- Ban nãy ta vào định bẩm báo Phạm tiểu thư tới nhưng thấy Lão phu nhân quá chú tâm công việc nên thật sự không có gan quấy rầy. Biết bên ngoài không có chỗ nghỉ, khiến tiểu thư phải chờ lòng ta rất nôn nóng. Nhưng tính của Lão phu nhân không muốn bị quấy rầy lúc đọc sách ta cũng đành chịu. Ngay khi ngài ấy dừng bút nghỉ ngơi, ta đã lập tức bẩm báo rồi. Mong Phạm tiểu thư nói đỡ cho ta một chút.
Hiểu Linh chỉ cười không nói. Cô đưa mắt nhìn vào trong đã thấy bóng Phan viện trưởng đứng pha trà mới. Nghe tiếng động lại gần, Phan viện nhìn ra thấy Hiểu Linh thì vẫy tay gọi:
- Hôm Nguyễn Gia tỷ đi học, ta cũng viết thư cho ngài nói rõ bản thân làm nhà nên sẽ đến muộn hơn một chút. Nay ở nhà cũng dần ổn định nên học trò mới vội chạy tới nơi này cùng phụ tá.
Nói rồi, cô đánh mắt về phía Phan Nhân để nàng bước lên chào hỏi một chút:
- Phan viện trưởng khỏe mạnh. Tiểu nhân tên Phan Nhân theo hầu gia chủ ạ.
Hiểu Linh lúc này mới tiếp lời:
- Học trò không thể lúc nào cũng ở đây giám sát được, cần phải chạy qua chạy lại hai nơi nên muốn Phan Nhân ở đây quản lý mọi sự.
Phan Sư Khương gật đầu:
- Con nên có phụ tá là đúng. Công việc bận rộn cũng không thể một mình gánh lấy.
Phan viện đột nhiên nhớ ra điều gì quay sang người hầu cận ngoài cửa nói:
- Giang Điền, ngươi qua tiểu viện kia gọi Thanh Ngọc và Thanh Ninh qua đây, nói là ta cần giới thiệu một người.
Nữ nhân kia vâng một tiếng rồi rời đi. Bà quay sang nói chuyện với Hiểu Linh:
- Đợt Tết mấy đứa cháu ta về chơi. Sau đó mẫu thân bọn hắn có gửi thư để Thanh Ngọc ở lại đây học tập còn Thanh Ninh thân thể yếu đuối nên tạm thời tĩnh dưỡng. Hai đứa chúng nó đều sàn sàn tuổi con, là con của đại nương tử nhà ta. Giang Điền cùng mấy người hầu nữa cũng tùy Thanh Ngọc mà tới đây. Thanh Ninh thân là nam tử nên ta cho ở tiểu viện riêng. Thanh Ngọc thì xin ở lại viện này để học tập và theo hầu ta tả hữu. Đứa nhỏ thấy ta lớn tuổi rồi nên không yên tâm.
Hiểu Linh nhẹ cười, nhâm nhi ly trà. Cô chậm rãi nói:
- Vậy Thanh Ngọc cô nương ở phòng nào ạ? Tiểu viện này cũng chỉ mấy phòng đó, nếu không học trò dọn ra ngoài?
Phan viện lắc đầu, xua tay nói:
- Không cần. Thanh Ngọc ở phòng ta. Ban nãy nó theo Thanh Ninh về bên kia vì tính làm món ăn vặt gì đó. Con tính sắp xếp phụ tá của mình thế nào? Hay xuống ở cùng Giang Điền nhé. Nàng ta là trợ thủ đắc lực bên cạnh con gái lớn của ta đó. Lần này nếu không phải Thanh Ngọc về đây học thì cũng không để Giang Điền đi theo đâu.
Hiểu Linh giả bộ ngạc nhiên hỏi lại:
- Vị Giang Điền kia giỏi đến vậy sao? Chứng tỏ Thanh Ngọc cô nương rất được mẫu thân nàng kỳ vọng nên mới đưa phụ tá đắc lực theo hầu.
Phan viện lại lắc đầu:
- Đứa nhỏ Thanh Ngọc tính cách lộp chộp, hấp tấp, không nổi một phần điềm tĩnh, chín chắn như con. Ta nghĩ con ta để Giang Điền đi theo canh chừng không cho nó gây họa thì đúng hơn.
Hiểu Linh khẽ cười nhưng không cho là đúng. Giang Điền lần đầu tiên đã muốn gây khó dễ cho cô rốt cuộc là chủ ý của ai còn chưa biết. Vị Thanh Ngọc kia sợ rằng không phải như Phan viện nghĩ. Mười bảy tuổi ở chốn kinh kỳ, lại là con của đại thần trong triều sợ là đã nhiều “kinh nghiệm” giao tế. Khả năng cao chính là một con tiếu diện hồ ly. Mỗi người một cách thức tiếp cận, dò la để tìm ra chân diện mục của cô a... Haizz... kẻ lười giao tế như cô rốt cuộc vẫn không thể né được chuyện này... Giả như Hiểu Linh chỉ quanh quẩn nơi Trần thôn cùng mảnh ruộng, vườn cây thì chẳng nói làm gì. Nhưng cô đã chọn con đường này, đành mệt mỏi một phen vậy.
- Có Thanh Ngọc cô nương ở đây, Phan viện cũng có thể để nàng ấy tham gia giám sát công việc. Biết đâu những người đến từ Kinh kỳ như tiểu thư đi nhiều hiểu rộng có thể góp ý một hai.
Hiểu Linh nói chuyện mà không chú ý bên ngoài người đã tới. Dáng bộ cà lơ phất phơ của nữ tử nào đó đột nhiên khựng lại vài giây trước khi nụ cười sáng lạn ấy bừng nở trên gương mặt. Nàng ấy lớn tiếng:
- Tổ mẫu, đây chính là Phạm Hiểu Linh cô nương mà ngài từng nhắc với ta sao.
Nàng ấy bước nhanh vào bên trong, theo sau đó vài bước là một nam tử nhẹ nhàng đi tới. Thấy Phan viện, nam tử khẽ cúi người hành lễ:
- Tổ mẫu cho gọi con.
Hiểu Linh nhìn Thanh Ngọc khẽ cười gật đầu chào hỏi. Còn với Thanh Ninh, cô chỉ liếc nhìn một chút vì dù sao thì nam nữ có khác. Nhưng trong giây phút đó, cô không khỏi cảm thán: nam nhân này thật sự rất đẹp. Có gì đó giống kiểu bệnh mỹ nhân khiến người ta phải thương xót, muốn được che chở cho hắn. Phút chốc, đôi lông mày Hiểu Linh nhíu lại rất nhanh rồi giãn ra... Nếu Thanh Ngọc, Giang Điền tới đây vì muốn thăm dò cô thì không phải Thanh Ninh cũng vậy chứ???...