Diệp Tiêu dường như đã đoán trước, thậm chí còn cười rồi gật đầu: “Quả nhiên là thế, xuất thân là thứ không thể nào thay đổi. Xem ra đời này tôi có vết bẩn không thể nào rửa sạch được rồi. Đã thế thì mâu thuẫn vĩnh viễn không thể giải quyết được.”
Anh lại lần nữa đứng lên, nâng họng súng về phía gã.
Hàn Anh nhanh chóng khôi phục tinh thần, bóng ma tử vong đè xuống khiến gã bùng phát tiềm lực trong cơ thể: “Cậu không thể giết tôi, tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi! Còn nữa, còn nữa, tôi đã hứa với bác Diệp sẽ trông coi cậu, nếu cậu làm sai tôi có quyền ngăn cậu lại! Không phải cậu hiếu thảo với ba cậu lắm sao? Tôi kế thừa di nguyện của ông ấy, cậu không thể giết tôi!”
Động tác của Diệp Tiêu khựng lại, đôi mắt tối đen: “Ông ấy nói những lời đó với anh bao giờ? Nói khi nào? Chứng cứ đâu?”
“Ngay trước khi bác lâm chung tôi đã ở trước phòng bệnh, ông ấy đã giao cậu cho tôi.” Hàn Anh như thấy được hi vọng: “Ông ấy nói sau khi ông ấy chết, tôi sẽ tiếp tục giám sát cậu. Đúng rồi, đúng rồi, ông ấy còn giao cho tôi một khẩu súng, khẩu súng này chính là chứng cứ! Đó là chiến lợi phẩm của ông ấy khi còn trẻ, giờ nó đang nằm trong ngăn kéo ở lầu hai trong nhà tôi ở thủ đô, cậu có thể đến tìm.”
Lâm Đàm Đàm càng nghe càng thấy kỳ dị, đây là ý gì?
Trước khi cha chết còn nhờ người khác giám sát con trai mình, giao súng cho, người này sợ con mình đi lệch hướng đến mức nào vậy? Ý ông ta là chỉ cần Diệp Tiêu làm sai, Hàn Anh có thể thẳng tay nổ súng giết anh sao?
Cô nắm chặt tay, cau mày, vừa tức giận vừa lo lắng nhìn Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu đứng đưa lưng về phía cô, khi nghe thấy lời Hàn Anh, lưng anh có chút cứng lại.
Anh nhẹ giọng nói: “Cho nên... ý của ba nuôi là... anh giám sát tôi, nếu anh cảm thấy tôi làm sai có thể thẳng tay nổ súng bắn tôi?”
Lâm Đàm Đàm ngẩn ra, ra là cha nuôi sao?
Cũng đúng, Hàn Anh vừa nói gì nhỉ... Con của phản đồ? Hình như cô đã hiểu ra cái gì đó.
Diệp Tiêu chậm rãi buông súng, đầu cúi thấp, không thấy rõ biểu cảm. Qua một lúc lâu, mãi đế khi những người khác trở nên vô cùng lo lắng anh mới khẽ cười: “Tôi còn nhớ, ngày đó khi ông ấy nằm trên giường bệnh, ông ấy còn nắm tay tôi, vui mừng nói cuối cùng tôi cũng đã lớn khôn thành tài, trở thành một quân nhân chân chính bảo vệ tổ quốc, ông ấy rất vui, nói toi không làm quốc gia thất vọng, không phụ lòng tổ chức, sau này ông cũng an lòng. Ông ấy còn nói muốn tôi tiếp tục cố gắn, đừng phụ công ơn bồi dưỡng và sự kỳ vọng của quốc gia...”
Anh nhẹ nhàng cười, nhưng tiếng cười khe khẽ trong căn phòng nhỏ lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi trong lòng: “Thì ra sau khi tôi rời đi, ông ta còn nói với anh những lời đó sao?”
Anh ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn lờ mờ, hai mắt đã đỏ hoe, tràn ngập vẻ phẫn nộ và ngỡ ngàng vì bị lừa gạt, không được tin tưởng. Tóm lấy cổ áo Hàn Anh, anh nhấc nửa thân thể còn lại của Hàn Anh lên khỏi mặt đất.
Động tác của anh tuy thô bạo nhưng giọng nói lại chậm rãi, đè thấp, như đang mạnh mẽ ép từ cổ họng ra: “Nếu đã không tin tôi sao còn nói những lời đó! Nếu đã cảm thấy tôi sẽ phạm sai lầm thì những lời cổ vũ và vui mừng kia là gì? Là thủ đoạn để khống chế tôi ư? Vừa cười với tôi lại vừa xem tôi như phạm nhân, chờ tôi làm sai sẽ lập tức tử hình tôi!”
Hàn Anh bị anh túm đến không thở nổi, gã khiếp sợ vô cùng, gã ý thức được mình đã nói sai, ít nhất... ít nhất không nên nói ra chuyện khẩu súng kia.
“Diệp, Diệp Tiêu. Không phải thế, buông tôi ra...” Mặt Hàn Anh đỏ lên, mắt thấy gã sẽ bị nghẹn chết. Diệp Tiêu bỏ gã ra, Hàn Anh ngã xuống đất, toàn thân đau nhức, gã mở mắt, liên tục ho khan.
Diệp Tiêu xoay một vòng trong phòng, sắc mặt cực khó coi. Lâm Đàm Đàm lần đầu thấy anh bộc lộ cảm