Lâm Đàm Đàm nấu cháo cả đêm, dù đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm, thành phẩm vẫn là một cái nồi dinh dính bẩn bẩn nhưng cô cũng đã rất vừa lòng, hơn nữa còn cảm thấy mình có thể bán cháo được nữa. Cười tủm tỉm đặt cháo tình yêu vào hộp giữ nhiệt, cô duỗi chiếc lưng mỏi, chợt nhận ra trời đã sáng. Thấy mình thật sự mệt mỏi, cô cởi dép, bổ hào lên giường, cuộn chăn đi ngủ.
Một giờ sau, cô giật mình tỉnh dậy, lau mồ hôi trên trán.
Cô lại mơ thấy cảnh mình đang tìm người dưới sông, cũng may cô biết mình đang nằm mơ nên đã buộc mình tỉnh lại ngay.
“Thật kỳ quái.” Cô lẩm bẩm, cô tự cảm thấy gan mình không nhỏ, nhất định là do khi đó quá sợ hãi dẫn đến ấn tượng khắc sâu, cảm xúc kích động.
Mệt mỏi rời giường, mang dép, ra ngoài. Bên ngoài, nắng mai nhàn nhạt, đứng trong sân hô hấp không khí sáng sớm, ngửi thấy mùi hơi nước tràn đầy, vô cùng thanh tỉnh con người.
Cô chạm vào mấy bồn hoa trong sân nhỏ rồi đến góc sân hái vài trái cà chua và dưa chuột đã chín, sau đó về rửa mặt, lúc soi gương thấy mặt có hơi xanh xao, cô vận hành dị năng, sắc xannh đã dần biến nhất, thần thái lại sáng láng.
Thay quần áo, bưng mấy nồi cháo thất bại tối qua ra, đun nóng một chút rồi gọi mấy đứa ở phòng bên: “Ăn cơm!”
Những con chuột biến dị có màu lông khác nhau chạy đến, có mấy con còn đang mơ màng, vừa chạy vừa lăn, lăn được một chút còn dừng ở nửa đường ngủ.
Nhưng có con cũng vô cùng nóng lòng, như cái con sóc đầu nhọn có một dúm lông vàng kia chỉ nhảy hai ba cái đã đến bên cạnh cái nồi, sau đó nhìn vào trong… cái thứ gì đó hết đỏ rồi đen kỳ kỳ quái quái, nó tròn mắt.
“Ôi, đừng thế chứ, có ăn là tốt rồi, còn rất dinh dưỡng, bổ máu đó! Người khác muốn ăn còn chẳng có mà ăn, ngọt lắm, chị thấy mấy đứa toàn tự bắt thức ăn, ăn cỏ này nọ nên mới đổi khẩu vị cho mấy đứa á.”
Tuy nhìn hơi kỳ cục nhưng nó vẫn đánh bạo nếm thử, phát hiện vị cũng không đến nổi, kêu chít chít vài tiếng lại vùi đầu ăn.
Mấy con chuột khác thấy đại ca ănn ngon cũng cảm thấy đó là thứ tốt, ào ào đến gần ăn như hổ đói. Được chúng nó cổ vũ, Lâm Đàm Đàm cảm thấy thật thỏa mãn, thì ra được người khác khen món mình tự làm lại thỏa mãn như vậy, khó trách sao đầu bếp kia nghe người khác khen tay nghề của mình ông ấy liền người đến không thấy mặt trời.
“Các! Cạc Cạc!” Hai con ngỗng đong đưa từ ngoài sân đi tới, hai con đều ướt đẫm, chúng nó quen tối ngủ trong ao. Con màu đen hùng hùng hổ hổ, con màu trắng vẫn thước tha phong độ, nhưng bước chân dồn dập kia đã tố cáo sự thèm khát đồ ăn của chúng nó.
Thế mà nhìn thấy bề ngoài của món ăn bọn nó lại chẳng hứng thú nữa, thực đơn của bọn ngỗng không thay đổi, không hào hứng với món cháo.
Lâm Đàm Đàm hái hai trái dưa chuột cho chúng nó, mỗi con một cái, sau đó cô cũng gặm một cái, cà chua thì cất đi để chút nữa ăn vặt, vỗ vỗ tay: “Được rồi, mấy đứa tự chơi nhé, chị ra ngoài đây!”
Cô ôm hộp giữ nhiệt, xác định bên trong vẫn còn ấm, ra cửa, xuống núi, xuyên qua khu gieo trồng chỉ có hai ba người vào buổi sớm để đến đại viện.
Cô phải đi tìm Diệp Tiêu.
Sớm thế này chắc anh còn chưa ăn sáng, nếu quá bề bộn công việc chắc anh còn chưa ngủ mà đang nghỉ ngơi trong đại viện. Cô lên lầu, kết quả tìm không thấy người, gọi không thấy ai nghe, cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ anh đã về nghỉ ngơi, đến giờ còn chưa tỉnh?
Nghĩ thế cô xoay người đến phòng khám.
Phòng khám mở cửa 24 giờ, lúc này vẫn còn đang trong thời gian ca đêm, mộc hệ dị năng giả ca sáng vẫn chưa đến, trong phòng khám cũng chỉ có vài bệnh nhân. Cô đi lên khu nội trú tầng hai, đi thăm phi công của Lữ Kiếm Bình trước, tình huống ổn định, anh ta đã tỉnh, chỉ là đang suy yếu, ngồi trên giường bệnh nói lời cảm ơn cô trong trạng thái như xác ướp.
Lâm Đàm Đàm khoát tay: “Không có gì, cũng may anh là dị năng giả, trụ cột tốt, nết không thì đúng là kỳ tích.” Người nọ là dị năng giả hệ thổ, mà dị năng giả hệ thổ vốn da dày hơn những dị năng giả bình thường khác, tục xưng khá là lì đòn.
Đây là thuộc tính cộng thêm vô hình của dị năng. Ví dụ như dị năng giả mộc hệ tự nhiên có năng lực tự lành rất mạnh, dị năng giả thủy hệ có làn da vô cùng mềm mại, dị năng giả phong hệ tốc độ rất nhanh.
Loại thuộc tính tăng thêm của dị năng này có người bộc lỗ rõ, có người không, hiển nhiên người này thuộc loại bộc lộ tương đối rõ.
Sau đó cô ghé sang phòng kế bên, phát hiện Ngô Lâm cũng đã tỉnh, anh ta đang lạnh lùng nói với một người bên cạnh giường: “Anh không cần hỏi, tôi sẽ không nói gì cả. Tôi tuyệt đối sẽ không cho các người biết Thần Cơ ở đâu!”
Người bên cạnh giường đang cầm sổ ghi chép, trước ngực đeo một thẻ tên, vẻ mặt lịch sự, khi thấy Lâm Đàm Đàm còn cười và chào buổi sáng với cô. Lâm Đàm Đàm cảm thấy anh ta trông có hơi quen mắt, nhìn thẻ tên trên ngực, ừm, Lý Thanh, nhân viên làm hộ khẩu.
Lý Thanh chính là người cầm đầu đám sinh viên trường đại học lúc còn ở Dương thị, lúc trước là chủ tịch hội học sinh gì đó, đám học sinh kia bây giờ hơn một nửa ở lại đại đội Chính Dương, phần lớn thuộc tổ quản lý hành chính do Bạch Trừng trực tiếp quản lý. Nghe nói đám học sinh này làm công việc quản lý rất tốt, cùng đeo bảng tên, mặc đồng phục, rất có phong phạm của phái đoàn hành chính, so với những người tiến vào xã hội nhiều năm càng nhiệt tình và ngoan ngoãn hơn.
Lâm Đàm Đàm gật đầu với annh ta, nhìn về phía Ngô Lâm: “Mạnh miệng nhỉ, một mình cậu ứng phó được không?”
Lý Thanh cười nói: “Tôi chỉ đến hỏi thông tin cá nhân để làm đăng ký, hỏi anh ta về việc Thần Cơ gì đó không phải là trách nhiệm của tôi.” Anh ta hạ mắt: “Đã không chịu nói gì hết thì thôi, quên đi, tôi đi trước nhé cô Lâm.”
Anh ta lễ phép nnois rồi gọn gàng nhanh nhẹn rời phòng bệnh, Ngô Lâm đang chuẩn bị đối mặt với cuộc thẩm vấn mưa rền gió dữ cũng ngớ người, cứ vậy đi luôn?
Lâm Đàm Đàm thấy vẻ mặt của anh ta thật buồn cười, vừa quay đầu đã thấy Từ Ly không biết đã xuất hiện từ lúc nào, nếu không phải đã quen với sự xuất hiện im hơi lặng tiếng của anh ta chắc cô cũng bị dọa rồi.
Lâm Đàm Đàm thuận miệng hỏi Từ Ly: “Không có ai đến thẩm vấn anh ta à?”
Từ Ly nhìn thấy Ngô Lâm trở nên cảnh giác, vẻ mặt như thể ‘mấy người nói gì tôi cũng không mở miệng’, nói: “Tạm thời không cần, chúng ta đã biết chỗ của Thần Cơ, Diệp ca đi tìm rồi.”
Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên, Ngô Lâm sửng sốt: “Sao các người biết được? Không thể nào!”
Lâm Đàm Đàm còn kích động hơn anh ta: “Mấy anh biết lúc nào? Diệp Tiêu đi từ khi nào? Lúc anh ấy về sẽ lái Thần Cơ về à?”
Từ Ly cảm thấy hơi lạ, dù nó khá nhỏ nhưng cũng đâu thể chất lên xe chở về? Bọn họ không chở nó về cũng không thể treo nó trên trực thăng để đưa về.
Dùng máy bay trực thăng thì chỉ cần nửa giờ đã đến được bờ sông hôm qua.
Lâm Đàm Đàm ôm chặt hộp giữ nhiệt, ôm thật chặt, cảm thấy mình ngủ không đủ nên đầu óc cứ choáng váng. Cô lấy lại bình tĩnh: “Em không liên lạc được với anh ấy, chuyện gì đã xảy ra?”
“Không biết, có khi nào do khoảng cách quá xa nên tín hiệu kém hay không?”
Lâm Đàm Đàm nhét hộp giữ nhiệt vào trong lòng Từ Ly: “Anh cầm nó một chút.” Cô lại chạy sang chỗ khác thử liên lạc với Diệp Tiêu.
Lúc này, Diệp Tiêu đã đến được chỗ của Thần Cơ, nó được giấu rất kỹ trong một tòa cao ốc bỏ hoang, ai mà ngờ có người nào đó giấu một cái máy bay trong một tòa cao ốc?
Vẻ ngoài của nó khá giống đĩa bay trong khái niệm của người bình thường, đại khái có hình tam giác, hơi bẹp, màu trắng, nhưng không phải loại trắng sáng mà là màu trắng vôi ảm đạm, không làm chói mắt, phía ngoài cũng có một lớp chống rada dò tìm.
Anh dùng một số thủ thuật để mở cửa khoang thuyền, không gian bên trong không lớn nhưng cũng đủ cho vài người ngồi, với chiều cao của Diệp Tiêu thì không đứng thẳng được. Mở đèn, ngọn đèn trắng noãn soi sáng tất cả.
Cả chiếc Thần Cơ lộ ra cảm giác vượt mức khoa học kỹ thuật.
Diệp Tiêu có thể khẳng định, thứ này không phải sau khi mạt thế mới được tạo ra mà có lẽ nó là kết quả từ trước mạt thế, do một phòng nghiên cứu nào đó tạo ra, mạt thế đến, người thiết kế dùng tinh hạch làm ra khiên năng lượng.
Diệp Tiêu đến trước bảng điều khiển, nó không quá giống bất cứ một loại chiến cơ hay máy bay nào, Diệp Tiêu đã lái đủ các loại máy bay, cũng không dám nói anh có đủ hiểu biết để làm cái máy này chuyển động.
Xem ra vẫn phải dùng máy bay trực thăng tha về.
Diệp Tiêu bóp trán, xem ra Ngô Lâm kia vẫn còn hữu dụng.
Anh gọi những người khác đến hỗ trợ để cột thứ này vào máy bay trực thăng, mọi người khó xử: “Thứ này không kéo lên nổi đâu, nó ít nhất cũng nặng mấy chục tấn.”
Diệp Tiêu thản nhiên nói: “Không sao, tôi dùng dị năng phong hệ nâng nó, có thể giảm bớt sức nặng, mọi người cố định nó thật chắc là được.”
Mọi người câm nín, dị năng phong hệ còn có thể dùng như thế à?
Diệp Tiêu làm mẫu ngay đương trường, cái thứ cồng kềnh này không ai đẩy được, Diệp Tiêu đẩy không khí bên dưới nó lên, nâng nó lên như một tráng sĩ, giúp chiếc phi thuyền (Editor: hình dáng của máy bay đặc biệt đã được tả rõ nên từ nay cứ gọi nó là phi thuyền để phân biệt với mấy cái máy bay bình thườn) kia như đang trôi trên mặt nước, trông thật mới lạ.
Đưa phi thuyền ra khỏi tòa nhà, sau đó bắt đầu cố định, Diệp Tiêu đứng một bên quan sát đồng thời hấp thu tinh hạch phong hệ, lúc này mới nhận được cuộc gọi từ Lâm Đàm Đàm.
Anh vừa nghe, bên kia truyền đến tiếng nói có chút kinh hoảng của cô gái nhỏ: “Diệp Tiêu, anh… anh đừng lái Thần Cơ đó, cũng đừng mở hệ thống khiên năng lượng nha!”
Diệp Tiêu kinh ngạc, rùng mình: “Đàm Đàm em đừng nóng vội, anh không mở, em từ từ rồi nói, có phải Ngô Lâm đã nói gì đó không? Thần Cơ có vấn đề ở đâu?”
Trong căn cứ, Lâm Đàm Đàm gọi mấy cuộc mới gọi được cho Diệp Tiêu, trong lòng nôn nóng vô cùng, nghe Diệp Tiêu nói còn chưa mở khiên năng lượng ra mới bình tĩnh lại, cô ấp úng nói: “Ngô Lâm không nói gì cả, em cảm thấy cái khiên năng lượng kia quá tiên tiến nên mới sợ có nguy hiểm gì xảy ra.”
Diệp Tiêu mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng anh cũng không bám riết, chỉ đáp: “Quả thật chiếc Thần Cơ này khá vượt mức khoa học kỹ thuật hiện nay, anh chưa từng tiếp xúc nên không dám vội vàng thử, anh chuẩn bị dùng máy bay trực thăng kéo nó về.”
Lâm Đàm Đàm: “… À ra thế, ừm, thế anh cẩn thận chút nhé.”
Người đàn ông cười, dịu dàng nói: “Ừ, anh biết rồi, anh sẽ về sớm.”
Lỗ tai Lâm Đàm Đàm hồng lên, ui, tự nhiên nói chuyện kiểu đó, tai cô ngứa chết đi được.
Cúp điện thoại, tuy sợ bóng sợ gió một hồi nhưng Lâm Đàm Đàm cũng yên lòng lại, không nghĩ gì khác mà luôn đợi Diệp Tiêu về/
Diệp Tiêu không nói anh về anh đến vậy, chừng một giờ sau, một chiếc máy bay trực thăng từ ngoài căn cứ bay đến, phía dưới treo một cái gì đó hình tam giác màu trắng, trông còn muốn to gấp đôi chiếc máy bay trực thăng lại được treo theo một cách vững vàng. Thấy một màn này, có người ngạc nhiên thốt lên: “Đĩa bay!”
Lâm Đàm Đàm đứng xa xa nhìn: Giống đĩa bay thật, thì ra thuở ban đầu chiến cơ năng nguyên trông thế này, so với từng thế hệ, từng phiên bản sau này của nó thì cồng kềnh ghê!
Nghĩ là thế, đợi đến khi máy bay trực thăng dè dặt cẩn trọng bay đến khoảng không trên đại viện rồi chậm rãi hạ xuống, họ hơi lo lắng nếu hạ cánh quá nhanh sẽ làm hư cái thứ cồng kềnh này. Cuối cùng nó đã hạ cánh vững vàng, không một tiếng động, tạo ra một đống tro bụi nhưng bản thân nó không bị va chạm chỗ nào.
Thần Cơ đáp đất mọi người mới phát hiện trên thần cơ có một người.
Lâm Đàm Đàm kinh ngạc nhìn Diệp Tiêu bước xuống khỏi Thần Cơ, thấy anh đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt thì không thèm quan tâm Thần Cơ gì nữa, cô vội chạy tới, cầm khăn lông lau mồ hôi cho anh: “Sao anh lại mệt đến thế này? Có phải anh dùng dị năng suốt không? Có còn xuất huyết không? Mệt lắm không?”
Diệp Tiêu đương nhiên mệt, nhưng tốc chiến tốc thắng mang được cái này về có mệt cũng đáng giá, anh lại không muốn khiến cô lo lắng nên nói: “Không sao, chỉ là buổi sáng đi gấp quá nên chưa ăn gì cả.”
Lâm Đàm Đàm nhìn xuống quần áo của anh, quần áo còn ẩm, phần lớn ướt nhẹp do mồ hôi của anh, máu không chảy quá nhiều cô mới an tâm: “Sao không ăn gì đã ra cửa vậy” Cô vừa oán trách vừa đưa hộp giữ nhiệt đang ôm trong lòng cho anh như hiến vật quý: “Vừa lúc em có chuẩn bị, anh muốn ăn một chút không?”
Diệp Tiêu ngạc nhiên, nhìn Thần Cơ bên kia đã có Bạch Trừng, cười nói: “Được.”
Anh vặn mở nắp, Lâm Đàm Đàm còn thần bí cười hề hề thêm một câu: “Em tự nấu đó nha!” Một bữa ăn đầy ắp tình yêu!
Động tác của Diệp Tiêu khựng lại, vừa kinh hỉ, vừa…. sợ hãi trong lòng, thức ăn cô nấu, có thể ăn à?
Nghĩ đến đùi cừu nướng thê thảm ngày đó trong lòng anh thấy nặng nề hơn một chút nhưng vẫn ôm lòng chờ mong, tâm trạng vui vẻ tiếp tục mở nắp, sau đó, nhìn thứ có trạng thái dinh dính kỳ quái bên trong, im lặng thật lâu.