Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 33: Chương 33: Bái Sư




Đấu trường diễn ra khoảng hai canh giờ nữa mới xem như kết thúc. Linh Nhạc cùng An Sinh liền quyết định đến Tâm Như quán.

Đi theo đường cũ trước đó. Chợ đen vẫn là náo nhiệt như ngày nào. Cả hai âm thầm nhớ lại đường đi, rồi rẽ vào một ngõ nhỏ.

Chớp mắt, khung cảnh lập tức biến đổi. Tâm Như quán hiện ngay trước mắt.

Lão nhân bên trong vẫn lẳng lặng ngồi trước bàn trà, không tiếng động hướng về phía hai người.

Hành lễ xong, lão nhân liền dẫn họ vào bên trong. Từng khung đường đều như được chăm chút tỉ mỉ. Ngay cả ngọn cỏ cũng ngay ngắn đến đẹp đẽ.

Phần lớn, xung quanh đại phủ đều có cây xanh rợp bóng cùng vạn hoa màu sắc kinh diễm. Dù là lần thứ hai đến đây, cả hai vẫn không khỏi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp này.

Nếu có thể, sau này hai người sẽ rời xa thế nhân. Đến một nơi như thế này mà bình bình đạm đạm sinh hoạt, cũng xem như không tồi.

Đi qua hơn năm đại phòng, lão nhân dẫn họ đến một thư phòng lớn. Bên trong đã được đặt sẵn hai chiếc bàn và nệm ngồi.

“Lại kia ngồi xuống.”

Nghe lão nhân nói, Linh Nhạc cùng An Sinh tiến đến vị trí của mình.

Đợi lão nhân an vị, thư phòng lại quay trở lại sự yên tĩnh trước đó.

“Hai ngươi không có gì muốn hỏi sao?”

An Sinh nhìn lão nhân, thận trọng đáp lại. “Lời trước đó, ngài có ý gì?”

Không ngoài dự đoán với nghi vấn này, lão nhân đáp lại. “Tâm Như quán, trăm năm một lần tái ngộ.”

“Các ngươi đến đây là duyên phận, là ý của Tinh. Ta chỉ là người theo dõi. Hiện tại không hiểu cũng được, sau này các ngươi sẽ biết bản thân phải làm gì.”

Linh Nhạc cùng An Sinh lại rơi vào trầm mặc. Tinh ở đây là nói đến sao? Thuật chiêm tinh?

Cái gọi là Thần ở Đại Hồn Lục này đều có ý nghĩa thiêng liêng nào đó. Tín ngưỡng càng lớn, năng lượng đến thần càng mạnh. Liệu rằng Tinh có liên quan đến Thần?

An Sinh đánh cược hướng lão nhân nói. “Người là hậu duệ của Thần?”

Linh Nhạc bất ngờ nhìn An Sinh, đây là có ý gì nữa?

Lão nhân mắt thâm sâu khó đoán. Ông không phủ định ngay lập tức mà một lúc sau mới lên tiếng. “Không phải ta.”

Nhận được đáp án, An Sinh tiếp tục im lặng. Lão nhân nói vậy, có nghĩa hậu duệ của thần là hoàn toàn có thật.

Linh Nhạc từ khi bước vào đại phủ đã luôn cảm thấy trầm hương nơi đây có chút kỳ lạ. Theo thói quen, cô vẫn hơi đưa bàn tay phải, nắm hờ để trước mũi mà đánh lừa khứu giác.

Làm vậy giúp Linh Nhạc có thể dễ dàng đoán ra nguyên liệu bên trong trầm hương. Dù sao, muốn truyền âm trước mặt một cường giả là điều không thể. Linh Nhạc cũng không thể nói cho An Sinh biết được.

Lão nhân vẫn thi thoảng để ý đến động tác của Linh Nhạc. Ánh mắt đầy ý vị dò hỏi.

“Trong trầm hương có gì?”

Biết mình lộ tẩy, Linh Nhạc cũng không giấu nữa.

“Trầm hương, ngoài thành phần có hơn hai mươi loại dược trung cấp ra, duy nhất một loại có độc tính.”

An Sinh bất ngờ. Tuy lúc vào hắn cũng đã đoán được phần nào thành phần, nhưng suy ra vẫn là kém hơn Linh Nhạc.

Lão nhân hứng thú nhìn Linh Nhạc. “Kể tên độc dược?”

“Chu Vĩ, độc dược cao cấp.”

Lão nhân nghe vậy nhàn nhã đáp lại. “Đúng là Chu Vĩ, nhưng là độc dược trung cấp.”

Linh Nhạc khó hiểu. “Dược tính tỏa ra chỉ có độc dược cao cấp mới phát huy đến mức như vậy.”

Lão nhân bình tĩnh giải thích. “Hai mươi loại dược còn lại chính là câu trả lời. Độc dược lại không hẳn là độc, thần dược cũng không hẳn là dược tốt. Không nên quá cứng ngắc trong việc dùng dược, từ đó mới phát huy hết được tác dụng của chúng.”

Nghe được lời lão nhân, Linh Nhạc không nói nữa mà im lặng suy ngẫm. Lão nhân nhìn đến An Sinh, đột ngột hỏi đến.

“Ngươi hiểu gì về trận pháp, pháp bảo?”

An Sinh không hoảng mà bình tĩnh đáp lại. “Trận pháp đa dạng, lại có thể từ một hóa thành vạn. Nhưng pháp bảo, phải có trận pháp mới phát huy hết sức mạnh.”

“Như ngươi nói, thứ gì là quan trọng nhất khi tạo nên trận pháp?” Lão nhân hơi vuốt chòm râu, mắt thâm sâu nhìn thẳng đến An Sinh.

“Là Hồn thức.”

Lão nhân nghe vậy gật đầu tán thành. “Trước mắt biết được vậy là tốt.”

Nói đoạn, lão nhân hơi phất tay áo. Ngay trên bàn lập tức nhiều thêm một chiếc kim và một cuộn chỉ.

Lúc này, lão nhân đột ngột xuất ra Hồn lực. Chỉ thấy hai tia hồn lực mỏng manh đến khó phát hiện tiến ra. Chúng lần lượt lấy được sợi chỉ lại luồn qua đầu kim một cách nhẹ nhàng.

Nhìn đến An Sinh cùng Linh Nhạc mang theo ánh mắt khó hiểu, lão nhân chậm rãi nói ra mục đích. “Hai ngươi luyện tập làm đến khi thuần thục.”

Nói đoạn, lão nhân như làn khói biến mất trước mắt hai người. An Sinh cùng Linh Nhạc cười khổ.

Nhìn đến sợi chỉ mảnh hơn tơ nhện, An Sinh thở dài. Nhiều lần trước đó, Linh Nhạc cũng kéo hắn cùng cô tách tơ của lá dược.

Mỗi lần như vậy, cũng có chút thuần thục. Nhưng để nói làm được như lão nhân thì hai người hoàn toàn kém xa.

Nhưng sợi tơ dược kia dày hơn sợi chỉ trước mắt rất nhiều, hẳn là lần này cần phải tập trung hơn mới có thể đạt đến trình độ như lão nhân.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đó trời cũng đã dần tối. Lão nhân đứng bên ngoài, nhìn vào hai thân ảnh ngồi bên trong mà gật đầu.

“Hôm nay đến đây thôi.”

Linh Nhạc cùng An Sinh nghe tiếng nói cũng dừng động tác lại, cả hai đồng thời quay về phía sau.

Nhận ra lão nhân đến, hai người rất nhanh sắp xếp mấy món đồ một cách ngăn nắp, sau mới bước ra bên ngoài.

Nghĩ lại, từ khi gặp mặt đến giờ, bọn hắn vẫn chưa biết được danh của lão nhân. Duyên phận? Chủ ý của Tinh? Người theo dõi? Hậu duệ của Thần?

Mặc cho là danh phận nào đi chăng nữa, lão nhân cũng xem như đã trở thành lão sư của hai người.

“Thứ cho chúng ta vô lễ, ngài có thể cho chúng ta biết quý danh?”

Lão nhân nhìn An Sinh nhẹ đáp. “Ta vốn không có danh… Nhưng người đời gọi ta Trúc An.”

Linh Nhạc nghe vậy, lập tức quỳ xuống cùng An Sinh lạy ba cái dập đầu.

“Đệ tử An Sinh.”

“Đệ tử Linh Nhạc.”

“Bái kiến sư phụ.”

Trúc An mắt toát ra chút ngạc nhiên, nhưng lại rất nhanh sau đó biến mất. Lâu nay, lão luôn chỉ xem đây là nhiệm vụ của mình. Chưa lần nào nhận lấy hai tiếng “Sư phụ”, càng không nhận ai làm đệ tử.

Trúc An không nói gì, chỉ quay người rời đi hướng ngược lại.

An Sinh cùng Linh Nhạc nhìn bóng lưng dần hòa làm một với đám trúc, thở dài mà đứng dậy.

Đúng lúc này hoa văn nơi cổ tay có chút phản ứng. Nhưng phản ứng này không rõ là tự bản thân họ sinh ra, hay chính do năng lượng kỳ quái ở trong đây tác động.

Tuy nhiên, có cảm ứng cũng xem như là một việc tốt. Ít ra, sau này có lẽ vẫn có tác dụng.

Chớp mắt, hai người lần nữa xuất hiện ở ngõ nhỏ. m thanh ồn ào lần nữa hiện ra.

Linh Nhạc cùng An Sinh tiến vào chợ đen, chậm rãi mà đi dạo.

Nhìn qua gian hàng lớn nhỏ, Linh Nhạc lại suy nghĩ đến chi phí sinh hoạt của hai người.

lần trước đó, số hồn thạch vô tình có được thì biến mất vào cổ tay trái không dấu vết. Giờ đây có chút ít thì pháp bảo cùng dược lại khiến hai người nhanh chóng thành kẻ nghèo.

Nếu có thể, Linh Nhạc muốn bán đi những lọ dược sơ cấp tháng trước cô chế được. Lại nói, bán hết thì số tiền đó sẽ dùng để mua dược. Có dược rồi, Linh Nhạc sẽ chế dược trung cấp để bán.

Nhưng trước đó, tìm được nơi bán lại là một vấn đề lớn. Liệu có ai sẽ tin một đứa trẻ năm, sáu tuổi? Không những vậy, xui còn kéo theo mấy kẻ có ý đồ xấu.

Dù sao, chuyện này ở thế giới nào cũng sẽ xảy ra. Linh Nhạc cũng không muốn có thêm phiền phức vào thân.

“Màu sơn móng tay, nó là giải dược sao?” Đột nhiên An Sinh lên tiếng hỏi.

Linh Nhạc lắc đầu. “Là độc dược.”

An Sinh không nói gì nữa, hơi gật đầu tiếp tục đi. Linh Nhạc cũng không có giải thích thêm.

Trước đó cô đã nghĩ đến việc mang theo độc dược, có lẽ sẽ có tác dụng trong hoàn cảnh nào đó.

Nhưng mang ở dạng bột đôi khi cũng khó hành động, ngược lại sơn móng tay sẽ ít bị nghi ngờ hơn. Vừa làm đẹp vừa là vũ khí, chiêu này nữ nhân dùng vẫn là rất hợp.

Đúng lúc này, phía trước nổi lên một trận ồn ào. Từng tiếng chửi rủa, chế giễu đập vào tai hai người.

“Chết đi, sao cái thứ dơ bẩn này lại dám ra ngoài này.”

“Thật kinh tởm!”

“Bắt nó về trại nô lệ đi, tránh cho ô nhiễm nơi này.”

Đám người kẻ hô to, kẻ gật đầu chỉ tay đến thân ảnh gầy yếu phía dưới.

Thiếu niên vẫn là một bộ dáng lôi thôi, nằm co quắp dùng hai tay che lấy phần đầu của mình. Mặc cho người đánh dùng hết lực, hắn cũng không kêu lên một tiếng nào.

Một tên đại hán khó chịu, phỉ nhổ nước bọt rồi xách cổ áo thiếu niên lên. Lần này, hoàn toàn lộ rõ mặt.

An Sinh cùng Linh Nhạc đều biết người trước mắt là ai.

“Xem ra ngươi cũng chịu đòn quen rồi, như vậy còn không than một tiếng nào.”

Thiếu niên ngẩng cao mặt, mắt đăm đăm nhìn tên đại hán. Thấy vậy, hắn ta tức giận giơ lên nắm đấm đánh đến bụng của thiếu niên.

“Được, ánh mắt tốt lắm.”

“Có tin hay không lão tử móc mắt ngươi ra.”

Nói rồi đại hán nắm lấy cằm thiếu niên, mắt đầy nham hiểm mà nói. “Ngươi nên biết ơn cái mặt này của ngươi, nó sẽ kiếm cho ngươi số tiền lớn, sống cũng không uổng đâu.”

Dứt lời, một cú đá mang bảy phần lực đến thiếu niên, người cũng bất tỉnh, sau lại cùng ba bốn tên khác nữa tụ tập lại ngồi chờ người đến. Dù sao, bắt được nô lệ bọn hắn cũng được số Hồn thạch không nhỏ.

An Sinh cùng Linh Nhạc đứng cách đó không xa thu hết toàn bộ khung cảnh vào mắt. Hai người không hẹn mà cùng đi đến nhất trí.

Thiếu niên bất tỉnh kia cũng chính là kẻ hôm trước cầu xin hai người làm chủ nhân. Gặp lần một thì thôi, lần này thấy rồi cũng không giả ngu được.

Dù sao, với năng lực hai người cũng có thể đối phó được mấy người đại hán.

Đúng lúc này, một tiếng nói trẻ trung vang lên. Thiếu niên tóc đen, thân một bộ hoa phục sặc sỡ. Hắn tiến đến, đám đại hán liền thưa thưa, dạ dạ.

Người đến là Lục Tân, thiếu chủ tương lai của Lục phủ. Hắn đến nói gì đó với kẻ bên cạnh, sau đó kẻ kia liền nhanh chóng chạy đi.

Một lúc sau, thiếu niên dưới đất liền bị một xô nước lạnh dội đến. Lục Tân thích thú nắm lấy tóc kẻ ở dưới, cười đến thập phần thích thú.

“Đúng lúc tâm trạng ta không tốt, xem như lấy ngươi giải tỏa đi. Có trách thì trách ngươi sinh ra đã là nô lệ.”

Dứt lời, Lục Tân ném đến mấy Đại Hán vài viên Hồn Thạch trung cấp. Bản thân hắn liền nhấc thiếu niên lên, quanh thân bắt đầu tỏa ra hồn lực.

Ngay tức khắc, một vật thể phi đến Lục Tân. Hắn lập tức buông thiếu niên, lùi ra sau một khoảng.

Trường tiêu phi đến sau lại quay trở về bên chủ nhân của nó. Lục Tân nhìn đến hai kẻ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.

Hắn vốn tức giận nhưng trên miệng lại nở nụ cười như chưa có gì xảy ra. Từng bước, nhẹ nhàng đi đến trước mặt An Sinh và Linh Nhạc.

“Thật trùng hợp, không phải hai tiểu thiên tài của Đặng phủ đây sao.”

“Các hạ quá lời.”

Nhìn đến phía Linh Nhạc đang đỡ tên nô lệ, Lục Tân nhìn An Sinh cười nói. “Không biết hai ngươi đến có việc gì, có thể trả lại người cho ta?”

Linh Nhạc lập tức đáp lại. “Người này, ta muốn.”

Lục Tân cố gắng kìm nén cơn giận, nhìn Linh Nhạc gằn từng câu từng chữ.

“Hắn là nô lệ, ta đã trả tiền nên ta tùy ý sử dụng. Các ngươi đây là có ý gì?”

An Sinh bỗng nhiên bật cười. “Ý rõ trên mặt chữ, cướp người.”

Dứt lời, thân ảnh hai người cùng thiếu niên bỗng phát sáng rồi biến mất. Để lại Lục Tân đứng nhìn cùng đám đại hán trố mắt.

“Được lắm, đừng để ta gặp lại ngươi ở đấu trường. Dám cướp người trước mặt ta, đúng là không biết lượng sức!”

Lục Tân giận đến tím mặt đánh đổ một cây cổ thụ gần đó. Đám người xung quanh cũng bị vạ lây. Tuy vậy lại không kẻ nào dám phản khác.

Người qua đường cũng không quan tâm đến vụ việc, một bộ lạnh nhạt không phải chuyện của bản thân.

Cứ như vậy, Linh Nhạc cùng An Sinh dễ dàng cứu được người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.