Mỗi căn cứ đều có tháp tín hiệu trung tâm riêng, kết nối bằng vệ tinh trên bầu trời, nếu măn mắn có thể tiến hành trao đổi tin tức đơn giản. Sở dĩ phải nói nếu may mắn là vì những thiết bị trên tháp cũng hỏng nhiều rồi, thông tin với nhau ở cự ly xa là một chuyện khá xa xỉ, có đôi khi rõ ràng đã kết nối nhưng lỡ đang truyền tin tức giữa chừng lại zombie phá hoại thì phải tu sửa lại lần nữa.
Hai mươi phút sau, Lữ Kiếm Bình đã đưa ra câu trả lời, đã liên hệ được cho căn cứ Tú Sơn, nhưng quả thật căn cứ đã bị diệt, hiện nay trong căn cứ chỉ có mấy trăm người sống sót, những người khác đều chết cả rồi. Không, phải nói là bị biến thành zombie, đại đa số đã di chuyển theo thi triều.
Bạch Trừng lập tức làm ra một loạt tính toán: “Thi triều bao vây Nguyệt Thành ước chừng khoảng 500 000, căn cứ Nguyệt Thành có 350 000 người, ước chừng trốn đi một phần ba, trừ đi số lượng tiêu hao của thi triều và số zombie mới gia tăng sẽ khoảng 600 000. Căn cứ Tú Sơn có hơn 400 000 người, gần như tất cả đã bị biến thành zombie, lần này thi triều tăng lên đến khoảng 1 triệu con, kéo đến đây hướng đông nam, trên đường lại lôi kéo thêm một ít zombie… Vậy khi chúng kéo đến chỗ chúng ta phỏng chừng sẽ có tận 1 triệu rưỡi.
Anh ta nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, đợt này khác lần zombie vây thành sau hai tháng mưa to trước. Khi đó tuy cũng là thi triều, nhưng kỳ thực có thể nói là từng đợt từng đợt, số lượng du đãng bên ngoài căn cứ vẫn ở mức khoảng hơn 10 000 con.
Nhưng 1 triệu rưỡi con zombie đồng thời ùa lên… xếp chồng lên nhau cũng có thể dễ dàng xếp qua đầu tường.
Tệ nhất chính là, đợt thi triều này đương nhiên có kẻ lãnh đạo, thôn tính hai căn cứ nhỏ trước rồi mới đến căn cứ Ninh thị, nó đang tích tụ lực lượng đó, nếu trên đường lại lôi kéo thêm nhiều zombie một chút…
Có tất cả bao nhiêu zombie rải trong nội thành Ninh thị? Đó chắc chắn là một con số đáng chú ý, nhưng chúng nó không có người dẫn dắt nên cũng không đoàn kết lại tấn công căn cứ, dù sao zombie cũng có bản năng tìm lợi tránh hại, zombie cấp cao thậm trí còn có trí tuệ, sẽ không chọc vào đối tượng không dễ trêu.
Nhưng lúc có thi triều khổng lồ, ai có thể khẳng định những con zombie khác sẽ không gia nhập?
Diệp tiêu nheo mắt, không thể để bọn zombie đến được căn cứ, phải đánh tan bọn nó trước.
Lúc này, Giang Hiểu Thiên đang điên cuồng gõ bàn phím, nói: “Em đã làm ra bản đồ vệ tinh, hiện có một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu là theo tốc độ hiện nay, thi triều sẽ đến đây sau hai ngày nữa. Tin tốt là chúng còn chưa qua sông.”
Căn cứ Tú Sơn và căn cứ Ninh thị thuộc cùng một tỉnh nhưng ở giữa cách nhau một con sông, trên sông có xây mấy cây cầu lớn, nếu hủy đi những cây cầu kia, việc qua sông sẽ trở nên khó khăn, muốn đi đường vòng sẽ phải vòng một đường lớn như một thành thị.
“Nhưng phải nhanh một chút.” Giang Hiểu Thiên lại nói: “Chúng nó sắp đến bờ sông rồi.”
Diệp Tiêu lại liên hệ cho Lữ Kiếm Bình, mở miệng liền hỏi: “Thủ trưởng Lữ, trong căn cứ có phải có một chiến máy bay chiến đấu không?”
Một lát sau, trong quân doanh ở trung tâm căn cứ, Lữ Kiếm Bình và Diệp Tiêu đứng trước một chiếc máy bay chiến đấu dẹt có màu bạc, Lữ Kiếm Bình trầm giọng nói: “Lúc mạt thế vừa bùng nổ, vì bảo vệ người sống sót trong căn cứ, khu cảnh bị của chúng ta đã phái ra tất cả máy bay chiến đấu, không ngờ lại đụng phải đàn zombie chim, bất ngờ không kịp đề phòng, gần như tất cả chiến cơ đã hy sinh, chỉ còn lại một chiếc