Editor: Sunie
Thẩm Uyển dùng thời gian nửa tháng để thích ứng và tìm hiểu hoàn cảnh ở đây.
Triều đại hiện nay nàng đang ở được gọi là “Việt”, đương kim thánh thượng là Việt Văn Vương — Phạm Vũ Công, lúc ông ta còn trẻ thành tích tình hình chính trị đương thời rất bất ngờ. Nhưng giờ đây đã lớn tuổi, năm hoàng tử dưới gối đều rất xuất sắc, cho nên ông ta do dự, cũng chính vì sự do dự của ông ta, hoàng thành ngoài mặt gió yên sóng lặng thực ra sớm đã xuất hiện mạch nước ngầm chuyển động.
Hoàng thành giàu có, mà Hồng Lâu là kỹ viện lớn nhất trong hoàng thành, đến nơi này tiêu phí đều là một vài quan to hiển quý, vừa ra tay chính là vạn lượng hoàng kim. Kẻ có tiền khắp nơi đều có, còn có rất nhiều quan viên cũng thích đến Hồng Lâu chơi, chơi còn hung ác hơn so với những thương nhân kia. Nghe nói mỗi tháng đều có thi thể được nâng từ Hồng Lâu ra ngoài, cơ bản đều là “Kiệt tác” của bọn họ.
Người đứng đầu bảng ở Hồng Lâu hiện nay là Hồng Trần, không có mười vạn lượng hoàng kim, những nam nhân kia ngay cả làn váy của Hồng Trần cũng không chạm được, càng miễn bàn ở trên giường của Hồng Trần tiêu sái một đêm.
Ngoài đầu bảng Hồng Trần ra, còn có A Tử, Miên Miên, Kim Mai, Ngân Hạnh là tứ đại danh kỹ. Các nàng cũng như là Thẩm Uyển bây giờ vậy, từ nhỏ cũng vì đủ loại nguyên nhân bị bán đến Hồng Lâu, mưa dầm thấm đất lớn lên. Mỗi người đều có năng lực vượt trội của riêng mình, nếu không cũng không có khả năng trở thành thùng nhuộm lớn, chiếm lĩnh và đứng đầu trong Hồng Lâu này.
Thẩm Uyển là nha hoàn của Hồng Trần. Mỗi ngày ngoài giúp nàng ấy giặt quần áo, châm trà, thu dọn phòng ra, còn phải học cầm kỳ thư họa, quả là mệt hơn so với những kỹ nữ kia! Mỗi tối, Thẩm Uyển vừa nằm trên chiếu, ngay cả nửa khắc cũng không cần, có thể đi vào giấc ngủ ngay lập tức.
Đương nhiên Thẩm Uyển không nghĩ sống lại một đời lại phải làm kỹ nữ, chẳng qua là nàng nhìn thấy quá nhiều nha hoàn chạy trốn bị bắt trở về. Nếu tướng mạo tốt, bị đánh một trận sau đó bị kéo đi làm non kỹ. Nếu tướng mạo không tốt, đánh gần chết mới thôi, sau đó lợi dụng trời tối vào ban đêm, bị người nâng đi từ cửa sau, nghe nói là bán cho nhà có tiền làm nha hoàn thô sử hạ đẳng, nếu vô ý đánh chết, thì ném trong rừng cây ở vùng ngoại ô ngoài thành.
Thế đạo này nam tôn nữ ti, càng khỏi phải nói đến thân phận của kỹ nữ. Kỳ thực Thẩm Uyển sớm đã nghĩ xong kế hoạch chạy trốn, chỉ là bây giờ vẫn chưa đến thời cơ, nàng cần kim tiền, cần cơ hội, càng cần sự tín nhiệm. Cho nên nàng đóng vai một nhân vật nữ ngoan ngoãn, là nha hoàn có cầm kỳ thư họa tốt nhất trong nhóm, Hồng Trần rất hài lòng, thường thường sẽ thưởng cho nàng một ít điểm tâm nhỏ hoặc vài đồng tiền.
Ngày tháng trôi qua, mỗi ngày đều vất vả trước sau như một, diện mạo của Thẩm Uyển từ từ nẩy nở, cho dù là cách ăn mặc của nha hoàn cũng dần dần thu hút khách nhân đến Hồng Lâu. Đương nhiên, Thẩm Uyển không thể có năng lực đi tiếp khách, tú bà còn hi vọng có thể bán đêm đầu tiên của nàng với giá tốt.
Lần khiến Thẩm Uyển sợ hãi nhất là có một ngày vào rạng sáng, nàng từ nhà xí trở về, nghe thấy tiếng rên rỉ ở hậu viện lầu hai, tiếng động rất nhỏ, giống như là cố ý kiềm chế.
Lúc này Hồng Lâu đã đóng cửa, khách nhân từ đâu đến? Thời điểm không kinh doanh mà lên giường với người khác, đúng là điều cấm kỵ trong nghề này của các nàng! Thẩm Uyển đến gần hai bước, dựng tai cẩn thận lắng nghe, trong lòng bỗng chốc cả kinh, tiếng động này dường như là từ phòng của A Tử truyền đến! Nàng nhẹ chân nhẹ tay đi đến cửa phòng A Tử, kề sát tai ở trên cửa, quả nhiên là A Tử!
Thẩm Uyển che miệng mình lại, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra một cái khe hở, dưới ánh nến nhỏ nhoi, hai cơ thể trần truồng quấn quít lấy nhau.
A Tử nằm ở trên giường, da thịt non mịn nhuộm một lớp ánh sáng nhạt màu vàng ở dưới ánh nến, cặp vú mà nàng kia cho là kiêu ngạo bây giờ đang bị nam tử kia bóp ở trên tay tùy ý thưởng thức. Đầu tóc đen nhánh lộn xộn theo mép giường chảy xuống trên sàn nhà, A Tử vẫn luôn gọi nam tử kia là “Văn nhi“.
“Văn nhi... Nhanh một chút, cầu ngươi...” Hai tay A Tử bám vào đầu vai của nam tử kia.
Nam nhân kia giống như nhận được mệnh lệnh, điên cuồng thọc vào rút ra ở đường hành lang của A Tử, côn th*t lớn tím đen dính chất lỏng trong suốt từ nơi giao hợp chảy ra. A Tử dán sát cơ thể hết mức vào trên người của người gọi là Văn nhi, sảng khoái đến mức ô ô gọi bậy.
Nam tử kia thoạt nhìn trắng nõn và sạch sẽ, có chút phong độ của người trí thức, không giống người thích dạo chơi ở kỹ viện. Thẩm Uyển cau mày, nửa đêm đến kỹ viện yêu đương vụng trộm, chẳng lẽ giữa bọn họ có tư tình?
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng ma sát của vật liệu may mặc, trong lòng Thẩm Uyển run lên, vừa định xoay người đã bị một người che miệng lại, cả người cũng bay lên.
Xong rồi! Bị phát hiện! Trong lòng Thẩm Uyển nổi lên một trận lạnh lẽo, nếu nàng bị người khác phát hiện, chẳng lẽ phải làm non kỹ sao? A Tử thì sao? Nàng ấy là danh kỹ của Hồng Lâu, là cây rụng tiền, nếu bị người khác phát hiện yêu đương vụng trộm, sẽ bị xử lý như thế nào?
Nhiều câu hỏi hơn nữa cũng không có thời gian suy xét, Thẩm Uyển bị người nọ ném mạnh xuống đất.
Gian phòng đen kịt làm Thẩm Uyển vô cùng bất an, nàng xách một đôi mắt to, quan sát bốn phía.
Bóng người màu đen kia từ cửa phòng đi đến trước bàn, trong một lát, một ánh nến sáng lên ở trong phòng.
“Hồng Trần tỷ tỷ?” Thẩm Uyển trừng lớn hai mắt, dường như không dám tin vào mắt của mình.
Hồng Trần xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp dường như bao phủ một tầng sương mù dày đặc, làm người khác không thấy rõ trong lòng nàng ấy đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Uyển còn chưa kịp phản ứng, một cái tát “Bang” một tiếng rơi vào trên mặt nàng, khuôn mặt nhỏ non nớt lập tức sưng lên.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~