Học viện mà bọn hắn chọn là học viện Luân Tư, một trong tứ Đại học viện nổi tiếng nhất Đại Hồn Lục. So với học viện Thủy Cồ thì ở đây tự do đi lại hơn nhiều. Đây là một điều cần thiết với An Sinh và Linh Nhạc.
Lại nói, khi tiến vào bọn họ phải đưa thư đề cử đến. Người gác cổng mới đầu còn có chút khinh thường đám An Sinh do bọn hắn đi bộ đến mà không phải bằng bất cứ pháp bảo hay dị thú phi hành nào. Nếu đem ra so sánh với đám con cháu thế gia thì quả thực quá đỗi tầm thường.
Ngay khi nhận ra dấu ấn của vị lão sư đứng nhất nhì học viện hiện lên, người gác cổng lập tức liền thay đổi thái độ. Hắn ta khom người thủ thế mời vào, một mặt trịnh trọng khác hoàn toàn với thái độ ban đầu.
Linh Nhạc cùng An sinh cũng không có hứng thú để ý đến thái độ gác cổng, cứ như vậy tiến vào học viện.
Bạch cùng An Sinh đi bên cạnh Linh Nhạc liền chú ý những ánh mắt xung quanh, đồng thời âm thầm ghi nhớ lại từng khuôn mặt ngày hôm nay.
Ba người được dẫn đến một gian phòng riêng biệt, nơi đây khác hẳn với cách đãi ngộ của những người ngoài kia.
Đám An Sinh vừa ngồi xuống không lâu, bên ngoài liền có người tiến vào. Là một nữ tử rất xinh đẹp. Nhìn qua trang phục nàng mặc hẳn cũng là người của học viện.
Khi thấy đám bọn họ nàng cũng chỉ hơi cúi đầu xem như chào hỏi, sau đó bày biện trà bánh lên bàn rồi mới lui ra ngoài. Đám An Sinh đợi không lắm cũng có người đến lần nữa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dần tiến đến trước gian phòng. Nữ lão sư với khuôn mặt sắc sảo, một mái tóc bạch kim, quanh thân đều hiện lên khí tức của cường giả. Nhưng với đám An Sinh, lão sư hẳn vẫn yếu hơn một chút so với Huyết Mộ.
“Ta đã từng xem qua trận đấu của hai nhóc ngươi. Quả thật là một màn biểu diễn đặc sắc.”
An Sinh nghe vậy cười đáp. “Ngài quá lời, vốn chỉ là vài màn đấu nhỏ của tiểu bối. Chúng ta so ra còn không bằng các tiền bối đi trước được.”
Tịnh Liên thấy vậy cười lên. Không tự kiêu, đây là phong thái nàng thích. “Ta là Tịnh Liên, sẽ là lão sư chỉ dẫn các ngươi về sau.”
“Trước hết ta cần kiểm tra lại cấp Hồn Sư.”
Linh Nhạc thấy vậy vội nói. “Tịnh lão sư, học trò có một thỉnh cầu.”
Tịnh Liên động tác hơi ngừng nhìn về phía Linh Nhạc. “Có chuyện gì sao?”
Linh Nhạc nghe vậy đáp lại. “Học trò muốn đề cử một người.” Nói đoạn, Linh Nhạc hướng ánh mắt đến Bạch.
Tịnh Liên nhìn thiếu niên gương mặt thanh tú đứng dậy hướng mình hành lễ hơi gật đầu. Lúc mới vào, nàng còn tưởng đây là hạ nhân đi theo nên cũng không nói gì. Nhưng xem ra cũng không phải như những gì nàng nghĩ.
Bạch nhìn Tịnh Liên hơi cúi đầu. “Xin ngài hãy nhận vãn bối là học trò.”
Linh Nhạc cùng An Sinh cùng hơi cúi đầu bày tỏ quan điểm của mình. Tịnh Linh mắt hơi híp lại đánh giá Bạch.
“Trước nay muốn trở thành học viên chính thức chỉ có hai cách thức. Một là nhận được thư mời từ lão sư của học viện. Hai là trải qua ba bài kiểm tra. Các ngươi đây là muốn lấy gì chứng minh để ta cho ra ngoại lệ?”
Bạch kiên định nhìn Tịnh Liên. “Là năng lực.”
Nghe vậy, Tịnh Liên không nói gì. Cả đám nín thở nhìn nàng im lặng. Dù biết rằng ngoại lệ là không ít nhưng cũng nhiều trường hợp vì chuyện này mà học viên bị đuổi cũng là chuyện đương nhiên.
Trên hết, nếu muốn đợi qua ba bài kiểm tra sẽ phải đợi đến năm sau. Cái hai người muốn là Bạch cũng có tư cách học tập như bọn họ, bởi khi nhập học danh phận của Bạch cũng bị lộ. Nếu có sự cho phép của lão sư, việc này sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Tịnh Liên chăm chú nhìn đến khi cả đám chảy mồ hôi lạnh, chợt cười lên. “Được, cho ta xem năng lực của ngươi.”
Nói đoạn, ngay trên bàn lập tức xuất hiện một quả cầu thủy tinh. Hiển nhiên, đám An Sinh biết phải làm gì.
Bạch nhìn Linh Nhạc lại hơi nhìn An Sinh. Thấy hai người gật đầu cũng tiến lên đưa tay lên trước quả cầu. Kết quả rất nhanh liền xuất hiện.
Tịnh Liên không tin vào mắt mình thốt lên.
“Trung cấp hồn sư – Cấp tám mươi lăm!”
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Bạch nhanh nhẹn đáp lại. “Học trò vừa đủ mười bốn.”
Tịnh Liên giữ lại bình tĩnh, bà ngồi xuống tự nói.
“Các ngươi cũng biết học viện là khóa học năm năm. Trong năm năm này, học viên xuất sư thấp nhất là cao cấp Hồn Sư, cao nhất là Bán Thần hồn.”
Dừng một chút nàng lại nói. “Với năng lực này, hoàn toàn có thể đến khóa cuối học.”
Linh Nhạc nghe vậy bỗng nhiên mắt sáng lên. “Ngài nói là sự thật?”
An Sinh cũng có phần bất ngờ, hóa ra còn có chuyện như vậy?
Nếu Bạch đã có cấp bậc như vậy, hẳn hai đứa nhóc kia sẽ không làm nàng thất vọng. Tịnh Liên một mặt đầy mong chờ nhìn kết quả.
Một lúc sau.
Linh Nhạc, Trung cấp Hồn Sư - Cấp tám mươi.
An Sinh Trung cấp Hồn Sư - Cấp chín mươi chín.
Tịnh Liên yên lặng hồi thần vì không thể tin được. Này... này là thiên tài trong thiên tài mấy trăm năm mới có.
Tịnh Liên biết tư chất của hai người chắc chắn không tầm thường nhưng vẫn là khiến nàng phải bất ngờ. Đúng là tư chất khiến kẻ khác phải đỏ mắt mà ghen tị.
Nói đoạn, chính nàng lấy ra hồ sơ học viện phân cho đám An Sinh một căn phủ riêng biệt. Sau lại một hồi bận rộn mới xem như hoàn thành tất cả những việc cần thiết.
Ba người được chính lão sư dẫn dắt không khỏi thu hút nhiều ánh mắt tò mò đến. Cách đó không xa, một đám người cũng xem như có tiếng trong học viện thấy vậy không khỏi nổi lên hứng thú.
Tóc cam cao gầy nói.
“Lần này lại có những kẻ đặc biệt nhỉ?”
Người bên cạnh hắn mặt lầm lì nghe vậy khinh bỉ. “Để xem bọn chúng vênh váo được bao lâu.”
Thiếu niên bên cạnh mặt trắng nõn, cầm chiếc quạt phe phẩy mang dáng vẻ con nhà gia giáo bỗng cười cười đáp.
“Võ này, ngươi không để ý nữ tử bên cạnh sao? Nếu biết danh chúng ta chắc chắn sẽ tự dâng tới miệng thôi.”
Mặt lầm lì nhìn tên mặt trắng phì một câu. “Ta mới không thèm đến cái loại đó, ngươi tự đi hưởng một mình đi.”
Mặt trắng nghe vậy cười sảng khoái. “Được thôi, ta cũng không thích chia cho người khác.” Nói đoạn, đám người cũng cười nói vui vẻ kết thúc một gợn sóng vừa mới nổi kia.
Đám An Sinh đi theo Lão sư đến khu ở, nhận thẻ ra vào rồi khắc tên nhận chủ mới xem như hoàn thành hết việc.
Tịnh Liên gật đầu hài lòng với biểu hiện của ba người, sau đó thì ngay lập tức đi báo lại với hiệu trưởng.
Bạch theo hai vị chủ nhân vào phòng lúc này mới đem vấn đề thắc mắc ra.
“Việc giấu cấp Hồn Sư không phải là bị thiệt sao?”
An Sinh ngồi vào chiếc ghế đệm ở phòng khách, Linh Nhạc đơn giản giải thích. “Không thiệt, dù sao cấp độ của bọn ta cũng tự động mà ẩn đi. Trừ khi có cách thức đặc thù không ai nhận ra đâu.”
Bạch vẫn không yên tâm. “Lỡ như bị phát hiện, chuyện này...”
Linh Nhạc ngắt lời hắn. “Mới đến mà chưa học thêm được gì thì lãng phí lắm đúng không? Thêm nữa, nếu để nguyên cấp độ cũ sẽ kéo đến những phiền phức không đáng.”
Thấy An Sinh cũng không nói gì thêm, Bạch cũng không hỏi thêm nữa. Im lặng theo sau Linh Nhạc tham quan nhà ở mới.
Có tổng cộng bốn gian, một phòng bếp, một phòng khách. Nhà tắm đều có riêng ở mỗi phòng. Không gian cũng rất thoáng, quanh đây cũng rất yên tĩnh.
Đây là điều làm Linh Nhạc hài lòng nhất. Cô vui vẻ tiến lên lầu chọn phòng của mình. Bạch Cũng về phòng thu dọn đồ đạc.
Chỉ còn An Sinh vẫn còn ngồi ở phòng khách. Căn nhà này muốn ra vào đều phải thông qua cái thẻ mà họ vừa nhận chủ. Nơi đây cũng được bảo vệ bởi một trận pháp cỡ vừa, cũng được xem là loại rất tốt đối với những lứa học viên mới.
Nghĩ nghĩ, An Sinh liền bày thêm hai trận pháp gồm một thủ, một công. Xong hết việc hắn mới về phòng của mình.
“...”
Đường dài mệt mỏi, lúc Linh Nhạc ngủ dậy trời cũng đã nhem tối. Cô xoa chiếc bụng xẹp lại vì đói, theo bản năng tìm đến phòng An Sinh.
Bên trong phòng, An sinh đang vận Hồn lực về tay trái để kiểm tra, nghe tiếng gõ cửa hắn liền ra ngoài.
Nhìn thấy người nào đó mắt còn chưa mở rõ, một đầu tóc bù xù thì không khỏi buồn cười.
“Đói rồi?”
Linh Nhạc gật đầu.
“Ừm, thêm nữa là hoa văn lại đậm thêm rồi.” Cô vừa nói vừa ngáp rồi giơ cánh tay trái của mình lên, An Sinh cũng đem ra đối xứng với hoa văn trên tay cậu. Vừa vặn đều là cùng đậm thêm một mảng.
Nói đến hoa văn xuất hiện ở tay trái của bọn họ, năm năm qua hai người đã tìm khắp Tây Đại Lục cũng không có lấy một mảnh tin tức.
Ngoài việc Đóa Hoa Hắc Liên kia thêm nhiều cánh hoa mỗi lần tấn cấp, Kim Long cũng to hơn thì không có thêm nhiều biến đổi khác.
Hai người cũng chỉ còn cách mau chóng tu luyện và tấn cấp. Biết đâu đến một cấp độ nhất định, bí mật này liền lộ?
Hôm nay hoa văn đã đậm thêm một phần, màu sắc cũng dần rõ ra. Chúng có vẻ hiện lên ánh bạc mờ ảo lại dễ hấp dẫn ánh mắt. Chính vì vậy, hai người cũng đã làm một trận pháp cấp cao để che dấu hoa văn này.
Tuy nhiên gặp người cấp bậc cao hơn thì không biết được. Do vậy, cổ tay trái của hai người đều quấn một băng vải mỏng cùng màu với trang phục, ít ra sẽ đỡ gây chú ý hơn.
Trận pháp này là trận pháp khó nhất mà An Sinh từng làm. Ngoài vượt cấp dễ nguy hiểm thì nó còn khiến người thi triển phải tiêu hao hồn lực nặng nề. May mắn là Hồn Lực còn hồi phục lại được nhưng nếu là Hồn Thức thì khó nói.
An Sinh xoa đầu Linh Nhạc lại dặn cô đi rửa mặt rồi mới ra ngoài dùng bữa. Bạch nghe lệnh qua truyền âm nên đã đợi sẵn hai người tại phòng khách.
Cả ba đi theo đường được chỉ dẫn đến thực đường của học viện. Nơi đây được phân tầng dựa trên năng lực của học viên.
Lầu một dành cho tất cả mọi học viên, lầu hai cho những người có cấp độ đánh giá cao hơn. Cuối cùng là lầu ba cho các lão sư và những học viên có đánh giá bậc nhất.
Nhắc đến cấp bậc đánh giá thì cũng phải nói đây là một cách khá hay ở học viện. Đúng với câu nói: “Chỉ lấy năng lực, không phân gia thế.”
Ở đây không được phép tiêu Hồn Thạch, người có năng lực sẽ đi lên đài khiêu chiến. Số hạng sẽ biến động theo ngày. Trong đó hai mươi hạng đứng đầu được xem là đánh giá bậc nhất, từ hạng hai mốt đến năm mươi là đánh giá khá.
Những học viên nằm trong năm mươi người được chọn là những người rất được xem trọng. Mọi thứ ở học viện từ những việc như giá thuê nhà, tiền ăn, sách kỹ năng, bùa, pháp trận, pháp bảo,... tất cả đều tính qua điểm tích lũy từ thứ hạng.
Nếu nói việc tự do ra ngoài không khiến cho học viên tự do nhiều mặt nhưng thứ hạng trong hai mươi người có đánh giá bậc nhất chính là đánh giá cuối cùng để học viên đủ điều kiện để xuất sư.
Đó là lý do vì sao, học viện Luân Tư là một trong những học viện dễ vào nhưng khó ra. Muốn ra chỉ có dùng năng lực chứng minh. Từ trước đến nay đều không có bất kỳ trường hợp nào có thể gian lận. Điều này càng làm đám An Sinh cảm thấy khâm phục hơn về người quản lý học viện.
Việc kiếm điểm trong học viện ngoài việc phải khiêu chiến, học viên cũng có thể chuyển sang buôn bán hoặc trao đổi tại khu trao đổi của học viện.
Học viên sẽ đăng ký quầy, sau đó lại bày hàng bản thân muốn bán. Người đến trao đổi thì đa dạng từ học viên đến cả lão sư.
Bọn An Sinh đều đã được phát một lượng điểm vừa đủ qua một tấm thẻ vàng trước đó. Thẻ này vừa là nơi tích điểm lại là nơi có chứa thông tin của học viên.
Điểm nhận được xem như là tiền ba người sinh hoạt trong ba tháng. Điều này tương đương với việc ba tháng sau họ phải tìm cách kiếm điểm để có thể chi tiêu cho sinh hoạt về sau.
Hết chương 41:
Hắc Liên Hoa.