Ánh mắt phẫn hận của những người nọ chuyển thành hoang mang, thi triều? Sao đột nhiên thứ đó lại đến đây rồi?
Diệp Tiêu không thèm để ý đến họ, để lại một câu ngày mai sẽ có người dẫn họ đi, kêu họ chuẩn bị sẵn tinh thần. Trước khi anh đi, trong căn phòng ở góc khuất nhất bỗng phát ra tiếng rít gào, sao đó là tiếng đập mạnh bang bang vào cửa: “Diệp Tiêu, Diệp Tiêu, mày đứng lại đó cho tao, thả tao ra!”
Giọng nói này đã lâu không nghe thấy, Diệp Tiêu bước tới mở cửa sổ nhỏ, nhìn một người điên râu ria xồm xoàm, gầy đến nỗi hai má hóp lại.
Khi người này nhìn thấy Diệp Tiêu, ánh mắt gã co lại, đau khổ cầu xin: “Thả tôi ra đi, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Tôi sẽ kêu ông ngoại cho anh thật nhiều lợi ích, chỉ cần anh thả tôi ra.”
Gã này chẳng phải ai khác, chính lầ kẻ được mang từ Dương thị đến đây, vẫn luôn bị nhốt đến bây giờ- Thái Thành Lương.
Diệp Tiêu nhìn gã một lát, ánh mắt tỏ vẻ đăm chiêu, cuối cùng vẫn đóng cửa sổ nhỏ lại, bên trong truyền đến tiếng rít gào càng điên cuồng hơn.
Diệp Tiêu rời khỏi nhà giam, đến sân bên cạnh, tất cả đối tượng cứu viện của Hàn Anh đều đang ở đây. Giam giữ những người này cũng không được gì, Diệp Tiêu cho người đuổi đám người này đến chỗ Lữ Kiếm Bình, lúc trước sống sao thì sau này cũng thế.
Sau đó anh đi lên chỗ cao, nhìn một mảng ruộng xanh rì, nơi đó có đủ loại rau dưa, trái cây, cả các loại cây lương thực như bắp, đậu, liếc mắt gần như không thấy bờ. Không lâu sau, chỗ này sẽ trở thành lượng thức ăn lớn, nuôi sống nhiều người.
Có rất nhiều người đang làm việc trên khu đất kia, gây chú ý nhất là những người có người trông giữ xung quanh, trên chân đeo những chiếc cùm đen.
Đó là những tên lính đánh thuê đã bị bắt, mỗi lần tóm được ít thì ba người, nhiều thì tám người, tới bây giờ tổng cộng có hơn ba mươi người, ngoại trừ người có công kích tinh thần lực bị loại bỏ còn rất nhiều người ở đây.
Diệp Tiêu nhìn một lát, hỏi: “Những người này có thành thật không?” Tổ trưởng tổ chấp pháp luôn theo sát bên cạnh vội nói: “Lúc họ mới tới còn muốn chạy trốn, giờ ngoan hơn nhiều rồi.”
Diệp Tiêu nói: “Tôi muốn điều tra xem trong những người này có ai đã từng tiếp xúc với Ngô Lâm hay chưa, cậu có cách nào không?” Ngô Lâm là tên của phi công lái Thần Cơ kia.
Tần Hàn ngẫm nghĩ: “Nếu Ngô Lâm là một nhân vật quan trọng sợ là những người này sẽ không dễ dàng khai ra, tôi sẽ tìm một người trong đám bọn họ để cậu ta tìm hiểu, tôi biết một tên khá phù hợp.”
Diệp Tiêu nói: “Vậy tôi giao cho cậu sắp xếp, hãy nhanh chóng cho tôi câu trả lời thuyết phục.”
“Vâng”
Ánh mặt trời cuối tháng năm không quá mãnh liệt nhưng cũng rất khó chịu. Làm việc dưới ánh mặt trời cả ngày, tố chất thân thể của đám lính đánh thuê dù tốt lắm cũng không thể không chả mồ hôi. Lúc này, cả đám đang đẫm mồ hôi, làm việc thời gian dài còn khiến cho da họ đen đi mấy phần, một đám người coi như cũng từng oai phong một thời bị chỉnh thành một đám nông dân.
Một thiếu niên trông có vẻ còn chưa trưởng thành ngừng cuốc, thở dài, lau mồ hôi trên mặt: “Chị nghĩ những người này muốn chúng ta làm việc đến bao giờ, đã hơn một tháng rồi, đừng nói họ thật sự xem chúng ta là nông dân nhé?”
Thiếu niên này thuộc nhóm thứ hai bị tóm, ban đầu cậu ta còn tưởng bị đưa đến nơi này làm việc nông chỉ là một thủ đoạn trừng phạt, đồng thời muốn làm vơi đi nhuệ khí của họ, ra oai phủ đầu các kiểu. Dù sao thì không thể nào bắt họ làm việc mãi, dù sao cả đám bọn họ toàn là người có năng lực.
Ai ngờ bị bắt làm đồng hơn một tháng, mỗi ngày trời chưa sáng đã bị dựng dậy, ăn vội một chút đã phải ra đồng, giữa trưa có một giờ để nghỉ ngơi, sau đó lại làm đến tối.
Đối với thiếu niên từ bé chưa từng chịu khổ như cậu ta quả thực đây giống như địa ngục, cậu ta tình nguyện ngày ngày bị đánh chửi chứ không muốn đi cày ruộng, cái việc này không dính dáng gì tới dị năng của cậu ta hết, sức lực cũng không có. Nhưng suốt một tháng trời, cậu ta cũng đã dần quen, ngày qua ngày như một giấc mơ, có đôi khi mệt quá cậu ta còn tưởng mình vốn là nông dân thật.
Thật đáng sợ!
Nếu còn tiếp tục như vậy cậu ta cảm thấy mình sắp điên rồi!
Người cậu ta đang hỏi là một người phụ nữa chưa đến ba mươi, đang khom người cắt cỏ. Nghe câu hỏi của cậu, chị ta không hé răng, rất chuyên tâm làm việc.
Thiếu niên đã quen với điều đó, cậu ta nói tiếp: “Nhưng ruộng đất chỗ họ đúng là to thật, đâu đâu cũng đầy mầm cây, đợi đến lúc thu hoạch thì có bao nhiêu thức ăn chứ? Vì chút đồ ăn ngon em mới nóng ruột nhận nhiệm vụ, sớm biết chỗ này giàu có thế thì em qua đây nương tựa luôn cho rồi!”
Nghe cậu ta nói, vẻ mặt của người phụ nữ cũng thay đổi, chạm tay lên một gốc cây khỏe mạnh, chị ta có chút lơ đễnh.
Thiếu niên nhìn mặt trời đang ngã về Tây, trong lòng thầm tính toán: “Khoảng hai tiếng nữa chúng ta có thể kết thúc công việc, ngày hôm qua còn một miếng trứng sốt cà chua, thịt gà xào, mấy hôm nay không biết có cái gì ăn nữa, heo trong chuồng chừng nào có thể xuất chuồng đây.”
Nói đến ăn thiếu niên có vẻ chờ mong lắm, cậu ta ưng nhất là thức ăn ở chỗ này, rau dưa tự trồng, gia súc tự nuôi, cậu ta tự tay chăm sóc chúng, còn cho gia súc ăn, chớp mắt chúng biến thành mỹ vị trên bàn, mùi vị này không cần nói cũng biết là rất thỏa mãn.
Thiếu niên này thích nhất là ăn, mạt thế ập đến làm cậu ta không được ăn no, nói gì tới ăn ngon? Nghĩ đến những ngày khổ sở sau này mà thấy sầu, vốn cậu ta nhận nhiệm vụ ngoại trừ vì đám người bên cạnh người phụ nữ này còn vì sau khi hoàn thành sẽ được đặc biệt cung ứng nguyên liệu nấu ăn trong một năm và đầu bếp tư nhân năm sao.
Bây giờ dù không được đặc biệt cung cấp thức ăn nhưng đã có đầu bếp năm sao. Người lo việc ăn uống cho khu mới giải phóng là một đầu bếp năm sao, trợ thủ cũng là một đầu bếp có nghề, tài nấu ăn không chê vào dâu được, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày rất tươi, giờ cơm mỗi ngày là thời điểm cậu ta hưởng thụ nhất.
Cậu ta còn đang nuốt nước miếng trong cơ, vài thành viên trong đội chấp pháp đã đen mặt bước tới, hùng hổ cầm thương và gậy giật điện trong tay.
“Mẹ kiếp! Mấy người làm gì đó!”
“Tra hỏi như thường lệ.” Một người trong tổ chấp pháp mặt đen vừa lạnh lùng nói vừa nhìn vào danh sách: “Vi Kiệt, theo chúng tôi đi.”
Vi Kiệt, cũng là thiếu niên nọ thở dài: “Hỏi, hỏi nữa, cứ mấy ngày lại hỏi một lần, mấy người không thấy phiền à?” Cậu ta than thở rồi phủ mông, báo cho người phụ nữ một tiếng rồi đi theo, cả quá trình vô cùng phối hợp. Không phối hợp cũng không được nha, trên tay người ta có gậy giật điện, không nghe lời thì cho một gậy, cảm giác đó… ây chà. Dù không có gậy giật điện chiếc cùm đen như mực trên chân cũng có thể phóng cho mi một dòng điện bất cứ lúc nào, không thành thật, lộn xộn nữa có thể bị người ta cho nổ thành thịt vụn, quá hung tàn luôn.
Vi Kiệt bị đưa vào một phòng thẩm vấn, tổ trưởng Tần mặt vuông đã ở đó. Chờ cậu ta ngồi xuống, anh ta liền hỏi: “Vi Kiệt, lúc trước cậu vì chút thức ăn mới nhận nhiệm vụ bắt phó đội trưởng Lâm của chúng tôi nhỉ?”
Vi Kiệt ngạc nhiên, vội đáp lại: “Haiz, lúc trước đầu óc tôi mông muội, bị nước vào, thần kinh bị lệch mới dám có ý đồ với cô Lâm, giờ tôi không dám nữa, không dám nữa đâu! Anh bắt tôi lao động nhiều ngày, tôi đã tỉnh táo lại, tôi biết sai rồi, anh cho tôi chút việc khác đi, ngày nào cũng chăn heo không phải lãng phí nhân tài hay sao?”. Bạn đang đọc truyện tại ( TгùмTru yệЛ.V И )
Tần Hàn nghiêm mặt nhìn vẻ cợt nhã của cậu ta: “Sắp xếp việc làm? Cậu không muốn đi à?”
“Đi? Đi đâu? Chỗ này tốt lắm, có ăn có uống, tôi quyết định sẽ dành hết quãng đời còn lại cống hiến có đất mẹ rồi!” Thiếu niên láu cá nói.
Khóe miệng Tần Hàn mất kiểm soát giật giật liên hồi: “Cậu biết Ngô Lâm không?”
Vi Kiệt gãi đầu: “Ngô Lâm? Chưa từng nghe nói.”
“Tôi có một việc giao cho cậu, cậu hỏi thăm xem trong đám người của cậu có ai biết Ngô Lâm không, hoặc có tiếp xúc với anh ta gần đây, giao tiếp từ xa với anh ta cũng được. Nếu tìm hiểu được tôi sẽ cho cậu thêm một bữa.”
Mắt Vi Kiệt sáng lên: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”