Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 5: Chương 5: Bắt Cá




Nghe tiếng động, Tiểu Đông và Lập Hạ cùng ngẩng đầu, quay lại nhìn. Bối rối khi nhận ra Hiểu Linh đang đứng sau rồi lại lo lắng không biết cô đã nghe được những gì. Giả vờ như không để ý thái độ cả cả hai huynh đệ, Hiểu Linh nói:

- Ruộng này ba người hôm nay chắc làm xong… Nhưng… hai người chỉ ta được không? Ta … cái gì cũng không rõ.

Vừa nói vừa cười cười, Hiểu Linh muốn cho hai người bọn họ thấy cô không hề để ý tới câu chuyện vừa rồi. Tiểu Đông nghe vậy liền chỉ cô nên làm thế nào, chỗ nào là cỏ và chỗ nào là lúa. Hiểu Linh nghe hiểu rất nhanh liền bắt tay vào làm. Ít nhất cô cũng biết cây lúa như thế nào nên không đến mức nhổ nhầm được. Từ khi cô nhập hội, việc làm cũng nhanh hơn nhưng không còn tiếng nói chuyện nữa. Cũng không sao, từ từ họ sẽ quen thôi. Cô cũng không biết ba người làm trong bao lâu nhưng khi mặt trời chếch tây thì công việc cũng xong. Chưa bao giờ phải cúi nhiều như vậy làm thắt lưng và bắp chân cô mỏi rần, thực làm cô muốn bỏ cuộc. Cả ba người tiến lên gốc cây ven chân núi ngồi nghỉ thì đã thấy Tiểu Hàn nhanh nhẹn rót nước ra bát từ trước. Tiểu Hàn đưa một bát tới trước mặt Hiểu Linh:

- Tỷ tỷ uống nước.

Mỉm cười đón lấy bát nước:

- Cảm ơn đệ.

Một câu nói đơn giản mà khiến Tiểu Hàn vui rạo rực. Tỷ tỷ nói cảm ơn hắn. Hắn thực vui vẻ. Vừa tiếp tục đưa nước cho tỷ phu và nhị ca, hắn vừa líu ríu:

- Đệ nhặt được một số củi nữa. Nhỏ thôi. Nhưng phơi khô thì nhà vẫn dùng được. Số củi sáng nay rất chắc, nếu đi bán chắc chắn được giá cao…

Hiểu Linh đánh mắt nhìn mương nước rồi lại nhìn thời gian. Mùa này ruộng đang có nước nên nước trong mương cũng không nhiều lắm, chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian để tát nước. Nhưng cô phải nhanh vì cũng không còn sớm nữa, bắt cá xong còn kịp để tối ăn một chút. Nghĩ vậy, uống xong chén nước, Hiểu Linh đứng dậy xem xét đoạn mương định ngăn. Tuy không phải kẻ trong nghề nhưng một số kiến thức thường thức thì cô vẫn biết. Cô chọn một đoạn mương có khá nhiều cỏ nước hai bên. Cỏ nước là điều kiện tiên quyết cần có để cá ngụ lại. Chọn xong, Hiểu Linh bê từng hòn đá, hòn đất lớn ven chân núi chặn hai đầu nước, chỉ để một quãng chừng 3 mét. Cô không để quá dài vì thời gian tát nước sẽ lâu, hơn nữa quá nhiều đồ ăn cũng không để được.

Thấy hành động kỳ lạ của cô, cả ba huynh đệ đều tò mò nhìn theo. Nhưng duy chỉ có Tiểu Hàn nhỏ tuổi, gan lớn cất tiếng hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?

Hiểu Linh vừa chặn xong dòng nước và bắt đầu tát nước ra, nghe Tiểu Hàn hỏi cũng ngẩng lên nói:

- Chút nữa đệ xuống bắt cá không?

- Bắt cá sao? Tỷ… ta đâu có lưới?

Hiểu Linh cười:

- Bắt bằng tay nha…. Ta tát cạn nước đoạn mương này, bắt chút cá về làm cơm chiều. Đệ muốn bắt không?

Tiểu Hàn hai mắt sáng rỡ. Hắn chưa bao giờ được làm chuyện này nên rất hứng thú. Và nếu có cá thật, thì tối nay hắn sẽ được ăn cá nha. Nhanh chân chạy đến bên bờ mương cùng tỷ tỷ, hắn háo hức:

- Thật tốt a…. đệ cũng muốn bắt cá cùng tỷ.

- Hảo… chờ ta tát nước xong đã nha.

Nghe Hiểu Linh muốn tát nước bắt cá, Tiểu Đông và Lập Hạ quay lại nhìn nhau.

Ánh mắt không tránh khỏi tia ngạc nhiên. Trong chốc lát, hai huynh đệ cùng đứng dậy đi tới mương.

- Thê chủ… để chúng ta cùng tát nước cho nhanh.

Hiểu Linh ngẩng lên nhìn, nở nụ cười:

- Hảo… Tiểu Đông và Lập Hạ quay đầu kia tát nước đi. Nhanh chút… tối nay có thêm cá ăn.

Ba người làm rất nhanh đoạn mương nước đã cạn… Không uổng công cả nhà tát nước, đoạn mương này rất nhiều cá và tôm. Nước càng cạn dần, chúng càng nóng nảy nhảy lao xao. Tiểu Hàn hứng trí trên bờ vỗ tay. Tỷ tỷ thực thông minh. Không cần đánh lưới mà ngay lập tức nhà đã có cá ăn rồi. Hắn thực muốn tự tay bắt cá.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột kèm hưng phấn của Tiểu Hàn làm Hiểu Linh không khỏi bật cười. Cô vẫy Tiểu Hàn lại gần rồi nhấc bổng thằng bé xuống mương:

- Nào…. Chúng ta cùng bắt cá. Bất kỳ con nào ngọ nguậy… bắt hết cho ta.

Cả bốn người hứng trí bừng bừng bắt đầu bắt cá. Tuy nhiên đây là lần đầu của cả bốn nên lũ cá trượt khỏi tay rất nhiều lần. Tới khi trời chuyển hoàng hôn, số cá trong mương nước vẫn chưa được bắt hết. Tuy nhiên, thu hoạch của cả nhà cũng khá phong phú: bốn con cá trôi nhỏ chừng ba, bốn lạng một con, chừng hai chục con cá rô đồng cỡ ba ngón tay, cá diếc, cá chày nhỏ cũng một số. Hiểu Linh còn bắt được một gáo dừa tôm đầy. Nhìn trời đổ muộn, cô nói:

- Cũng muộn rồi…. ba huynh đệ về trước đi. Ta xem còn bắt được gì không thêm lát nữa rồi về sau. Đem cá, tôm về làm một phần ăn tối nay đi nhé. Làm nhiều một chút.

Tiểu Đông và Lập Hạ nghe vậy liền dừng tay. Tuy rằng vẫn còn hứng thú bắt cá, nhưng bữa tối của cả nhà cũng rất quan trọng. Trở về làm cá cũng mất một khoảng thời gian. Vì thế hai huynh đệ lên bờ, rửa qua tay một chút rồi chuẩn bị về. Đột nhiên, Hiểu Linh nói:

- Tiểu Đông, bữa tối nấu cơm, khoai lang cắt hạt lựu vào nấu chung luôn với cơm đi. Cá thì chọn vài con to đem hấp với gừng và xả, tôm cũng lọc một ít con nhỏ nấu với canh bầu đi. Còn số còn lại, nếu có thời gian thì làm thịt. Ta về sẽ xử lý sau.

Tiểu Đông lập tức đáp lời:

- Hảo…. thê chủ. Ta sẽ về làm cá và nấu cơm. Ngài cũng không cần về muộn quá.

Đột nhiên Tiểu Hàn níu tay Hiểu Linh khiến cô phải quay lại. Ánh mắt đứa nhỏ tràn ngập mong đợi:

- Tỷ tỷ.. ta có thể ở lại bắt cá với tỷ không?

Hiểu Linh mỉm cười:

- Hảo a. Tiểu Hàn ở lại giúp ta. Nhưng không cho phép kêu mệt nga.

- Ân. Đệ không mệt.

Gật đầu một cái thật mạnh thể hiện thái độ quyết tâm của mình, Tiểu Hàn nở một nụ cười rạng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.