Sức hồi phục của cơ
thể này cũng thật tốt. Chỉ ngủ một giấc tới sáng hôm sau Hiểu Linh đã
thấy người khỏe lên nhiều. Mở mắt nhìn xung quanh không thấy ai, Hiểu
Linh lững thững đi ra cửa xem xét tình hình ngôi nhà và thôn xóm xung
quanh.
Ngôi nhà này chính xác là một căn nhà tranh vách đất
điển hình với nền nhà được tôn cao hơn sân chừng 30 phân để tránh mưa
ngập, nối liền từ nhà với bờ sân là một hàng đá xanh nhỏ. Bức tường nhà
được ghép từ những miếng đan tre xen lẫn đất trộn, sau đó được trát thêm một lớp đất sét bên ngoài cho thêm phần vững chắc. Mái nhà được lợp từ
nhiều lớp rơm cột chặt vào một thanh tre dài tạo thành những phiến dài
chừng hai mét, rộng một mét xếp lớp lên nhau. Tuy nhiên, có lẽ đã lâu
không được sửa sang lại nên những bức tường quanh nhà đã bắt đầu bong
tróc từng mảng đất lớn và mái nhà thì đôi chỗ ánh sáng có thể chiếu rọi
xuống tới nền.
Ngôi nhà được xây hình chữ U với một khu
nhà chính ba gian, một khu phụ hai gian và một nhà bếp. Khu nhà phụ mới
hơn, có lẽ được xây khi thân thể này đón dâu nên cần tách ra ngủ. Bây
giờ khu đó dành cho hai huynh đệ Lập Hạ và Tiểu Hàn. Hiểu Linh và Tiểu
Đông ở gian nhà chính.
Đồ đạc trong nhà rất đơn sơ. Chính
giữa gian nhà là bộ tủ chè đã sờn cũ. Trong tủ đựng bộ chén sứ màu nâu
nhìn đã không còn ra trang trí chỉ được dùng trong trường hợp có khách
đến nhà. Phía trên nó là một số bát hương thờ gia tiên. Bên dưới là một
chiếc bàn hình chữ nhật cùng hai băng ghế dài nơi dùng để tiếp khách
cũng như ăn uống. Một gian bên cạnh đặt một chiếc giường và một tủ gỗ
cao đựng quần áo và chăn màn. Gian còn lại của căn nhà dùng để đựng
lương thực. Trong nhà chỉ còn lại chưa đầy 30 cân gạo cùng ngô. Khoai
lang được để gọn vào một góc khoảng chừng có 50 cân.
Nhìn
gian nhà chính như vậy thì khu nhà phụ cũng chẳng có gì để nói: một cái
giường, một tủ gỗ và vài cái ghế con. Gian bếp cũng có một chiếc tủ gỗ
dùng để đựng gia vị và đồ ăn thừa tránh gián chuột được đặt đối diện cửa ra vào. Cánh cửa cái tủ bị dây buộc chằng chịt vì đã bị long ra ngoài.
Bên cạnh nó là chiếc chạn bát nhỏ bằng tre đã xiêu vẹo phải dựa sát
tường để khỏi đổ, nhìn như một chiếc nôi nhỏ của trẻ con. Bức tường nơi
đặt chiếc kiềng ba chân để nấu được đặc cách xây bằng đá chát vôi vữa để tránh cho củi lửa bén lên ngôi nhà. Phía đối diện góc nấu bếp được chất đầy rơm rạ, thân cây ngô và vài bó củi dùng để đun nấu.
Mọi thứ đều cũ hỏng nhưng lại rất sạch sẽ. Hiểu Linh thầm hài lòng. Có
vẻ phu lang của cô và 2 đệ đệ rất chăm chỉ, ưa sạch sẽ. Ách… phu lang
của cô sao? Nghe cũng… ổn đấy chứ… Hiểu Linh cười cười. Cô tự nhận bản
thân là một kẻ lãnh tình. Ngoại trừ người nhà của cô ra, cô không hơi
đâu đi nghĩ về những người khác nên ở hiện đại tới 25 tuổi cô chỉ từng
thích một người. Để rồi sau khi biết người đó không hề thật lòng, chỉ
mất 3 tháng cho cô quên tất cả. Vậy cũng tốt a. Ít nhất giờ cô biết chỉ
cần ráng kiếm tiền nuôi 3 nam tử nhà cô, sau đó là gả hai đệ đệ cho
người tốt rồi sau đó là nuôi lũ nhóc nhà cô, rồi sau đó… Ách, hình như
cô nghĩ hơi xa rồi.
Bên ngoài ngôi nhà là 1 cái sân đất nhỏ.
Trên nền sân còn hằn vết chổi quét. Có vẻ như công việc quét tước luôn
được thực hiện vào sáng sớm. Đảo mắt nhìn quanh, Hiểu Linh nhận thấy
cách đó không xa là một bãi đất trồng rau nho nhỏ với đủ loại: hành,
tỏi, ớt, rau cải, cải cúc, thì là, dàn dưa chuột, đậu đũa, mồng tơi dựa
sát vào bờ rào tre tươi non mơn mởn. Đều là những loại rau đặc trưng của thời tiết nóng ẩm như ở quê nhà làm cô không kiềm được nước mắt. Từng
giọt nước mắt thi nhau rơi xuống không ngừng được.
Cô mạnh mẽ gạt đi nước mắt, tự mắng bản thân: khốn kiếp… không được khóc. Ngươi
phải sống tốt, sống thật vui vẻ để gia đình ngươi có thể yên tâm về
ngươi. Khốn kiếp… Khốn kiếp… Mọi người phải sống tốt như con đấy. Con
không có chết, con còn sống. Vừa tự mắng, Hiểu Linh rảo bước đi tới chum nước sạch múc nước rửa mặt. Thời tiết có lẽ mới vào xuân nên nước còn
chút lạnh khiến cô rùng mình. Được rồi… để bản thân không sa vào cảm xúc buồn bã, cô phải kiếm việc gì đó để làm. Trước hết là tìm xem ba người
bọn họ đi đâu.
Hiểu Linh rảo bước ra ngoài, đóng lại cửa cổng cẩn thận rồi tuyển bừa một con đường để đi. Đi trên đường đê dốc thoải, cô đụng mặt mấy người. Thái độ cười xã giao và né tránh của bọn họ làm
cô không dám mở miệng hỏi chỗ của Tiểu Đông, Tiểu Hàn và Lập Hạ. Không
biết cách làm người của thân thể này thế nào mà ai ai cũng phải né tránh như vậy làm cô không khỏi thở dài trong lòng. Hiểu Linh đi thêm chừng
mười phút thì nghe tiếng cười nói của mấy nam tử vọng lên từ dưới sông.
Đột nhiên cô nghĩ có lẽ có thể thấy người ở đây. Vì thế cô chậm rãi đi
xuống bờ sông. Một bóng người cô độc ngồi tách hẳn một chỗ, không tham
gia cuộc nói chuyện vui vẻ thu hút ánh nhìn của Hiểu Linh. Tiểu Đông với một chậu quần áo lớn đang mải mê vò giũ không để ý tới một chiếc áo
đang lờ lững trôi ra ngoài cách hắn khá xa. Đột nhiên có người hô lớn:
- Áo của ai trôi ra giữa dòng rồi kìa.
Tiểu Đông theo phản xạ ngẩng lên thì thấy chiếc áo đó là của Trần tú
tài thuê hắn giặt hộ. Nếu để mất, không biết sẽ bị phạt bao nhiêu tiền.
Luống cuống đặt quần áo đang để dưới chân vào chậu, hắn nhào theo chiếc
áo mà ngã ùm xuống nước. Một tràng cười nhạo vang lên:
- Có đi giặt quần áo cũng không xong. Quả nhiên là nồi nào úp vung nấy a.
- Cũng chưa chắc. Cái nhà kia nếu bán 2 tiểu đệ đệ đi cũng có một khoản tiền
mua chàng rể khác. Thứ tai tinh này chắc chắn là được lời rồi.
Nhìn thấy Tiểu Đông nhoài người ra với chiếc áo kia làm Hiểu Linh đã
thấy không ổn. Cô vội vàng đi xuống sông, nâng Tiểu Đông lên, kéo vào
bờ, lo lắng hỏi:
- Có làm sao không?
Ngước lên nhìn bắt gặp người kéo mình là thê chủ làm Tiểu Đông giật thót. Nàng ra đây
từ bao giờ? Nhìn trời đã chuyển trưa làm hắn càng hoảng sợ. Bữa trưa
chưa có người làm. Lập Hạ đi nhổ cỏ lúa, Tiểu Hàn đi theo hắn lượm thêm
ít củi. Hắn lần này nhận giặt của mấy người nên đến giờ vẫn chưa xong.
Hắn lắp bắp sợ hãi:
- Thê chủ… ta… tha ta…
- Vì một cái áo mà ngươi tính để nước sông cuốn luôn đi sao hả? Trôi mất thì thôi chứ.
Giọng nói Hiểu Linh đầy cáu gắt nhưng vẫn pha chút lo lắng cắt ngang
câu nói của Tiểu Đông kéo hắn về thực tại. Phải rồi… cái áo. Hắn gấp gáp nhìn cái áo đang trôi ra giữa dòng, không màng phản ứng của thê chủ cố
gắng với ra sông.
- Không được… chiếc áo đó của Trần tú tài rất đắt tiền, nếu để mất sẽ không thể đền được… ta phải lấy nó về.
Hiểu Linh nhíu mày. Ra là áo Tiểu Đông nhận giặt thuê sao. Hắn giặt
thuê để trợ cấp cho gia đình này, vậy cái thân thể này làm gì? Không
nghĩ nữa, thuận tay kéo Tiểu Đông trở lại và lao mình xuống sông, cô bơi ra ngoài một cách nhanh chóng lấy chiếc áo về. Cũng may trước đây trong trường Đại học có môn bơi lội nên cô vẫn biết một chút. Cầm chiếc áo
đưa vào tay Tiểu Đông đang ngơ ngác nhìn cô:
- Lần sau cẩn thận.
- Thê… thê chủ…
Tiểu Đông ngẩn ngơ nhìn thê chủ của hắn. Nàng… nàng không hề tức giận. Nàng còn giúp hắn bơi ra lấy chiếc áo. Nàng thay đổi.