói: “Đương nhiên thích. Tiểu đường ruộng ngươi làm thực không tồi a, ngọc bội này điêu khắc rất sống động.”

Ân Tử Mạch cũng cười nói: “Diệp huynh thích là tốt rồi.”

Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được có một cỗ oán niệm mãnh liệt phía sau.

Hắn quay đầu, nhìn thấy Cố Thừa vẻ mặt ủy khuất.

Ân Tử Mạch: “......”

Hắn gặp qua đủ loại biểu tình của Cố Thừa, bao gồm chính trực, trầm ổn, bình tĩnh, cùng với lưu manh chơi đến thuận buồm xuôi gió

Nhưng ủy khuất như thế, hắn lần đầu tiên nhìn thấy.

Ân Tử Mạch vẻ mặt mờ mịt, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Cố Thừa thực không vui, hắn chỉ chỉ ngọc bội trong tay Diệp Lương, nói: “Ngươi tự mình điêu khắc, không tặng cho ta, lại còn đưa cho người khác.”

Ân Tử Mạch: “......”

Diệp Lương cười ha ha, cười đến nước mắt đều sắp chảy ra, hắn cười nói: “Cố Thừa, ta thật là không thể tưởng được có một ngày ngươi cư nhiên bởi vì một khối ngọc bội mà ghen!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.