Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 2: Chương 2: Dị giới




Sau khi hai người biến mất cùng với cái lỗ đen thì đồng thời tại một khu làng nhỏ nghèo nàn tại phía đông Đại Lục nọ. Trong một căn nhà rách nát hẻo lánh trên núi, một hố đen kỳ quái xuất hiện cùng ánh sáng chói lóa một lúc sau liền biến mất như có chuyện gì xảy ra.

Xuất hiện dưới nền nhà đầy bụi đất, hiện lên một bé trai hoặc bé gái khoảng chừng năm tuổi nằm bất tỉnh dưới đất. Cả hai đứa đều nắm chặt tay nhau mà nằm đó. Đây vốn là An Sinh cùng Linh Nhạc, hai người cứ như vậy trong lúc bị cuốn vào hố đen chỉ còn cách nắm chặt tay đối phương không rời.

Đều là vì ngay khắc sinh tử, sợ mình đánh mất đối phương cho nên ngay lúc này mới có cảnh dù đang trong trạng thái ngất xỉu, cả hai vẫn theo bản năng nắm chặt tay nhau như vậy.

Không biết qua bao lâu, An Sinh cùng Linh Nhạc mới tỉnh dậy. Cả hai người đều ngạc nhiên khi thấy đối phương. Vì bây giờ họ đang ở trong trạng thái tầm trẻ năm tuổi, cả hai trố mắt nhìn nhau sau đó cùng lên tiếng dò hỏi:

“An Sinh?”

“Linh Nhạc?”

Cũng cùng lúc đồng thanh lên tiếng cả hai mừng rỡ ôm nhau. Linh Nhạc hấp tấp hơi ngậm ngùi nói trước. “Thật tốt quá, cậu đang ở đây.” An Sinh cũng vui mừng không kém, cậu vỗ lưng cô an ủi. “Tớ đã hứa rồi, sẽ không quên đâu.”

Sau một lúc lâu, khi hai người bình ổn tâm tình liền mới bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh. Nơi họ đang ở là một căn nhà lá tầm hai gian, khá rách nát lại bụi bẩn đến mạng nhện cũng có thể dệt áo. Xung quanh nhà không có gì đặc biệt, chỉ có một góc chỗ họ nằm cũng được coi là sạch sẽ.

Nhìn tình cảnh nghèo đến giường cũng không có một cái mà phải lót cả đống rơm rạ để nằm, thi thoảng hai người còn thấy có mấy con chuột lui qua lui lại nữa. Tình hình này cũng quá đột ngột khiến An Sinh và Linh Nhạc liền nhất thời đơ người trong giây lát.

Lại nói giờ mới để ý đến bộ quần áo họ đang mặc. Không phải đồng phục học sinh mà là vài lớp vải rách nát vá đi vá lại nhiều lần mặc đến cũng đã phai màu. Sau đó cả hai liền đồng nhất đánh giá đối phương phát hiện cũng không khác khuôn mặt hồi nhỏ là mấy, chỉ có mái tóc là dài hơn lưng.

Nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần một lúc hai người quyết định đứng dậy đi ra ngoài tìm kiếm thông tin. Họ cần xác nhận một chuyện quan trọng hơn trước mắt. Nơi họ ở là đâu? Sao họ có thể không chết mà tình cờ bị hút vào hố đen? Hay liệu có như họ nghĩ là xuyên không như trong mấy bộ tiểu thuyết đã từng đọc? Lúc này cả hai người tuy trong lòng rối bời nhưng vẫn giữ bình tĩnh, mặt không thay đổi như thường ra bên ngoài.

Nơi họ ở là trên một đỉnh núi nào đó, xung quanh gần nhất cũng không thấy người sống. Cả hai liền quyết định xuống núi. Thật may núi này có bậc thang nên hai người cũng không phải mạo hiểm bám từng vách đá để đi. Dưới chân núi đi được khoảng một lúc thì thấy có một ngôi làng nhỏ nhìn khá nghèo nàn, hoang tàn.

Hai người tự hỏi liệu có phải là nơi hoang vu nào không thì lúc này cũng xuất hiện hai người đàn ông vác mấy thanh đao thô kệch đang đi từ phía xa tiền đến, trên vai còn xuất hiện con lợn rừng to bằng người trưởng thành.

Cả hai nhất thời nhìn nhau nghi hoặc nhưng cũng không biểu hiện cảm xúc khác thường mà chỉ giữ thái độ quan sát. Đây là kinh nghiệm đọc từ tiểu thuyết nhiều mà tích lũy được, họ cũng không muốn tự nhiên trở thành dị tộc hay là sinh vật lạ đó bị mấy người cố hủ đem đi hỏa thiêu thì hết đời.

Hai người đàn ông kia từ xa đã thấy hai đứa nhóc, liền hơi chán ghét nhìn nhìn rồi đi qua mà cũng không nói gì. Thậm chí còn tỏ rõ thái độ né tránh ra xa như sợ hai người sẽ đến đòi đồ ăn của bọn họ vậy. Cả hai giả vờ như không thấy gì mà tiếp tục tiến về phía trước.

Một lúc sau, ở phía hai người đàn ông kia liền có tiếng nói: “Chậc, may mắn cho bọn chúng không đến xin đồ ăn nếu không tao đã nhịn không được liền chém bọn chúng.” Người đàn ông bên cạnh cũng lên tiếng. “Cũng may bọn nhóc kia không có đòi, nếu không chúng ta liền không biết ăn nói thế nào.”

Tên đàn ông kia lại phi nhổ nước bọt nói: “Mấy tên chỉ biết ủy quyền thế ném hai bọn ranh kia đến đây. Cái làng này còn chưa đủ đói à?” Tên kia nghe hắn nói vậy cũng không khỏi tức giận nói. “Mặc kệ đi, dù sao bị ném đến đây cũng có nghĩa là không được coi trọng.”

Tên đàn ông vừa nhổ nước bọt thiếu kiên nhẫn mắng một câu.

“Chậc, sống dai như đỉa. Bỏ đói cả tuần vậy mà cũng chưa chết. Nếu không phải trưởng thôn không cho đụng vào bọn chúng thì chúng ta đã không phải ngày ngày tránh né phiền phức như vậy.”

Tiếng nói cũng ngày càng dần nhỏ hơn, đoán rằng họ đã đi xa. Phía sau một căn nhà gỗ gần đó hai đứa bé chạy ra sau đó đi nhanh về phía ngược lại. Qua một đoạn khá xa hai người lại tiếp tục như chỉ tham quan tìm hiểu xung quanh, cả hai đều đồng nhất về nhà mà thảo luận sau, bây giờ ở ngoài đường không tiện.

Đi sâu vào trong làng cũng nháo nhiệt hơn chút. Có quán hàng cũng có người đi qua lại nhiều. Tiếng nói chuyện lẫn tiếng rao bán hàng sống động đến không tưởng. Hai người tiếp tục chậm rãi quan sát xung quanh. Tại một quán trà nhỏ vang lên tiếng bàn luận sôi nổi của mấy thanh niên. “Chà, lần này bên Thánh Điện lại không biết làm gì nữa, chiêu mộ quy mô cả Đại Lục như vậy.”

Người bên kia dãy bàn lại tỏ vẻ hiểu biết nói: “Vậy thì ngươi thực sự chưa biết thêm thông tin rồi. Lần trước ta có cơ hội lên thành trung tâm liền nghe bảo lần này thánh điện đã bắt đầu muốn đổi hình thức chiêu mộ để có thể thu hút nhiều nhân tài đấy.” Mấy người xung quanh bát quái hơi bất ngờ chờ nghe hắn kể tiếp.

Thanh niên kia không nhanh không chậm tiếp lời: “Có một số thế lực khác bắt đầu đề phòng đến Thánh Điện sợ có ý đồ gì khác nhưng vẫn chưa có động thái gì mà chỉ quan sát thôi.” Nói xong người kể hơi nhấp ngậm trà mà nhâm nhi.

Người xung quanh thì hơi mất kiên nhẫn nhưng muốn biết thêm chuyện liền đành nhẫn nhịn nghe kể. Người kia thấy mọi người hơi mất kiên nhẫn cũng không chần chừ nữa, nói: “Tuy rằng ai cũng nghi hoặc chuyện này nhưng nghe bảo nếu trở thành Thánh Tử liền có cơ hội tiến vào hố đen Tây Cảnh nha.”

Mọi người xung quanh nghe xong liền ồn ào bắt đầu thảo luận. Ai cũng biết được hố đen Tây Cảnh thuộc quyền quản lý của Thánh Điện. Mà hố đen này đã được qua kiểm tra, trong đó có rất nhiều báu vật, độ nguy hiểm cũng không cao, rất thích hợp cho Hồn Sư trung cấp trở xuống để luyện tập.

Đây là mơ ước của bao nhiêu Hồn Sư a. Quả thực lời mời rất hấp dẫn, Phải biết rằng đứng trên con đường tu luyện ngươi có tư chất là một chuyện, nếu vào hố đen lấy được bảo vật gì đó liền có thể một bước lên trời, cũng có những bảo vật có thể bảo vệ tính mạng ngươi ngay thời khắc sinh tử,... biết đâu đó lại cũng là cơ hội giúp ngươi sau này đứng trên đỉnh cao nhân sinh hơn nữa trở thành truyền thuyết mà đã vạn năm chưa có.

Đây cũng là lý do nhiều người liều mạng vào hố đen với tâm lý cầu phúc trong họa. Thanh niên kể chuyện đợi mọi người bàn xong mới phá không khí nói. “Nhưng mà, nghe nói Thánh Điện sẽ đưa ra kiểm tra gì đó để chọn lọc người làm Thánh Tử, mức độ cực khó, không đạt liền loại.”

Mọi người xung quanh mất hứng há mồm, đây là tuyển chọn rất khắt khe. Chỉ có một lần kiểm tra không được liền loại, quá gắt rồi đi. Nhưng xét trên cả Đại Lục làm vậy cũng không lạ. Thanh nhiên kia lại lên tiếng nói tiếp: “Các vị cũng không nên quá thất vọng bởi Thánh Điện sẽ cho mỗi học viện hai xuất tham gia. Dù sao hố đen kia cũng giới hạn người mà.”

Cả đám người nghe xong lại bắt đầu sôi nổi bàn luận. Một góc nhỏ cạnh khu quán trà, An Sinh cùng Linh Nhạc nghe xong mọi chuyện liền quyết định đi tìm hiểu thêm. Người xung quanh mấy quầy hàng như có vẻ rất quen hai người. Phát hiện họ liền đuổi như đuổi tà. Chắc hẳn sợ họ lại đến xin ăn hoặc cũng có thể sợ xui xẻo đến việc làm ăn của mấy người đó.

Hàng loạt câu mắng chửi liền cứ như vậy liền tới liền tiếp, đi đến đâu nghe đến đó. An Sinh cùng Linh Nhạc chạy vào một ngõ hẻm vắng người thở hổn hển. Vừa mới tỉnh lại cũng như phải đi quãng đường dài khiến hai người mệt nhọc quá độ. Lúc này ngồi xuống cảm giác đói càng rõ ràng hơn.

Cũng đúng thôi, cả tuần hai cái thân thể này cũng chưa ăn gì lót dạ như lời hai người trước đó đã nói. Đúng lúc này, một bà lão đi ngang qua thấy hai đứa nhóc gầy yếu ngồi trong góc tường không khỏi còn chút tình người cho hai chiếc bánh bao. An Sinh cùng Linh Nhạc nhanh chóng đứng dậy sau đó cúi đầu lia lịa cảm ơn bà cụ.

Đợi bà đi xa, hai người mới thả lỏng xuống ngồi gặm từng miếng bánh vừa khô vừa cứng, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có gì để ăn.

Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức lực thì hai người đồng nhất quyết định về ngôi nhà kia rồi lại nói tiếp. Tuy nhiên đến khi gần đến chỗ chân núi thì lại bắt gặp một đám nhóc con tầm bảy, tám tuổi đứng chặn đường.

An Sinh cùng Linh Nhạc nhìn nhau liền đoán được chuyện gì xảy ra. Cảnh bắt nạt ngày nào đây chứ còn gì nữa. Hai người đứng im lặng nhìn chằm chằm vào lũ nhóc. Tên cầm đầu một thân béo tròn đưa tay chỉ đến trước mặt bọn họ. “Hai ngươi, mau đưa tiền cho ta. Nghe lời thì sẽ cho ngươi chiếc bánh này.”

Hắn vừa nói vừa khoe chiếc bánh đã cắn dở một nửa trên tay. Mấy tên nhóc phía sau cũng phụ họa theo. “Đúng đó, mau đưa tiền. Bọn ta sẽ nể tình cho các ngươi miếng bánh.”

“Nhanh đưa tiền cho đại ca, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

“Đúng đấy, nhanh giao tiền.” Từng tên từng tên nhốn nháo đến ồn ào. Linh Nhạc đã bực bội nghẹn trong lòng từ lâu liền hơi ngoáy tai ghét bỏ nói. “Bọn tao không có nghĩa vụ phải đưa tiền cho mày, tên lợn.”

Tên béo lần đầu tiên bị nói vậy liền tức giận tím mặt chỉ trước mặt Linh Nhạc gằn giọng. “Ngươi dám nói ta là lợn?” Linh Nhạc thản nhiên liếc sang. “Tại sao không?” Tên béo tức giận đến không biết làm gì. Không phải trước kia bọn này nghe lời lắm sao, sao bây giờ mới mấy ngày liền vênh váo không nghe lời hắn rồi? Tức giận, hắn liền ra lệnh mấy đứa nhóc phía sau: “Tụi bay, đánh con nhỏ hỗn láo kia ta đây liền thưởng lớn.”

Đám nhóc nghe đến tiền thưởng lớn liền hứng khởi chuẩn bị tư thế đi đánh người. An Sinh và Linh Nhạc cảnh giác. Lúc mấy đứa nhóc đã vây quanh hai người chặn hết lối thoát, trên tay mỗi đứa nhóc cầm mấy cây gậy gỗ vừa tay ra thế chuẩn bị tiến đánh.

An Sinh hơi thấy quen thuộc nhìn cảnh trước mắt, có chút hơi giống cảnh hắn và cô cùng bị bắt nạt lúc ở cô nhi viện, hắn hỏi thầm: “Linh Nhạc, vẫn nhớ chứ?” Linh Nhạc nhìn tình cảnh trước mắt gật đầu tỏ vẻ nhớ. Sau đó trong một khoảnh khắc cả hai người từ dựa lưng nhau thành phi nhanh về hai phía ngược chiều nhau nhanh gọn giữ chặt cây gậy một trong hai đứa nhóc gần đó đang giơ lên trước mặt.

sau đó lại đưa tay khác lên bám vào mặt chúng lấy hết sức lực nhanh gọn đập đầu chúng xuống đất. Sau khi cả hai phá được vòng vây liền nhanh chóng chia ra hai phía chạy ngược chiều nhau. Tên béo tức giận liền hét lớn: “Đứng ngơ ra đó làm gì, mau đuổi theo!”

Mấy đứa nhóc còn lại hồi phục tinh thần sau đó liền chia hai hướng khác nhau đuổi theo, một lúc sau liền quay trở lại chỗ cũ mà không bắt được người. Mấy tên nhóc quay trở về liền bị tên béo mắng thậm tệ sau đó vì không làm được gì, cả đám bỏ đi về.

Đám nhóc đi được một lúc, phía sau góc tường gần nơi tên béo đứng ban đầu liền lòi ra hai thân hình nhỏ nhắn. An Sinh cùng Linh Nhạc nhìn nhau cười rồi đập tay ra hiệu thành công. Vẫn là áp dụng quy tắc nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vì lúc mới xuống núi hai người đã đi qua lại mấy ngóc ngách nên lần này liền thoát được nguy hiểm.

Dù sao tên béo đứng ngay gần chân núi không thấy họ quay lại hiển nhiên cũng không lên tìm, hoặc có thể do hắn lười lên tìm. Mà ngọn núi này cũng không thấp, leo xong cũng dễ mất nửa cái mạng. Hiện tại đối với thể trạng hai người là vậy, gắng gượng đến được giờ cũng là nhờ bà lão kia cho hai cái bánh.

Hết chương 2: Chúc các bạn độc giả một ngày tốt lành.

Hắc Liên Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.