“Dekisugi?”- Mọi
người xung quanh đều gần như la lên khi nhìn thấy người ở trước mặt. Đó
là 1 người đàn ông mặc vest đen, thân hình cao ráo và khuôn mặt cực kỳ
cuốn hút, cằm hơi lúng phúng râu, nhưng điều đó không hề làm người ta có cảm giác khó chịu khi nhìn vào anh chàng này. Anh nở một nụ cười khá
đẹp, đồng thời xin lỗi vì đã đến muộn.
”Không, không sao, cậu
tới bọn này cảm thấy vui lắm rồi, còn tưởng cậu không thể đến được đấy “ - Jaian cười lớn, vỗ vai Dekisugi một cái rồi đẩy cậu vào bàn, ngồi
cạnh cô gái nãy giờ vẫn còn đang chúi đầu vào trong điện thoại di động.
” Thật có lỗi quá, công việc hôm nay ở phòng nghiên cứu đã tạm thời dừng
lại, vì sắp có một chuyên gia từ Thụy Điển đến để hợp tác, xin lỗi vì tớ đã không báo trước cho mọi người.”
”Cái thằng này, cậu bớt xin
lỗi lại đi , chúng ta đã làm bạn bè cùng nhau bao nhiêu năm rồi chứ?...À phải rồi, đây là Hoshiko Lee, cô ấy là bạn đại học với Shizuka hai
người mau làm quen đi.”- Vẫn là Suneo hòa đồng hăng hái giới thiệu, mà
cái con người nãy giờ còn cầm điện thoại chẳng biết làm gì, nghe có ai
đó nhắc tới tên thì giật bắn cả mình lên. Cô vội vã ngước lên mỉm cười
theo đúng nghi thức xã giao, nhưng vừa nhìn thấy người bên cạnh, không
hiểu sao mặt lại nóng lên một cách kỳ lạ, trách cô da mặt quá mỏng.
Hoshiko đưa tay ra bắt lấy bàn tay anh một cái, cùng lúc ngước mặt, bắt
gặp ánh mắt thâm sâu của người đối diện, lại không biết anh đang nghĩ
gì...
”Xin chào, tôi là Dekisugi, rất hân hạnh được làm quen.
Không biết tôi và tiểu thư Lee đã từng gặp qua nhau chưa?Tôi thấy tiểu
thư có chút gì đó quen thuộc...”- Anh nhìn cô lâu hơn một chút, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ như hai cánh hồng đào, thẹn thùng cúi đầu
xuống, sau đó cô lại vội vã ngước lên, xua xua hai cánh tay:
”Không, không...Làm sao tôi và ngài có thể gặp nhau được, chắc ngài lầm tôi với ai rồi. Hân hạnh được làm quen với ngài.”- Hoshiko nhanh chóng phủ
nhận, sau đó không nói gì nữa lại bắt đầu bấm bấm điện thoại...Có Chúa
mới biết trong lòng cô cực kỳ hỗn loạn, thực ra cô ất ít khi ấp úng
trước mặt người khác, cũng không phải là người thích cầm điện thoại
trong những lúc thế này, nãy giờ cô cứ bấm bấm xóa xóa không làm gì ra
hồn cả. Nhưng mà Dekisugi...cô thật đúng là nói một đằng làm một nẻo mà.
Trong suốt cả bữa tiệc, ngoài việc ăn và nói chuyện phiếm thì Hoshiko chẳng
còn gì để làm, cái tình trạng ban đầu cũng giảm đi không ít, cử chỉ tự
nhiên hơn rất nhiều, cũng nói vài câu với Dekisugi. Nhưng mà thay vì nói chuyện, cô vẫn thích ăn hơn, đồ ăn hôm nay thực rất vừa miệng, mà cô là người có dạ dày “gần như lúc nào cũng rỗng” cả. Cuối cùng thời gian
tiệc tùng cũng trôi qua, lúc đó thì Shizuka khoác tay Nobita, và cha mẹ
hai bên tới chúc rượu. Lúc đó thì Jaian- nãy giờ đã ngà ngà say, mặt đỏ
ửng hăng hái nói:
”Hôm nay tớ cực kỳ có hứng, chi bằng để tớ lên
sân khấu đi, có sẵn 100 bài tình ca tuyệt vời do chính đại danh ca
Takeshi tự sáng tác đây...tránh ra đừng có cản tớ...cái tên mỏ nhọn cậu
làm gì thế hả?”
Suneo mặt tái xanh đỏ dịch chuyển khắp khuôn mặt, chảy mồ hôi hột, vội vã đứng dậy bịt miệng kẻ bên cạnh lại, miệng không ngừng nói vài câu hòa hảo:
”Jaian...hôm qua cậu hát chưa đủ hay
sao, hôm nay coi như là giữ giọng đi được không, giọng cậu mà khàn không tốt chút nào đúng không?Tớ nghĩ chắc cậu nên để dịp khác thể hiện giọng hát danh ca của cậu thôi, phải không mọi người?”- Cậu ta nháy mắt với
Hoshiko bên cạnh một cái. Cô chỉ bụm miệng cười, hôm nay e rằng Jaian mà lên hát chắc khách khứa trong hội trường phải đồng loạt nhập viện vì
viêm màng nhĩ mất thôi, tội nghiệp cho Shizuka và Nobita lắm.
”Phải đó, phải đó haha”- Mọi người chung bàn, kể cả cô dâu chú rể đều đồng ý
cười vang (một cách đầy bất đắc dĩ). Không khí nãy giờ lại được khuấy
động một cách đầy vui vẻ, thật ra lâu lâu mới có dịp để mọi người tụ tập đông đủ như thế này, quả thật không có gì hạnh phúc hơn nữa. Hoshiko
mỉm cười, rót đầy một ly rượu vang đỏ đứng lên chúc mừng Shizuka một
cái, dù sao cô bạn này cũng rất hợp ý, lại còn là thần tượng nhỏ của cô
thời còn thơ ấu, cho dù cô nàng có chọn phải anh chàng hậu đậu Nobita
chăng nữa thì chỉ cần cô luôn hạnh phúc là được.
Cuối buổi tiệc,
sau khi kí bút vào gối nằm cho cô dâu chú rể, chụp mấy tấm hình lưu niệm thì tới tiết mục quăng hoa cô dâu. Hoshiko đặc biệt thích thú với trò
này, nên mặc dù không tin lắm nhưng cũng chen chân với một đám thiếu nữ
chưa lập gia đình, chờ mong nhìn bó hoa hồng đỏ thắm kia. Cô dâu Shizuka xoay người lại, thảy mạnh bó hoa về phía sau, ngay lập tức mọi người
nhào lên chụp lấy chụp để, Hoshiko chỉ cười nhẹ, mặc dù trước giờ cô
không thích tranh giành. Nhưng chỉ cần cô đã nhắm tới một thứ gì đó sẽ
không bao giờ để cho người khác có cơ hội tranh được, cô nhẹ nhàng bật
người lên trên, đặc biệt cao vì tính chất đôi giày cô mang, gạt tay một
cô nàng nào đó xuống rồi thong thả đón lấy bó hoa, cầm chặt lấy. Hội
trường vang lên tiếng vỗ tay đồng loạt, Hoshiko giơ giơ vẫy vẫy đóa hoa
trong ánh mắt tiếc nuối của đám con gái độc thân, nháy mắt với Shizuka
đã đứng cạnh từ lúc nào....
” Tớ về đây, nhớ phải hạnh phúc đấy
nhé Shizuka, nếu cậu có thời gian hay tâm sự cứ đến tìm tớ là được. Tớ
về đại học Tokyo công tác nên chắc sẽ còn ở đây một thời gian dài đấy,
đây là địa chỉ và số điện thoại của tớ.”
”Cảm ơn cậu, Hoshiko”
Hai cô gái lại ôm nhau một cách nồng thắm, Hoshiko hiểu rõ tính cách cô bạn này của cô hơn ai hết, vỗ vỗ lưng cô nàng một cái, nhưng mắt cô cũng
sắp nhòe lệ rồi này...
”Chào người đẹp, nhớ đến lời đề nghị của
tôi nhé”- Suneo nói, bên vai là Jaian đã say bét nhè, nhưng cũng thỉnh
thoảng nấc lên vài cái đầy kỳ quặc. Dekisugi cũng mỉm cười chào cô,
Hoshiko cười, sau đó thong dong rời đi, nhưng không quên nói lại một câu khá bí ẩn:
” Dekisugi, hẹn gặp lại sớm”
Dekisugi nhìn
bóng dáng xinh đẹp của cô dần dần khuất xa khỏi tầm mắt, không khỏi có
chút suy nghĩ. Lúc đó thì Suneo vỗ vai anh một cái :
” Deki này, cô ấy rất được, còn xinh xắn, tại sao không xin số điện thoại đi?Cậu vẫn còn độc thân, không phải sao?”
” Hiện giờ tớ vẫn chưa muốn có mối quan hệ nào cả...”- Dekisugi trả lời, tầm mắt hơi rũ xuống có chút cười khổ,
Người nào đó thong thả đi bộ trên đường phố, nói đúng hơn là trược trên đôi
giày phát minh của cô, nhìn vào đèn phố hoa lệ và những tòa nhà cao tầng nguy nga từ thành phố Tokyo, vừa đi vừa nghĩ gì đó, sau cùng nói nhỏ:
” Dekisugi à...”