Editor: Sunie
Thẩm Uyển choáng váng, dư âm cao trào trong cơ thể vẫn đang vang vọng, dường như lúc nàng đang ngủ mơ mơ màng màng, lại có thể nghe tiếng mưa rơi rõ ràng ngoài cửa sổ. Mở mắt ra lần nữa, trong một vùng tối tăm, nam tử kia sớm đã mặc xiêm y xong, ngồi thẳng ở trên ghế, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Xuất thần như thế.”
Thấy Thẩm Uyển tỉnh lại, hắn lập tức bịt miếng vải đen lên: “Không có gì.”
“Cái nghề này của ngươi, rất nguy hiểm đi? Phải giết người sao?”
Nghề? Phạm Vệ Lăng liếc mắt nhìn Thẩm Uyển ở trên giường, nha đầu này cho rằng hắn làm cái gì? Một sát thủ giang hồ cầm tiền của người khác để thay người khác tiêu trừ tai họa?
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Giết.”
Thẩm Uyển vẫn gật đầu, rất lâu mới nói: “Vậy... Ngươi phải cẩn thận hơn một chút, bảo vệ tốt cho bản thân.”
Dưới tấm vải che mặt màu đen, môi mỏng nhếch lên, nha đầu ngốc này đang lo lắng cho hắn, hắn đáp lại một câu: “Yên tâm.” Hắn học từ sư phụ ở Thanh Sơn, trên đời này người địch nổi hắn, không vượt quá một bàn tay.
Thẩm Uyển nhặt đai trinh tiết rơi ở cuối giường, vì không muốn vị công tử kia sinh lòng nghi ngờ, nàng đành phải ngoan ngoãn mặc vào, thời điểm sắp cài khóa bỗng nhiên nhớ đến cái gì.
“Chìa khóa kia của ngươi, có thể cho ta một cái không.”
Đương nhiên Phạm Vệ Lăng biết bàn tính như ý của nàng, làm bộ mò cái chìa khóa ở bên hông ra: “Chìa khóa này rất phức tạp, nếu ngươi muốn, e rằng phải cho ta một ít thời gian để chế tạo.”
“Không thành vấn đề, ta chờ.” Thẩm Uyển giống như một tiểu nữ hài ngốc nghếch ở trước mặt hắn, thật dễ bị lừa.
Phạm Vệ Lăng tiện thể hỏi: “Người nào cho ngươi cái đai xấu hổ này?”
Nhắc đến công tử kia, Thẩm Uyển liền nhụt chí, nằm ở trên giường thở dài nặng nề: “Là một công tử có tiền, bây giờ ta... Xem như là bị hắn bao dưỡng đi!”
“Bao dưỡng?”
“Ai nha, có nói ngươi cũng không hiểu, dù sao người này có dục vọng chiếm hữu cao, bây giờ ta chỉ tiếp đãi hắn, hắn đều không cho các khách nhân khác đến gần ta! Còn phái hai thị vệ, đúng rồi! Lúc ngươi đến không nhìn thấy hai thị vệ kia sao?”
Đầu óc Phạm Vệ Lăng nhanh chóng chuyển động: “Bị ta hạ thuốc mê bất tỉnh rồi.”
“Ngươi lại hạ thuốc bọn họ...”
Thẩm Uyển còn chưa nói xong, đã bị Phạm Vệ Lăng cắt ngang: “Ngươi cảm thấy vị công tử kia thế nào?”
“Thế nào ư? Cao ngạo! Quần là áo lượt! Còn có... Có tiền! Khả năng cũng ham thích những điều mới mẻ, đến nay đã nửa tháng không đến.”
“Có thể... Hắn đang có việc bận thôi...”
Thẩm Uyển dẩu cái miệng nhỏ, ánh mắt xinh đẹp xoay tròn: “Mặc kệ hắn! Chẳng qua là ta ở chỗ này thật sự rất buồn chán.”
Tiểu nha đầu buồn chán, trong lòng Phạm Vệ Lăng chua xót, hình tượng của mình ở trong lòng nàng lại không chịu nổi như vậy, chẳng lẽ mị lực của mình vẫn chưa đủ sao? Không biết là giận nàng hay giận chính bản thân mình, hắn bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Ta đi đây.”
“Đợi một chút!”
“Chuyện gì?” Phạm Vệ Lăng liếc mắt, thấy nha đầu kia chui vào trong ổ chăn lật tìm xung quanh, không biết đang tìm vật gì.
Một lát sau, đầu tóc nàng hơi lộn xộn, để chân trần chạy chậm đến, trong tay lại nắm chặt mấy tấm ngân phiếu.
“Cái này, ngươi cầm đi. Đừng làm chuyện nguy hiểm nữa... Ta... Ta sẽ lo lắng...”
Phạm Vệ Lăng nhìn mấy tấm ngân phiếu dúm dó trong tay nàng, giống như bình ngũ vị bị lật đổ ở trong lòng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Thẩm Uyển, ôm nàng vào lòng thật chặt. Từ khi nào, hắn vĩnh viễn đều phải quanh quẩn một chỗ ở bên cạnh người khác vậy mà lại được một người để ở trong lòng...
“Nhẹ... Nhẹ một chút, ta sắp...Không thở được!”
Phạm Vệ Lăng buông nàng ra, hôn cái miệng nhỏ của nàng, nói: “Chờ ta, rất nhanh ta sẽ đón ngươi ra ngoài.”
“Ừm.” Thẩm Uyển gật đầu thật mạnh, nàng tin tưởng hắn, không có bất kì nguyên do gì.
——
Ngày hôm sau, Thẩm Uyển vẫn đang ngủ mơ màng, thì nghe thấy tiếng tranh cãi ở bên ngoài phòng. Nàng ngáp một cái, đẩy cửa phòng ra xem, lại là Linh Linh và Văn Mạn đang cãi nhau, áo lót của hai người xốc xếch, e rằng đã đánh một hiệp rồi, nếu không phải hai người bị các tiểu tỷ muội lôi kéo, lúc này sợ rằng khuôn mặt nhỏ đã sớm bị cào đến nở hoa, không có cách nào tiếp khách.
“Anh Cơ tỷ tỷ, tỷ mau khuyên giải các nàng đi...” Một tiểu tỷ muội thấy Thẩm Uyển mở cửa, giống như tìm được cứu tinh.
“Khuyên giải? Khuyên giải từ đâu? Ngay cả chuyện gì xảy ra ta cũng không biết.” Thẩm Uyển lại ngáp một cái, đêm qua ngủ trễ, sáng sớm hôm nay hai nàng lại tranh cãi ầm ĩ ở trước cửa phòng của nàng, trong lòng vốn có chút không vui.
“Là Lưu đại công tử Lưu phủ, một tuần trước vốn nói tuần này đều đến tìm Linh Linh tỷ, thế nhưng không biết sao, mới đi hai ngày, thì lại đến chỗ của Văn Mạn tỷ...”
Tiểu tỷ muội kia vừa mới nói xong, Linh Linh liền la lên, chỉ vào mũi của Văn Mạn quát to: “Cái gì gọi là không biết sao? Rõ ràng là hồ mị tử này, dùng thủ đoạn gì, mới kêu Lưu đại công tử đi vào phòng nàng! Bằng không thì với công phu mèo quào ở trên giường của nàng kia, nam nhân nào sẽ thích?”
Lúc nghe được “Công phu mèo quào ở trên giường”, Thẩm Uyển và các tỷ muội khác đều không hẹn mà gặp không nhịn được cười ra tiếng. Văn Mạn kia càng tức giận đến đỏ bừng mặt, khinh bỉ nhìn về hướng Linh Linh: “Cũng không biết là ai, lén lút học điệu múa của Anh Cơ ở đêm hoa khôi kia, kết quả thế nào? Bắt chước bừa! Tự Lưu công tử bằng lòng đến, nếu ngươi có bản lĩnh, hắn có thể đến tìm ta sao?”
Hai người ngươi một lời ta một tiếng tranh cãi không ngừng, Thẩm Uyển dứt khoát lấy một cái ghế, cầm một nắm hạt dưa, ngồi ở cửa phòng, bắt đầu làm quần chúng ăn dưa nhàn nhã.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~