Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 33: Chương 33: Nhất định phải thao ngươi




Editor: Sunie

Thẩm Uyển cho rằng hôm nay hắn nhất định lại muốn cùng nàng có một đêm xuân, kết quả cũng không có, sau khi hắn đưa nàng về Hồng Lâu liền rời đi. Kể từ đó, một khoảng thời gian sau hắn cũng không đến gặp nàng, chuyện này vốn cũng bình thường, thỉnh thoảng Phạm Vệ Ninh sẽ tiện thể nhắn cho nàng, nói gần đây quá bận, không có thời gian đến tìm nàng, nàng chỉ gật đầu, cũng không nói gì.

Việc làm ăn ở Trân Châu các càng ngày càng tốt, Thẩm Uyển vừa mở thêm hai cửa tiệm làm chi nhánh, trong một thời gian tin tức người đứng đầu bảng của Hồng Lâu buôn bán thành công truyền khắp đại giang nam bắc, danh tiếng của Anh Cơ càng tăng lên. Mỗi ngày đều có người đến Hồng Lâu tìm Thẩm Uyển, nhưng tất cả đều bị tú bà ngăn cản, bất kể ra bao nhiêu ngân lượng cũng không chịu để cho bọn họ thấy mặt của Thẩm Uyển.

Hành vi của tú bà càng làm cho Thẩm Uyển thấy kỳ quái, nàng vẫn luôn cho rằng Phạm Vệ Lăng dùng bạc đút no bà thì bà mới bằng lòng bảo vệ nàng như vậy, nhưng mấy ngày qua người ra giá càng ngày càng cao, tú bà vẫn khăng khăng không chịu, điều này cũng làm cho Thẩm Uyển càng nghi ngờ hơn.

Trong mắt tú bà có cái gì quan trọng hơn so với tiền tài chứ?

Tính mạng!

Nhất định Phạm Vệ Lăng đã lấy tính mạng của bà hoặc là tính mạng của già trẻ trong nhà bà để uy hiếp bà, bà mới bất đắc dĩ như vậy.

Sau một ngày vất vả Thẩm Uyển sớm trở về Hồng Lâu, đang tắm gội ở trong phòng, mùi thơm của hoa hồng làm cho cả người được thả lỏng, nàng dựa vào mép thùng gỗ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi. Bỗng nhiên một trận âm thanh đập cửa "Ầm ầm" vang lên, Thẩm Uyển cả kinh lập tức đứng dậy, lấy cái váy lụa mỏng treo ở bình phong mặc qua loa lên người.

"Ai đấy?"

"Ngươi quản ta là ai sao? Mau mau mở cửa cho lão tử! Hôm nay lão tử nhất định phải thao ngươi!" Người nói chuyện có giọng to khỏe, tiếp theo lại là âm thanh hung hăng đập cửa, Thẩm Uyển cưỡng bách mình phải bình tĩnh lại.

Người Phạm Vệ Lăng phái đến bảo vệ nàng đâu? Nàng cau mày, không kịp suy nghĩ tìm tòi, đôi tay run rẩy mặc xiêm y vào. Vừa mới thắt nút đai lưng, then cửa bị gãy theo tiếng "Răng rắc", một nam nhân mặt đầy râu ria xồm xoàm đi vào, cả người vô cùng cao lớn, gần như chiếm hết cả cánh cửa.

Đôi tay hắn vung lên, ném hai người trên mặt đất, Thẩm Uyển nhìn chăm chú, lại là hai người thủ vệ Phạm Vệ Lăng phái đến để bảo vệ mình, mặt hai người bọn họ đầy máu tươi, thoi thóp nằm bò trên mặt đất. Thẩm Uyển lập tức tiến lên xem xét, khá tốt, tính mạng vẫn còn.

Bên ngoài tú bà che má phải vừa đỏ vừa sưng, nôn nóng khẽ hỏi: "Tiểu Lý Tử đi chưa?"

"Đi rồi."

"Trời ơi, sao vẫn chưa đến chứ!" Tú bà gấp đến độ không ngừng giậm chân trên sàn nhà, "Lại phái người đi tìm tứ gia vậy, mau đi!"

"Vâng... Vâng!" Người bên cạnh lập tức lăn một vòng, chạy ra khỏi Hồng Lâu.

Tú bà tê liệt ngồi dưới đất, vừa khóc lại kêu, cái mạng nhỏ này của bà có thể không giữ nổi! Thì ra đúng như Thẩm Uyển đoán, Phạm Vệ Lăng một mình gặp bà, lúc thanh đao sáng loáng gác ở trên cổ, suýt nữa bà đã tiểu ra quần, cho rằng chỗ nào mình hầu hạ không chu đáo mạo phạm hắn. Phạm Vệ Lăng lại chỉ bảo bà phải giữ người của Anh Cơ cô nương, nếu không giữ nổi, tính mạng một nhà già trẻ của bà cũng sẽ không giữ nổi. Nghĩ đến đây bà lại càng khóc to đến rát cổ bỏng họng.

Nam tử kia chê bà ầm ĩ, tóm lấy cổ áo bà, ném từ lầu hai xuống, tức khắc máu tươi ở tỏng miệng tú bà phun ra.

Tiểu tỷ muội trong Hồng Lâu nghe được động tĩnh đều chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức tản đi khắp nơi! Bây giờ còn có cái gì quan trọng hơn tính mạng!

Hồng Trần tiến lên thăm dò hơi thở của tú bà, bà đã đi đời nhà ma.

"Đừng động vào ta! Cút đi!" Lầu hai truyền đến tiếng kêu của Thẩm Uyển, nàng lập tức xông lên lầu, lại thấy nam tử kia đang xé rách y phục của Thẩm Uyển, những mảnh vải mỏng giống như trang giấy bị xé nát, ném khắp nơi.

"Khà khà khà ~ quả nhiên xinh đẹp, làn da này, thật là trắng nha! Ha ha ha ha..."

Nam tử kia cất tiếng cười to, cái thứ ở dưới thân cũng chống lên, cách quần đã có thể nhìn thấy món đồ chơi thô tráng kia, Thẩm Uyển nhất định không cách nào chịu đựng, thật muốn chạm vào nàng, e rằng ngay cả mạng của Thẩm Uyển cũng không giữ được.

"Dừng tay!" Hồng Trần cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy.

Nam tử kia nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, lại ngây người.

"Lại là một mỹ nhân, xem ra lời đồn là thật, nữ nhân ở Hồng Lâu thật sự rất xinh đẹp!"

Thẩm Uyển vốn muốn kéo dài thời gian, đọ sức với hắn, nhưng người này dầu muối không vào, mạnh mẽ nhào đến xé một hồi. Hồng Trần cắt ngang, đại não của nàng mới khôi phục hoạt động, khẩu âm nói chuyện và cách ăn mặc của nam tử này nhìn cũng không giống như người địa phương, ngược lại giống người Địch Nhung.

Nam tử kia vừa muốn đến kéo Hồng Trần, Thẩm Uyển lập tức bám lấy cánh tay hắn: "Đại ca, đến Hồng Lâu chúng ta đương nhiên sẽ hầu hạ tốt. Ngươi vô lễ như vậy, thiếp cũng không phát huy được." Thẩm Uyển chu cái miệng nhỏ, giọng nói vừa nhỏ lại mềm mỏng, nam tử kia nghe được toàn thân cũng yếu mềm.

"Tốt tốt, ngươi nói làm thế nào thì làm như thế!"

Nam tử kia bị trêu chọc đến thất thần, Thẩm Uyển lập tức biến sắc nhìn Hồng Trần, Hồng Trần gật đầu, chạy như bay đến phủ đệ của Phạm Vệ Lăng.

Nhất định phải đuổi kịp, nhất định phải đuổi kịp!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.