Sau khi sử lý xong vấn đề về tên nhóc Ros , Tiểu Vy mới sực nhớ đến người nào đó ngồi yên xem từ đầu đến cuối mà không nói một tiếng nào.
Tiểu Vy cảm thấy kì lạ, tại sao cô lại không nhận ra khí tức của Dividly trong khoảng cách gần như vậy, giống như nó biến mất hoàn toàn trong chốc lát rồi lại xuất hiện.
Tiểu Vy quay lại nhìn chằm chằm vào Dividly, nhìn rõ có thể thấy được cô có màu tóc tím nhạt.
Dividly cho mình xem mắt của cậu được không?
Tiểu Vy tiến lại gần, định vén tóc của Dividly lên thì bị ngăn lại.
Không được!
Tiểu Vy: Tại sao?
Dividly: Vì... mình ngại lắm.
Tiểu Vy: ... thiếu nữ ngại ngùng của năm là đây.
Thôi được, không xem nữa, dù sao cũng không nhất thiết lắm. Sau này sẽ còn nhiều cơ hội, mình cũng không cần vội. Tiểu Vy thỏa thuận nửa ngày nhưng vẫn không thuyết phục được đành bó tay.
Thấy cô nản chí, Dividly có chút không nỡ: Hay mình cho cậu nhìn, những chỉ nhìn một lúc chút thôi nha.
Hai mắt Tiểu Vy sáng lên, chỉ chờ có thế cô quay ngay lại vén búi tóc lù xù của Dividly lên.
Chói... chói quá! Tóc bị vén lên bất ngờ khiến Dividly chưa thích ứng được với ánh sáng liền kêu lên một tiếng.
Dĩ nhiên không chỉ có Dividly, ngay cả Tiểu Vy cũng cảm thấy bản thân như bị chói mắt, dĩ nhiên không phải là do mặt trời, mà là... bộ mặt của Dividly.
Đây... đây là bộ mặt thật của Dividly sao, phải nói là... tuyệt phẩm mỹ nhân!
Vì nhiều năm che đi bộ mặt của mình, Dividly phải mất khá lâu mới có đủ khả năng mời he hé mắt để nhìn, ngay lập tức đập vào mắt cô là bộ mặt kinh ngạc của Tiểu Vy.
Dividly nghĩ rằng bộ mặt xấu xí của cô có thể sẽ khiến Tiểu Vy ghét bỏ, quá xấu hổ cô liền lấy tóc che lại mặt mình.
Hành động của Dividly bất ngờ khiến Tiểu Vy hoảng hồn, chợt nghĩ ra một cái gì đó, cô hỏi: Cậu chưa từng cắt tóc lần nào à?
Dividly lắc đầu.
Thảo nào mà tóc cậu lại vừa dài vừa rối như vậy, có lẽ nên cắt đi trông sẽ đẹp hơn đó.
Trên đầu Dividly đầy dấu hỏi chắm to tướng, sao lại phải cắt tóc, tất cả các giống cái ngoại tộc trong bộ lạc đều để tóc như thế này mà.
Lúc này Dividly mới chú ý tóc của Tiểu Vy tuy ngắn nhưng lại rất gọn gàng, mềm mượt không giống tóc của các giống cái khác, có khi còn đẹp hơn cả Stella nữa.
Tóc cậu đẹp thật đó, không như tóc mình, lúc nào cũng rối lên.
Tiểu Vy ngạc nhiên: Hả, tóc mình cũng thường thôi mà. Nếu để mình làm tóc cho cậu thì tóc cậu cũng sẽ như vậy.
Dividly nghe cô nói vậy, giọng nói đầy vui sướng: Thật ư, vậy nhở cả vào cậu.
Tiểu Vy gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng rảnh rỗi không có gì làm, thôi thì ngời làm tóc cho đỡ nhàm.
Vuốt vuốt mái tóc của mình, Tiểu Vy cảm thấy nó cũng rát bình thường, không cí gì đặc biệt cả, nhắc đến tóc, cô nhớ mình hiện tại đã hai hôm không gội, bắt đầu thấy ngứa ngáy rồi.
Trong ba lô có một lọ dầu gội do cô tự chế, được tổng hợp từ hơn ba mươi loại dầu thơm, chưa có dịp dùng vậy mà lại mất tích cùng với ba lô, ai, thật phí quá.
Nếu không sớm muộn tìm ra ba lô thì cuộc sống của cô sẽ bị đảo lộn hết lên mất thôi!
Chợt cô nhớ việc mình được cứu về, có lẽ người trong bộ lạc sẽ biết chỗ đó ở đâu, như vậy cô tự đi tìm sẽ nhanh hơn.
Tiểu Vy quay sang hỏi Dividly: Cậu có biết mình được Louis cứu ở chỗ nào không?
Có. Dividly trả lời: Louis bảo đã cứu cậu ở trong rừng thông, gần bộ lạc mình.
Nó ở hướng nào vậy? Tiểu Vy thấp thỏm, mong được nghe ngóng thêm.
Hình như là ở Bắc thì phải, mà mình thực sự không nghĩ cậu lại đi vào rừng ma đó. Cây ở đó thì cao, các loài động vật ở đó cũng rất nguy hiểm. Sao cậu sống... Ơ, Tiểu Vy cậu đâu rồi? Dividly chưa kịp nói xong thì đã không thấy bóng dáng của Tiểu Vy dau nữa.
Chẳng lẽ cô định...
Dividly hốt hoảng chạy ra ngoài, không thấy bóng người cần tìm đâu đành chạy đến này tộc trưởng.
Cùng lúc đó, Tiểu Vy đã ra đến rìa làng, tuy không bị ai nhìn thấy nhưng cô vẫn tránh né hết sức có thể, sợ rằng sẽ gây chú ý.
Nhìn lên, mặt trời mọc trên cao, có lẽ đang là giữa trưa, nếu tranh thủ thời gian có lẽ sẽ đến rừng thông trước khi các thú nhân đi săn về.