Ngày hôm sau, An Sinh rời Tâm Như Quán. Trúc An khi tiễn hắn, hiếm có mà dặn dò thêm đôi câu. Trúc An biết bản thân không còn nhiều thời gian nữa, nếu có thể lão muốn dốc hết sức giúp đỡ đứa học trò này.
Ba tháng qua, An Sinh đã mạnh lên rất nhiều. Lão cũng không còn quá lo lắng như trước. Chỉ là lão biết, đứa trẻ này đã dần trở nên vô cảm hơn. Dù lão không nhận thấy điều gì bất thường nhưng cũng không thể chắc chắn được về sau An Sinh sẽ như thế nào. Vì vậy, lần này lão đến còn đưa kèm một món đồ.
“Xích Quỷ không hoạt động đúng không?”
An Sinh nghe vậy mới chợt nhớ đến sợi dây đỏ hắn đeo ở cổ. Đây là món quà mà Lão Sư tặng cho hắn cùng Linh Nhạc trước khi rời Tây Đại Lục. Tuy là pháp bảo cấp tám nhưng chỉ có thể chặn đòn đánh của Hồn Sư cấp bảy. Vậy nhưng quả thật khi đó nó không hề hoạt động.
Nhìn ra nghi vấn của An Sinh, Trúc An thở dài. An Sinh đáp lời Trúc An. “Là do hắn quá mạnh sao?”
Trúc An lắc đầu. “Không. Mà là do một thứ năng lượng kỳ lạ từ Vực Thẳm Không Gian toát ra. Mọi pháp bảo ở đó đều vô dụng.”
An Sinh hiểu được. Bàn tay vô thức nắm chặt, sau đó lại như buông bỏ mà thả lỏng ra. Hóa ra là như vậy. Khi đó pháp bảo đã không hề hoạt động.
Trúc An nhân lúc này đưa cho hắn một lọ dược. An Sinh nhận lấy, lão mới nói.
“Dược này là Luân Chi Tiên Ngọc, nó sẽ giúp con ở thời khắc cuối cùng.”
An Sinh nhìn lọ dược trong tay, một lần nữa cúi đầu. “Sư phụ, ngài bảo trọng.”
Trúc An nhìn bóng lưng đang rời xa dần, ánh mắt có phần đượm buồn trở lại Tâm Như Quán. Lão quả thật không xứng đáng làm một người sư phụ. Đến học trò của mình còn không cứu được...
Bản thân lại không thể rời khỏi Tâm Như Quán. Trước đây lão cho rằng đó là điều tốt nhưng hiện tại lão thực sự hối hận.
Bóng chiều tà dần buông xuống, An Sinh trải bước trên đường trấn. Khung cảnh vẫn như vậy, con người vẫn như vậy. Không biết từ khi nào, bước chân hắn dừng lại trước một tiệm bánh nhỏ ven đường.
Lão nhân bán bánh thấy vậy lập tức hỏi hắn. Nhưng trong mắt An Sinh lại chỉ là những ký ức hiện lại.
Hắn mua hai chiếc bánh nhân mặn sau đó rời đi mà không nói thêm lời nào. Lão nhân cũng chỉ cho là người qua đường kỳ lạ sau lại tiếp tục bán hàng.
Tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống. Tiếng ồn ào của thôn trấn cũng nhỏ đi, An Sinh hiếm khi thưởng rượu một mình.
Hắn cứ ngồi như vậy, một ngậm lại một ngậm. Khi bánh đã hết, rượu đã cạn. Hắn đứng lên rời đi về một hướng.
Tiếng cửa của Đại Phủ mở ra, đám Thập Ảnh rất nhanh nhận ra chủ nhân quay lại. Chớp mắt đã xuất hiện trong chính điện.
“Mừng ngài trở lại, chủ nhân.”
An Sinh ánh mắt lạnh nhạt, hắn ngồi trên chủ tọa nhìn xuống dưới. “Ảnh Nhất, chuyện ta giao cho ngươi như thế nào rồi?”
“Thưa, tất cả mọi dấu vết đều bị càn quét. Chỉ có duy nhất vật này còn sót lại.”
Ảnh Nhất lấy ra trong nhẫn không gian của hắn một hộp gỗ nhỏ. Hạ nhân cạnh đó nhận lấy đưa đến cho An Sinh.
Khi mở ra, An Sinh có chút khựng lại sau đó rất nhanh cẩn trọng cất đi món đồ. “Báo cáo toàn bộ thông tin của Đại Hồn Lục gần đây cho ta.”
Ảnh Ngũ cùng Ảnh Thất là hai người chỉ đạo bên thu thập thông tin. Rất nhanh đã báo cáo lại tình hình một năm qua cho An Sinh. Hơn thế còn chuẩn bị thêm một phần tư liệu kèm theo. An Sinh hài lòng gật đầu.
“Loại dược đó hiện tại không còn ở trong Thánh điện sao?”
Ảnh Nhị nghe vậy đáp lại. “Thưa, chúng thần đã điều tra toàn bộ Thánh điện trên Đại Hồn Lục. Hoàn toàn không có dấu vết còn lại của số dược đó. Giống như trong một năm tất cả đã bị bốc hơi vậy.”
Nhận thấy chủ nhân không lên tiếng, đám Thập Ảnh lo lắng chịu đựng áp lực vô hình.
An Sinh có chút suy tính nhỏ. Tuy hiện tại Bạch cùng Đặng Viêm đang trên đường đến Nam Đại Lục nhưng với tốc độ của hắn có lẽ sẽ sớm đuổi kịp họ.
Còn về phía Vương Dã, vừa rồi Ảnh Tứ có nói tìm ra được mật đạo bí mật của hắn. Còn về cách thâm nhập vào thì Ảnh Tam đang điều tra.
Trong đám Thập Ảnh chỉ có Ảnh Tam là tinh thông trận pháp nhất. Để hắn đi mở mật đạo của Vương Dã là ý kiến hay. Nếu vậy, hắn hiện tại phải chuẩn bị đi trước một bước đến Bắc Đại Lục càng sớm càng tốt. Khả năng lớn là Bành Lục cũng sẽ đến đó.
“Ảnh Lục, ngươi ở lại Đại Phủ quản lý. Ảnh Nhất, Ảnh Bát, Ảnh Cửu, Ảnh Thập theo ta tới Bắc Đại Lục. Còn lại vẫn tiếp tục nhiệm vụ của mình.”
Đám Thập Ảnh ở dưới nửa quỳ đáp “Vâng” Sau đó lại rất nhanh tản ra. Tuy nhiên, trước khi đi Thương hội của hắn lại có chút vấn đề xảy ra. Nói ngắn gọn thì những kẻ này đã nhăm nhe miếng mỡ béo bở là Thương hội từ lâu.
Khi trước là Thánh Điện nhưng một phần nhờ có Huyết Mộ ra mặt nên bọn chúng im ắng một thời gian. Hiện tại đã trôi qua lâu như vậy, lần này lại không biết bọn chúng định giở trò gì.
Ảnh Nhất nghe hạ nhân báo cáo vội vàng hướng An Sinh hơi cúi đầu. “Chủ nhân, chuyện này hãy cứ để Ảnh Thập lo liệu.”
An Sinh nghe vậy cũng không từ chối ngược lại có chút muốn xem mặt kẻ nào có ý định động vào đồ của hắn.
“Đưa ta đến chỗ đó.”
Ảnh Nhất thấy vậy chỉ đành đáp vâng rồi dẫn người đến nơi xảy ra chuyện. Miêu lữ quán là một quán trọ lớn thuộc quyền quản lý của Thương hội. Khi hắn đến ở đây đã tập trung rất nhiều người, còn có tiếng đập phá đồ náo loạn không thôi.
“Các ngươi không nghe thấy gì sao, mau gọi chủ nhân của các ngươi ra đây nếu không ta sẽ đập nát cái trọ này.”
Lão bản cạnh đó phong thái vẫn rất cẩn trọng mà cúi đầu. Không siểm nịnh, không sợ hãi đáp lời khách nhân.
“Khách quan chớ nóng vội, xin ngài hãy cho ta biết lý do khiến ngài tức giận được không?”
Kẻ được gọi là khách quan kia vốn là Tề Hoan. Một lão già trung niên, thân hình có chút mập mạp đi đứng còn bất tiện. Vậy nhưng những hộ vệ quanh hắn đều không tầm thường chút nào. Người có năng lực thấp nhất cũng đã là Hồn Sư cấp năm – Bán Thần Hồn.
Lão ta ngồi chễm chệ trước mặt lão bản, miệng hừ một tiếng rồi bắt đầu càu nhàu. “Cũng biết điều đấy, chủ nhân của các ngươi cũng thật đê tiện dám ban ngày ban mặt cử người đến trộm đồ của Phủ ta.”
Nói đoạn, lão ta kêu người đưa một kẻ bị trói đi đến. Trên người còn mặc một bộ hắc phục chuyên đi ám sát. Người kia vừa đến đã không trụ vững được mà ngã xuống đất. Một thân thảm hại bị chà đạp dưới chân của lão ta.
Lão bản thấy một dàn dựng như vậy cũng đã hiểu ra phần nào câu chuyện. Hẳn lại như mấy kẻ trước đó đến vu oan cho Thương hội.
Tề Hoan nhấc cái thân nặng nề của lão ta mà đứng lên, không chút do dự đá vào mặt của hắc y nhân. “Nói đi, ngươi được ai phái tới.”
Hắc y nhân kia vẻ mặt run sợ, không dám ngẩng đầu chỉ lắp bắp được câu chữ. “Là... là An Sinh, chủ nhân của Thương Hội.”
Lời này vừa ra đã khiến tất cả những người xung quanh đều phải há hốc mồm. Mặc cho lời hắc y nhân là giả hay thật thì những thông tin này đều là tin tức quan trọng.
An Sinh trên lầu nhìn xuống, ánh mắt có chút thâm sâu. Không một ai nhìn ra hắn đang suy tính chuyện gì nhưng Ảnh Nhất biết được chủ nhân hắn đang tức giận.
Lão bản nghe hắc y nhân nói vậy bình tĩnh đáp lại. “Thương hội có danh như thế nào không phải không có người biết. Chúng ta luôn làm ăn minh bạch, hiển nhiên kẻ thù cũng không ít. Nhưng nếu dám bôi nhọ danh dự chủ nhân của Thương hội hẳn các đạo hữu quanh đây cũng biết chút nhiều về kết quả rồi đi.”
Hắc Liên Hoa.
Rồi rồi, chương sau có biến:))