Khi sắp xếp lại việc cho Lão bản, An Sinh cùng đám Ảnh Nhất trở lại vào bên trong.
Lão bản hai tay kính cẩn nâng bức họa. “Chủ nhân, là ta đã quá mềm yếu. Mong chủ nhân trách tội.”
An Sinh nhận lấy bức họa từ tay lão bản, người trong họa không ai khác chính là Linh Nhạc. Kẻ làm ra chuyện này chỉ có thể là người thân cận với bọn hắn.
“Ảnh Cửu, cho người đi điều tra chuyện này.”
“Thần tuân lệnh.”
An Sinh nhìn qua gương mặt trong họa rất nhanh sau đó phát hiện ra bức tranh có vấn đề. Rõ ràng trên đó có trận pháp.
Chưa để An Sinh kịp phản ứng, bức tranh rất nhanh đã bị phá nát thay vào đó là một trận pháp hiện lên ngay giữa không trung.
An Sinh nhìn qua, là cổ trận. Hiện tại khó mà có người biết nhiều về trận pháp này. Hơn thế đây còn là trận trong trận.
Mê trận và sát trận cùng đi với nhau cũng là một ý kiến hay. Nhưng với năng lực của hắn bây giờ, đánh lén kiểu này là hoàn toàn vô dụng.
Khi đám Ảnh Nhất cùng lão bản chưa kịp che chắn cho chủ nhân thì An Sinh hắn đã thành công phá giải trận pháp.
Ảnh Nhất mắt tỏ vẻ không thể tin, trong tâm càng là một lòng ngưỡng mộ. Không chỉ mình hắn mà những người xung quanh cũng cảm thấy vậy. Có lẽ đời này bọn hắn đã chọn đúng người để hầu hạ. Đây là phúc phần mà bọn hắn có được.
An Sinh nhìn hai trận pháp bị thu nhỏ đang lơ lửng trên bàn tay không tốn chút công sức rất nhanh thu nó vào ngọc bội huyền thiếc đeo bên hông của hắn.
Giấu trận pháp dưới lớp họa như vậy đúng là người thường không thể làm ra được. Ngay từ đầu màn diễn của Tề Hoan mục đích chính là dụ hắn ra. Bức họa chính là thứ tốt nhất để hắn giữ bên người.
Nếu năng lực không đủ, với kế này hắn thực sự đã bị hại chết. Quả thật đủ tâm cơ.
“Chủ nhân, trận pháp vừa rồi... thứ cho thần ngu dốt không thể bảo vệ chu toàn cho ngài.”
An Sinh nhìn Ảnh Nhất, giải thích cho hắn về trận pháp cổ và cách giải chúng. Dù sao biết nhiều hơn thì cũng giúp hắn được nhiều việc. Hắn cũng không lo đám Thập Ảnh dám làm phản.
Sau khi giao lại mọi việc cho lão bản, An Sinh rời lữ quán đến Đặng Phủ. Người đầu tiên hắn gặp được vậy nhưng là Vu quản gia. Lão nhân vẫn một thân điềm đạm như vậy, thấy hắn ngược lại có chút vui mừng trong mắt.
“An Sinh?” Vu quản gia dò hỏi.
An Sinh cùng đám Ảnh Nhất tiến vào. An Sinh đáp lời lão. “Lâu rồi không gặp, Vu quản gia.”
Vu quản gia tiến đến hơi vỗ vai An Sinh. Ánh mắt lại như tìm kiếm bóng hình khác, lão nhìn An Sinh muốn hỏi rồi lại thôi. An Sinh rất nhanh đi vào chủ đề chính. “Vu quản gia, ta muốn gặp ngài ấy hỏi chút chuyện.”
Vu quản gia như đoán được phần nào, lão thở dài dẫn An Sinh đến chính điện. Huyết Mộ một thân Hắc phục đứng cạnh cửa sổ. Dường như hắn đã biết được An Sinh sẽ đến.
Vu quản gia đưa người tới liền không tiếng động lui ra. An Sinh nhìn Huyết Mộ hay tay hướng trước mặt hơi cúi đầu.
Huyết Mộ không nhìn hắn, ông ngắm những bông tuyết rơi bên ngoài. Khóe mắt có chút hồng nhưng thực mau đã bị che dấu.
Ra là vậy, chỉ còn An Sinh trở lại sao? Linh Nhạc là một đứa trẻ tốt, vậy nhưng thế giới này lại đối xử với nó tàn khốc như vậy.
Nhìn qua Huyết Mộ như không muốn mở lời trước, An Sinh mãi một lúc sau mới phá vỡ sự im lặng này.
“Ta có chuyện muốn nhờ ngài.”
Huyết Mộ cũng không quá để cảm xúc chi phối vào lúc này. Ông quay lại hướng An Sinh ý chỉ hắn đi theo mình.
Hai người rời khỏi chính điện đi đến phòng trà, bấy giờ An Sinh mới nói ra chuyện muốn nói.
“Ta có cho người tra ra nơi mà Vương Dã bí mật che dấu. Tuy hiện tại vẫn chưa thể vào cũng như không biết hắn làm gì bên trong. Nhưng trong thời gian ta rời Tây Đại Lục, nếu Vương Dã có động tĩnh gì mong ngài hãy ngăn chặn hắn.”
Huyết Mộ nhấp một ngụm trà, cười nhạt. “Còn cần ngươi nhắc sao? Vốn dĩ Vương Dã tên đó là cái gai ta đã muốn nhổ từ lâu.”
An Sinh nào có không biết điều đó. Nhưng xuất phát từ việc hắn muốn, mở lời nhờ vả cũng không xem là quá cao ngạo. Hắn hiểu Huyết Mộ, lời tuy nói ra như vậy nhưng ngài ấy vẫn thực mong muốn hắn nói ra việc hắn muốn làm cho ngài biết.
“Huyết Mộ, ngài biết gì về gia tộc Hắc Long?”
Huyết Mộ nghe câu hỏi này, động tác nhấp trà cũng bị khựng lại giữa chừng. Ánh mắt ông thâm sâu như lại muốn xác nhận. “Ngươi và Linh Nhạc là hậu duệ của gia tộc Hắc Long?”
An Sinh không do dự mà gật đầu. “Phải, vậy nên ta rất tò mò tại sao gia tộc Đặng vẫn có thể nhớ được chuyện này?”
Huyết Mộ hiểu ý An Sinh. Sau khi gia tộc Hắc Long bị tan biến trong một đêm, hắn đã cố gắng đi tìm những người còn có ký ức. Chỉ là càng làm vậy hắn chỉ sợ càng tạo thêm nhiều mối nghi ngờ nên đã âm thầm điều tra.
Huyết Mộ thở dài đứng dậy rời phòng trà. An Sinh cũng đi theo hắn. Một khắc sau cả hai đứng trước một điện thờ trên đỉnh phong sau Đặng Phủ.
Bước vào bên trong, An Sinh vậy nhưng cảm nhận được một khí tức quen thuộc. Hắn không rõ là tại sao lại có điều kỳ lạ như vậy cho đến khi Huyết Mộ đưa một món đồ đến trước mặt hắn.
Trên tay Huyết Mộ là một viên đá hết sức tầm thường. Nhìn qua còn chẳng phải là bảo vật gì đáng giá vậy nhưng năng lượng nó tỏa ra lại không hề tầm thường chút nào.
“Đây là một món quà nhỏ mà người bằng hữu đó tặng cho ta. Tuy nói là món quà nhỏ nhưng ta biết giá trị của nó không hề tầm thường. Cũng chính nhờ nó mà gia tộc Đặng được bảo vệ chu toàn. Và cũng có lẽ vì kết giới được khởi động mà gia tộc của ta không chịu ảnh hưởng bởi hố đen được khai trên bầu trời đêm đó.”
An Sinh không nghĩ đến vậy nhưng gia tộc Đặng còn có thể giữ được bí mật đó đến tận bây giờ. Nếu như là một gia tộc khác, chuyện này đã loạn lên rồi.
“Người bằng hữu mà ngài nói là người trong gia tộc Hắc Long?”
Huyết Mộ nhìn Viên đá, có chút hoài niệm mà gật đầu. “Phải, vị bằng hữu này của ta tính cách đúng là có chút khác người. Tuy là không biết phải nói thế nào nhưng lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta đã nghĩ rằng ngươi là đời sau của hắn. Mặc dù chuyện này có chút hoang đường.”
An Sinh nghe vậy điều đầu tiên hắn nghĩ đến là tuổi của Huyết Mộ. Không nghĩ đến ông đã sống lâu như vậy rồi. Lại theo Huyết Mộ nói, có khả năng vị bằng hữu đó có quan hệ huyết thống với hắn.
“Thật ra, ta cảm nhận được khí tức quen thuộc từ viên đá.”
Huyết Mộ có chút không tin hỏi lại hắn. “Lời ngươi nói là thật sao?”
An Sinh gật đầu, tiến đến nhận viên đã từ Huyết Mộ. Đột ngột, một dòng khí mát lạnh từ viên đá truyền qua tay hắn rồi lan ra khắp cơ thể. Trong Hồn thức của An Sinh một đốm sáng xanh được hình thành. Nó cứ như vậy chiếm lĩnh một góc trong hồn thức.
An Sinh nhìn qua nó, nhận thấy nó là một nguồn năng lượng vô hại mới có chút yên tâm mà trở lại. Kể ra cũng thật lạ, hắn luôn luôn để cơ thể trong trạng thái cảnh giác, nhưng khi nguồn năng lượng kia đi vào cơ thể hắn lại không có một chút bài xích gì.
Huyết Mộ thấy An Sinh tỉnh lại nhẹ đỡ hắn dậy. “Ngươi sao rồi?”
An Sinh lắc đầu tỏ vẻ bản thân không sao, ngược lại nhìn qua viên đá còn có chút sức sống hơn khi mới thấy.
“Cơ thể có bị tổn thương gì không?”
“Hiện tại thì không có, nhưng viên đá dường như có lấy chút Hồn lực từ cơ thể của ta.”
Huyết Mộ có chút không tin vì trước giờ viên đá chưa từng làm hại ai. Nhưng xác thật khi nhìn lại viên đá dường như nó trở nên đầy năng lượng hơn.
“Viên đá vốn là một pháp bảo bảo vệ gia tộc Đặng. Nếu như những gì ta phỏng đoán là thật thì có lẽ khi gặp người trong tộc Hắc Long nó sẽ lấy đi một phần năng lượng để tiếp tục duy trì.”
An Sinh nhìn về viên đá. Nghe lời Huyết Mộ nói hắn có chút hiểu ra. “Có lẽ nó đã trao đổi với ta một thứ, đổi lại lấy đi một phần Hồn lực để duy trì.”
Huyết Mộ thở dài đặt viên đá về chỗ cũ. Ông cũng không tò mò thứ được trao đổi là gì ngược lại nhìn An Sinh.
“Dù sao cũng là đồ của gia tộc Hắc Long, nó sẽ giúp ích cho ngươi.”
An Sinh nhẹ cười, chân bước ra khỏi điện thờ. “Đây là quà giao hảo giữa hai gia tộc, ngài muốn đưa cho ta ta cũng không nhận đâu.”
Huyết Mộ nhìn bóng lưng thiếu niên, hình ảnh bằng hữu lại hiện lên thoáng qua trong mắt hắn.
Phải rồi, đây là mối giao hảo giữa hai gia tộc. Tương lai Đặng Viêm cùng An Sinh sẽ là thế hệ nối tiếp chúng ta, ngươi nói có phải không?
Hắc Liên Hoa
Thật ra, Huyết Mộ cảm thấy có lỗi khi gia tộc hắn nhận được thứ bảo hộ trong khi hắn lại không thể bảo vệ được An Sinh cùng Linh Nhạc chu toàn. Muốn An Sinh nhận lại viên đá cũng là vì muốn một phần nào đó giúp đỡ hắn.