Bị Triệt Hồn Tiêu làm cho choáng váng, bóng đen như có chút dừng lại.
Tiếng gió xé đến, bóng đen tránh né hướng đánh của Du Phiến. Bạch nhân lúc này phi đến ngay phía sau đưa đoản đao kề ngay cổ hắn.
Bóng đen như cảm nhận được, hạ người tránh né sau lại dùng tốc độ cực nhanh một kích đánh Bạch bay ra xa.
Triệt Hồn Tiêu lần nữa nhất kích mà diệt vậy nhưng bóng đen như biết trước lập tức dùng kết giới và pháp bảo phòng hộ. Kết giới vừa hay cản lại một phần uy lực này của Linh Nhạc.
Tuy không đánh ngất được đối phương nhưng cũng đủ câu giờ cho An Sinh. Linh Nhạc lao đến đánh cận chiến cùng Bạch.
Thủ pháp của kẻ đến không tầm thường. Mọi đòn đánh đều có uy lực tương đương một đại năng. Đám An Sinh liều mạng mà đánh cũng không thể đuổi kịp hắn.
Du phiến cũng không đủ lượng đè ép đối phương, An Sinh quyết định dùng Kim Long.
Kim Long một đường hóa hình sau đó ngay lập tức tấn công đến bóng đen.
Hồn thú sẽ như có thực thể nhưng kim long lại không phải vậy. Nó như một linh hồn dạng trong suốt, bóng đen không thể tác động bất kỳ đòn đánh nào lên nó.
Du phiến cũng du tẩu đến, hàng trăm chiếc lao quanh bóng đen. Bạch phối hợp cùng đoản đao tiến đánh, chỉ chờ cơ hội ra tay.
Lâu Như đứng ở phía xa run sợ. Cô ta không thể tham gia vào đánh, chỉ biết đứng đó mà nhìn.
Đúng rồi, có các học viên khác ở đây không xa. Cô ta phải đi kêu người đến.
Lâu Như bỏ chạy, bóng đen cũng vừa hay thấy được. Uy áp đột ngột tỏa ra, cả bọn An Sinh đều bị văng ra xa.
Bóng đen rất nhanh phi đến phía Lâu Như. Thấy tình thế cấp bách, Linh Nhạc liền lấy ngay Triệt Hồn Tiêu phi đến bóng đen.
“Lâu Như học tỷ cúi đầu xuống!”
Lâu Như dù hoảng sợ cũng nghe lời cúi xuống.
Vút! Triệt Hồn Tiêu xuyên thẳng vào bóng đen. Nhưng bóng đen ngay lập tức hóa thành làn khói rồi biến mất. Bấy giờ đám An Sinh mới biết đó không phải bản thể.
Kẻ chân chính đã chạy từ lâu. Nhưng là từ lúc nào thì bọn hắn vô phương biết được.
Ngay lúc này, tiếng bước chân từ xa cũng đến gần. Đồng bọn Hi n vừa hay đi đến, thấy ai nấy đều nằm liệt thì lập tức cho người kêu Lão Sư.
“Các ngươi... đây là có chuyện gì?”
An Sinh đứng dậy phủi bụi bẩn trên người nặng nề nói. “Trở về lại nói đi.”
“...”
Nửa đêm là thời điểm an tĩnh nhất vậy nhưng trong Học viện lúc này không khí lại thực căng thẳng.
Vụ việc lần này ít nhiều liên quan đến kẻ phá hỏng kết giới trước đó, các lão sư trong Học viện đều tập trung lại, thậm chí hiệu trưởng cũng xuất hiện.
Tịnh Liên bước qua, tâm trạng có chút lo lắng mà vỗ vai An Sinh. An Sinh gật đầu với bà tỏ vẻ mọi chuyện sẽ ổn, Tịnh Liên mới thở dài đi đến chỗ ngồi.
Tô Mạc quan sát thấy đã đông đủ, mắt hướng về đám An Sinh mà đánh giá. Sau một khắc để đám người chịu đựng sự tĩnh lặng khắp đại phòng, Tô Mạc mới khoan dung lên tiếng.
“Kể rõ sự tình.”
An Sinh giọng nói trầm ổn, không run sợ đem hết sự thật thấy được mà nói ra. Ngay khi nói đến sự biến mất của bóng đen, đám người trong đại phòng ai nấy đều tỏ vẻ không tin được.
Tô Mạc nhâm nhi tách trà, hỏi lại An Sinh rõ ràng. “Thực sự là khói đen?”
An Sinh mắt kiên định nhìn Tô Mạc. “Học trò không nói dối.”
Chưa để Tô Mạc lên tiếng, một tiếng nói giễu cợt vang lên khiến đại phòng lại rơi vào tĩnh lặng. “Hay cho câu học trò không nói dối, kẻ như ngươi biết đâu lại là đồng lõa với bọn bóng đen đó.”
Tịnh Liên tức giận đứng lên chỉ về kẻ đối diện. “Triệu Dương, ngươi có thôi ngay đi không! Có chứng cứ gì mà ngươi dám nói như vậy?”
Kẻ tên Triệu Dương cũng là một Lão sư trong Học viện, nghe nói năng lực không ra gì nhưng nhờ có quan hệ mới có thể vào được Học viện. Thời điểm đó, Tô Mạc còn chưa có trở thành Hiệu trưởng, vậy nên không mấy ai ưa nổi hắn.
Triệu Dương bị Tịnh Liên nói lại cũng không tức giận. Hắn ta nặng nề xách cái thân nặng mấy chục ký mà đứng lên hướng Tô Mạc hơi cúi.
“Thứ cho ta nói thẳng, nếu không phải đám người này có vấn đề thì sẽ không hoảng loạn mà đáp trả như vậy. Có đúng không Tịnh Liên lão sư?”
Tô Mạc mắt thâm sâu ra hiệu Tịnh Liên ngồi xuống. Ông lại hướng xuống thiếu niên ở dưới mà hỏi.
“An Sinh, theo ngươi bóng đen đó là gì?”
An Sinh trước đó dù bị Triệu Dương nói vậy, tâm vẫn không hoảng, bình tĩnh đáp lại. “Học trò cảm thấy kẻ này tu luyện không giống người bình thường. Khi giao đấu, mọi chiêu thức đều là mờ ảo khó nắm bắt. Hơn nữa, Hồn lực của hắn khiến học trò cảm thấy ghê rợn.”
Tô Mạc lại nói. “Trước kia, Đại Hồn Lục cũng từng phải đối đầu với mối đe dọa như vậy. Ngươi biết ta đang nói đến gì đúng không?”
An Sinh gật đầu đáp. “Học trò biết. Đó là Ma Huyết.”
Triệu Dương như bị phớt lờ lúc này lại bật cười. Hành động này rõ ràng là không để Tô Mạc vào mắt. “Giao đấu một lần liền có thể đoán ra đó là Ma Huyết, ngươi cũng thật là giỏi đi.”
An Sinh đáp lại. “Học trò không nói đó là Ma Huyết.”
Triệu Dương giọng điệu càng khó nghe hơn. “Hậu bối mà dám vô lễ như vậy sao?”
Tô Mạc lần này thực sự tức giận. Uy áp tỏa ra đè nén Triệu Dương phải quỳ xuống. “Triệu Dương, ta không nói không phải vì kiêng nể ngươi thân thiết với lão tổ. Ngươi đây là muốn làm phản, ta sẽ không nương tay.”
Triệu Dương bị uy áp ép phải quỳ xuống. Dù tức giận nhưng sức lực hắn lại không thể phản lại, cắn răng gằn từng chữ mà nói. “Là… lỗi của ta.”
Dứt lời, uy áp cũng không giảm đi chút nào. Tô Mạc từ trên bệ bước xuống trước đám An Sinh rồi nhìn xung quanh.
“Những người khác có lời muốn nói?”
Một Lão sư khác cũng xem như chính trực, thật tâm đáp. “Theo ta thấy chuyện này không liên quan đến đám học viên. Nếu có điều muốn nói thì đó là không một Lão sư nào trong Học viện phát hiện có kẻ ngang nhiên tiến vào kết giới.”
Tịnh Liên lúc này cũng thuận thế nói. “Hơn nữa, có gần trăm học viên tại đó, nếu như không đến kịp...”
Gần với Tịnh Liên nhất, một lão sư cho ý kiến. “Trước mắt nên hạn chế đám nhóc này không được ra khỏi học viện một thời gian. Trong thời gian đó điều tra lại toàn bộ mọi chuyện.”
Tô Mạc im lặng một lúc, sau mới nói. “Học viên An Sinh, Linh Nhạc, Bạch và Lâu Như hạn chế ra khỏi Học viện trong một tháng. Một tháng này, Học viện sẽ hỗ trợ chi phí cho từng học viên.”
“Trong một tháng này yêu cầu điều tra kỹ lưỡng chuyện hôm nay, việc này giao cho ngươi Giang Chi.”
Nghe vậy, một nam nhân cao to bước ra từ phía sau đáp “vâng” rồi biến mất. Có lẽ mọi người đã quen với người này nên việc xuất hiện rồi biến mất đột ngột của hắn cũng không có ai bất ngờ.
Kết thúc cuộc tra hỏi cũng chỉ cách trời sáng mấy canh giờ nữa. Linh Nhạc thở dài. “Chuyện bên Đặng Viêm còn chưa xong, bây giờ khó mà liên lạc được với hắn.”
An Sinh cũng biết tình thế trước mắt khó nói. Hiệu trưởng đứng ở phe trung lập. Ánh mắt của nhiều Lão sư nhìn bọn hắn, hắn cũng không phải không nhận ra.
Nếu là liên quan đến Ma Huyết, chuyện liền không đơn giản như vậy. Kẻ tu ma ở Đại Hồn Lục này xác định chỉ có một kết cục. Đó là cái chết.
“Trước tranh thủ gửi thư đến Đặng Viêm trước. Trong thời gian này chúng ta cũng phải nâng cao thực lực lên, ta có linh cảm chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu.”
Linh Nhạc cùng Bạch gật đầu tán thành. Ba người rất nhanh trở về tu luyện.
“...”
Cách đó không xa, Triệu Dương mắt đầy thù hận nhìn đám An Sinh trở về. Nếu không phải chủ nhân bảo dồn ép bọn oắt con đó thì hắn cũng không phải nhục nhã như vậy.
Nhưng cũng xem như là cho bọn nó có thời gian hưởng thụ trước khi chết vậy. Sắp tới hắn sẽ không còn yếu kém như vậy nữa. Cả tên khó ưa Tô Mạc, cứ sống cho tốt vào, hắn sẽ dùng bàn tay này xử lý từng kẻ từng kẻ một.
Triệu Dương xoay người một đường đi thẳng về phía bóng tối. Hắn đi thẳng về khu vực phía Tây rồi quỳ xuống trước một bóng đen trước mắt.
“Thế nào rồi?”
Triệu Dương cúi thấp đầu đáp. “Tô Mạc bảo vệ bọn chúng, không thể ép hắn dùng Hồn lực được.”
Bóng đen nghe vậy, không một chút do dự đạp Triệu Dương một cái khiến hắn ngã về bên. Nhưng Triệu Dương không vì vậy mà tức giận, hắn sợ hãi liền rất nhanh đứng dậy quỳ lại chỗ cũ.
Bóng đen chán ghét mà nói. “Chỉ có một việc đơn giản như vậy cũng không làm được. Đúng là phế vật.”
Triệu Dương hốt hoảng bám lấy chân của bóng đen không màng danh dự mà quỳ bò theo hắn. “Đại nhân tha tội, nhất định lần tới thần sẽ làm được, nhất định sẽ được.”
Triệu Dương miệng khô khốc không dám nói thêm gì. Thọ nguyên của hắn sắp hết, hắn không thể đợi thêm được nữa. Chuyện lần này hắn phải liều mạng làm bằng được.
Bóng đen như có suy ngẫm, một lúc sau mới lên tiếng nói. “Sắp tới sẽ có Lễ Chúc Phúc của Thánh điện. Chờ tới ngày đó rồi ra tay cũng không muộn.”
Triệu Dương thấp thỏm nhỏ giọng hỏi lại bóng đen. “Ý ngài là…”
“Ngày đó Hộ vệ và Học viên sẽ đi xuống trấn để chuẩn bị lễ. Học viện cũng canh gác lỏng lẻo hơn.”
“Khi đó ngươi hãy lẻn vào khu đám An Sinh ở, sau đó thả nó vào.”
Triệu Dương một bộ dạng không khác với kẻ điên là mấy. Mắt hắn toát lên vẻ thèm khát trước đó chưa từng lộ ra, khuôn mặt có lúc lại mơ hồ biến dạng đến kỳ dị.
Bóng đen liếc qua hắn, không nói gì mà biến mất vào màn đêm đen. Một đêm không mộng cứ vậy mà trôi qua.