Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 8: Chương 8: Trấn Phù Dung




Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, An Sinh cùng Linh Nhạc tiếp tục đi theo con đường đất ra đến dường lớn. Tiếp tục đi dọc theo con đường lớn về phía tay phải, thi thoảng cũng sẽ bắt gặp xe thú qua lại. Sở dĩ gọi vậy vì thú ở thế giới này rất khỏe, con sức yếu nhất cũng có thể đi liên tục ba ngày ba đêm.

Thú kéo xe có hai loại là chủ yếu. Một loại gọi Mã Lông Nham, con còn lại gọi Sói Xám.

Tuy nhiên những con được chọn để kéo xe lại là những con thô kệch, không đẹp mắt, cấp bậc trong các loài thú lại là loài hạ đẳng nhất. Vì vậy, qua thú kéo xe người ta còn có thể đoán được năng lực của chủ nhân chiếc xe.

Chẳng hạn như con Mã Lông Nham kia, lực kéo thì tạm được nhưng lông của nó tạp nham giữa xám, đen, trắng, rồi thi thoảng lại có chỏm bị biến thành màu nâu hơi vàng, trông thực đau mắt. Ít ra loài sói chỉ có một màu vẫn là ưa chuộng nhiều hơn.

An Sinh và Linh Nhạc thì chỉ tạm bợ đi nhờ xe hàng do sói xám kéo. Nghe bảo loài này chạy nhanh nên họ chỉ tốn một Hồn thạch hạ cấp liền có thể ngồi nhờ. Không tốn đến nửa ngày, chiếc xe dừng tại một trấn tên Phù Dung.

Người qua lại cũng nhiều và nhộn nhịp hơn nới thôn nhỏ kia. Hai người dùng số Hồn thạch còn lại đến cửa tiệm quần áo nhìn khá thô sơ, mua hai bộ đơn giản. Sau lại nhân cơ hội này mà soi gương nhìn mặt. Phải nói rằng từ lúc đến thế giới này, hình hài bản thân mình ra sao hai người còn chưa có nhìn qua đâu.

Trước gương là hai đứa trẻ năm tuổi, khuôn mặt rất gầy, nhưng đôi mắt lại tròn to màu xanh đen. Cả hai đều đang diện trên người một bộ quần áo màu tím xanh đơn giản hơi giống trang phục thời Nguyễn. Chỉ khác ở chỗ, đồ nữ ở dưới là vái dài, tà áo cũng được biến tấu thêm nhiều lớp mỏng tạo nên một dải xếp không đồng đều.

Thêm nữa bên trong váy còn là một dạng loại quần bó, tiện cho nữ giới hoạt động. An Sinh thì cũng có một phần áo trên giống bên Linh Nhạc, phần tà áo dài và ít tà hơn trang phục của nữ giới. Phần quần được biến tấu ống rộng và bó ở dưới nhìn khá năng động.

Tóc của cả hai đều dài hơn lưng nên việc tiếp theo là phải mua dây buộc tóc. Tóc dài lại đẹp vậy hai người cũng không nỡ cắt, lại nói trừ khuôn mặt ra An Sinh cùng Linh Nhạc đều giống y hệt nhau. Sau khi mua đủ đồ cần thiết thì vừa vặn số Hồn thạch của họ chỉ còn lại chưa đến một nửa.

Đây là cả hai đã thực tiết kiệm để dành. Trước mắt, việc quan trọng hơn là kiếm tiền. Hai người không suy nghĩ nhiều, dù sao mục tiêu của họ là tiến đến Đông Đại Lục và nhập học.

Đi dạo được một vòng và mua thêm hai cuốn sách, Linh Nhạc cùng An Sinh dừng chân trước một quán trọ nhỏ. Chủ quán mới đầu thấy hai đứa nhóc định đuổi về nhưng tiền dâng đến trước mắt không lấy thì cũng là quá ngu.

Lão ta thay đổi mặt tươi cười tiếp đón. Linh Nhạc cùng An Sinh không tỏ thái độ gì mà theo lão lên phòng. Cả hai thay nhau tắm rửa, lại lót dạ bằng chiếc bánh bao chay mới thỏa mãn đi đọc sách. Trên giường bày hai cuốn Lịch sử Đại Hồn Lục và Thông hiểu về Hồn lực.

Hai người mỗi người một quyển chia nhau cùng đọc. Sau hai canh giờ, An Sinh tóm lược nội dung.

“Lịch sử theo như sách kể, từ khi xa xưa nơi đây chỉ là một mảnh khí đơn sơ. Sau hơn nghìn năm bay lượn trong vũ trụ thì nó tiến vào dải khí. Nơi đây tề tựu nhiều mảnh khí khác và xếp theo các cấp bậc khắc nhau. Ngay sau đó không lâu, hai vị thần khí tiến vào và khai thiên lập địa cho mảnh khí này. Trải qua thêm hàng vạn năm, Đại Hồn Lục cũng dần hình thành, hưng thịnh như ngày nay. “

“Họ nói rằng một vị Thần Long đã khai thông thiên địa tạo hồn khí, một vị thần khác mang lại sự sống gọi là Thần Hoa tạo nên sinh vật, con người và ban tạo quy tắc thế giới. Vì thế mỗi một linh hồn được sinh ra, thế giới sẽ ban tặng một năng lực cho linh hồn đó.”

“Năng lực đó khi thức tỉnh mạnh hay yếu còn tùy thuộc và linh hồn của người đó. Tùy năng lực mà chia làm hai loại chính là Hồn lực và Thánh lực. Người có Hồn lực gọi Hồn Sư, có thánh lực gọi Thánh Sư.” An Sinh chỉ đến bản đồ nhỏ được vẽ trong trang sách, Linh Nhạc cũng nhìn theo.

“Thế giới này được tạo ra và chia thành bốn tiểu Đại lục lần lượt gọi Đại Lục phía đông, tây, nam, bắc giống như bản đồ ở thôn kia vẽ. Đây là nơi chúng ta đang ở.”

Linh Nhạc chăm chú lắng nghe gật đầu ra hiệu cậu kể tiếp.

“Một tiểu Đại Lục sẽ có một Thánh Vương cai trị, dưới Thánh Vương có nhiều Thánh Hồn ở các thành khác nhau mà cai quản. Mỗi tiểu Đại Lục như vậy lại có bốn thành, đặc biệt Thánh Điện sẽ có các Thánh Sư với năng lực duy nhất là năng lực ánh sáng. Một dạng năng lực chữa lành hồi phục cực mạnh.”

“Trên một tiểu Đại lục sẽ có ít nhất một Thánh Điện, nơi đây sẽ đào tạo các đứa trẻ có năng lực ánh sáng cùng tư chất tốt trở thành Thánh Tử. Đây cũng là nơi thờ hai vị thần đã tạo ra thế giới nên người dân rất tôn kính Thánh Sư cùng Thánh Tử.”

An Sinh kể xong cũng nói: “Lịch sử hình thành Đại Hồn Lục là vậy nhưng thực tế đến giờ cũng không hẳn là có gì đó thay đổi hay không. Trong sách cũng không nói sau khi hai vị thần khai thiên lập địa đã đi đâu. Giả thuyết có rất nhiều nên điều này lại càng là một bí ẩn chưa được giải đáp.”

Linh Nhạc cũng thực tò mò về hai vị thần kia nhưng hiện tại họ cũng đâu có thể làm gì khác ngoài ngồi nghĩ, nhìn quyển sách trong tay cô hướng An Sinh nói: “Được rồi, giờ tớ sẽ nói về Hồn lực. Như cậu nói trước đó Hồn Lực là do thế giới ban tặng, những đứa trẻ có năng lực ánh sáng thì phải được chọn lọc và thông qua nhiều kỳ thi khắt khe mới có tư cách trở thành Thánh Tử.”

“Những người không được thế giới ban tặng năng lực là người bình thường, số khác thấp kém hơn hoặc phạm trọng tội gọi là nô lệ. Hồn Sư có tám cấp lần lượt gọi: Nhập môn, Sơ cấp Hồn Sư, Trung cấp Hồn Sư, Cao cấp Hồn Sư, Bán Thần Hồn, Thần Hồn, Bán Thánh Hồn, Thánh Hồn. Vượt cấp Thánh Hồn gọi Thánh Vương, đây giống như tồn tại của thần.”

“Vậy nên cả Đại Hồn Lục, số Thánh Vương cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi cấp Hồn lực được tính theo thang bậc một trăm. Gọi đơn giản là cấp một, cấp hai,... cấp một trăm. Sau đó lại tiếp tục quá trình của cấp Hồn Sư tiếp theo.”

“Hồn lực có Hồn dạng được phân làm ba loại chính, có thể là hồn cụ, hồn thú hoặc hồn dạng là một loài thực vật. Ngoài ba loại trên còn có loại Hồn dạng rất được chú ý đó là biến dị Hồn dạng. Người có biến dị Hồn dạng, bản chất là từ biến dị Hồn lực mà ra. Vì vậy những người như vậy thường tu luyện rất nhanh. Ví như một vị Thánh vương có biến dị Hồn dạng hỏa lôi thương.”

Linh Nhạc chỉ An Sinh nhìn theo hình vẽ mô tả cách tu luyện và vận khí.

“Thế giới có quy tắc của nó, các chiêu thức của Hồn lực được sinh ra dựa trên tri thức và bản chất linh hồn của từng người. Đó gọi là kỹ năng thức tỉnh. Ngoài việc dựa trên kỹ năng thức tỉnh để tạo chiêu thức của Hồn lực thì cũng có thể học chúng từ bên ngoài.”

“Có thể là từ người khác truyền dạy lại hay qua một cách thức nào đó. Một người có thể có nhiều Hồn dạng và rất ít người lựa chọn tu luyện tất cả số đó. Ngược lại họ sẽ chỉ tập trung vào một Hồn dạng mà họ cho là mạnh nhất.”

Linh Nhạc nhìn An Sinh. “Vậy nếu trong trường hợp tư chất kém, kỹ năng thức tỉnh cũng phế cậu sẽ làm gì?” An Sinh nghe câu hỏi rồi trầm ngâm suy nghĩ, Đại Hồn Lục là nơi rộng lớn, bảo vật hẳn không thể thiếu. Người Thánh Điện có năng lực chữa lành và hồi phục cũng không loại bỏ được khả năng có thể tăng cấp, hay thay đổi tư chất. “Có dược làm thay đổi tư chất hay không?”

Linh Nhạc gật đầu. “Chính xác, có thể thay đổi tư chất bằng dược tẩy tủy. Hoặc nhờ sự hỗ trợ từ Hồn Sư cấp bảy là Bán Thánh Hồn trở lên phá hủy toàn bộ linh mạch sau đó ngâm dược hồn do Thánh Điện ban. Thêm nữa, mọi đứa trẻ khi đủ mười tuổi đều sẽ được kiểm tra Hồn lực, bởi lúc này mới là thời điểm ổn định để kiểm tra. Nếu kiểm tra sớm hơn, kết quả sẽ không rõ ràng.”

Nói xong, Linh Nhạc nhấp ngụm nước rồi thở dài. “Trong sách chỉ ghi đến đấy thôi, những thứ khác chúng ta nên tìm hiểu thêm.”

An Sinh nghe vậy rơi vào trầm tư, một lúc sau cậu mới hỏi: “Linh Nhạc.”

Đang uống nước, Linh Nhạc thấy cậu gọi mình cũng đáp. “Sao vậy?”

“Hồn dạng của chúng ta là song hồn, vậy thì chắc chắn tu luyện cũng sẽ không ai dị nghị.”

“Ừm, đúng là vây. Có chuyện gì sao?”

An Sinh lắc đầu.

“Không, chỉ là yên tâm hơn rồi. Ít ra có bị lộ cũng không trở thành người bị chú ý.”

Linh Nhạc cũng đồng ý với An Sinh.

“Quả thật như vậy.”

Hai người nói chuyện một lúc thì cũng không chống cự được cơn buồn ngủ nữa liền bỏ mọi việc qua một bên, một đêm không mộng yên bình mà qua.

Sáng sớm hôm sau cả hai cũng chưa vội trả phòng mà tìm đến khu rừng bên cạnh trấn.

Khu rừng này hoàn toàn tách biệt với khu rừng ở thôn làng kia nên họ cũng không lo bị người quen bắt gặp.

Khu đất ở đây thoáng ráo hơn so với bên kia nhưng đi cả buổi cũng chỉ bắt được có con thỏ. Hai người cũng không đòi hỏi nhiều, bữa trưa sau đó rất nhanh đã có. Giải quyết xong vấn đề thức ăn, An Sinh cùng Linh Nhạc lại đi tìm thảo dược.

Kiến thức về thảo dược là sớm nay mới học từ cuốn sách mua được, cứ như vậy cặm cụi cần cù tìm kiếm cả ngày họ thu hoạch cũng không uổng công. Cả hai đem về bán cho quầy thuốc tổng nhận năm Hồn thạch sơ cấp, đủ để cho họ ở qua đêm nay.

Về đến quán trọ nhỏ, hai người đưa cho lão chủ một viên Hồn thạch sơ cấp trọ đến hết ngày mai. Tuy nhiên, hai người quay lưng lên phòng không lâu, chủ trọ lại nhìn họ với ánh mắt tham lam độc ác.

Hôm nay trấn Phù Dung có mở hội, An Sinh cùng Linh Nhạc từ chiều đã háo hức về sớm để kịp tham quan. Dưới trấn ánh đèn lồng thắp đến sáng một vùng trời, nơi nơi tiếng rao bán cùng tiếng trẻ con cầm lồng đèn vui đùa. Linh Nhạc cùng An Sinh một thân đồ tím, dáng hình nhỏ nhỏ, tay cầm xiên kẹo. Vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh.

“Nghe nói hôm nay là lễ Ước Nguyện. Người ở đây tương truyền cứ mỗi lần muốn ước nguyện gì thì hãy viết nó vào hoa đăng sau đó thả ở sông Nguyện, mọi điều ước đều sẽ thành sự thật.” Linh Nhạc nghe An Sinh nói vậy liền cười đùa.

“Tớ chỉ tin bản thân mình.” An Sinh nhìn Linh Nhạc. “Dù vậy thì nó cũng giống như gửi gắm niềm tin thôi, người ta thà tin có còn hơn là tin không. Đó là một cách an ủi bản thân với những ước nguyện xa vời.”

Linh Nhạc không nói gì chỉ chuyên tâm đi tiếp. Hai người đi cùng nhau sau đó thì đến một quán bánh trôi. Linh Nhạc cùng An Sinh mỗi người một bát, không khí vui tươi hài hòa khiến cả hai cũng muốn dừng lại khoảnh khắc này mãi mãi.

Xa xa một gia đình bốn người vui vẻ nói chuyện. Hai đứa bé được ba mẹ dắt theo vừa đi vừa cười khúc khích. Một trong đứa bé đó nũng nịu với cha mẹ chúng.

“Cha, con muốn thả hoa đăng, có được không?”

Người cha sau đó ôm đứa bé lên cao rồi dùng tay vò đầu nhóc. “Được rồi, được rồi. Cha mua là được.”

Đứa bé ở dưới lớn hơn đang nắm tay mẹ cũng không yếu thế nói lớn.

“Mẹ ơi, con cũng muốn.”

Người mẹ cùng người cha đều bất đắc dĩ cười. “Được, được. Đều mua cho cả hai đứa. Năm nay cả nhà chúng ta cùng thả hoa đăng.”

Tiếng nói cười xa dần, nhưng hình ảnh quá đỗi đẹp đẽ. An Sinh đang nói chuyện với Linh Nhạc thấy cô không để ý mình liền hướng theo tầm mắt nhìn sang. Không ngờ đến lại thấy được một đoạn như vậy cũng không khỏi im lặng nhìn theo.

Đợi đến khi cậu hồi thần, Linh Nhạc cũng quay lại cười thật tươi nói với cậu: “An Sinh, lát nữa chúng ta cùng thả hoa đăng không?”

Như lại hơi xấu hổ vì bản thân mới đầu còn thấy đây là trò tiêu khiển. Linh Nhạc tránh ánh mắt An Sinh ngó nghiêng vội nói thêm. “Cái này... không phải là tớ thích đâu... hôm nay là ngày hội mà. Chúng ta cũng nên tham gia cho vui.”

An Sinh cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại chỉ hơi mỉm cười nhẹ đáp. “Vậy được, lát cùng đi.”

Hết chương 8: Năm tuổi tỉnh lại trước cổng cô nhi viện, nhưng An Sinh cùng Linh Nhạc đều không có ký ức về người thân.

Hắc Liên Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.