Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Hải Cẩu Nhỏ Được Yêu Chiều

Chương 125: Chương 125




Tướng quân Geran cũng biết mình không khuyên nổi cô em họ này, nên cũng đành nói sang chuyện khác:

“Em quản con mình chặt vào, đừng để nó chơi bời lêu lỏng hư thân”

“Con em rất ngoan ngoãn, lại tài giỏi, nó là công tố viên đấy, chắc chắn là bọn tội phạm kia thù hằn nó”

Tướng quân Geran nhìn lên màng hình quang não, suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng không gửi đoạn ghi hình dâm loạn kia của Otas cùng Lemi và chín người khác.

Bỗng nhiên trên màn hình xuất hiện yêu cầu liên lạc khác, tướng quân Geran chấm dứt cuộc trò chuyện của mình và em họ để nói chuyện với cấp dưới:

“Điều tra được Anzasil đi đâu chưa?”

Nean nhìn Otas trên giường bệnh, nhìn một đống dữ liệu cần giải quyết thì thẳng thắn nói:

“Báo cáo tướng quân hiện vẫn chưa điều tra được, tôi hy vọng ngài xem xét chuyển nhiệm vụ này cho Aki, vì tình hình của Otas không ổn, tôi không nghĩ mình có thể làm tốt hai nhiệm vụ trong lúc này”

Tướng quân Geran:

“Otas làm sao? Dị năng sinh mệnh của cậu không thể giúp nó hồi phục?”

Nean có dị năng sinh mệnh, là một dị năng cao cấp hơn một bậc so với dị năng chữa trị thông thường, nhưng đối với vết thương của Otas lại có điều kỳ lạ:

“Các vết thương trên vai, ngực do gió và lửa gây ra trên cơ bản đều đã được hồi phục, nhưng những vết thương hóa đá thì không thể hết hoàn toàn, tôi chỉ có thể hạn chế sự lan rộng mất kiểm soát của nó, dù lan rất chậm nhưng phần bị hóa đá đang không thể phục hồi. Có lẽ là nó liên quan đến dị năng hệ thổ, nếu tướng quân có thời gian xin hãy đến bệnh viện xem xét”

Edric đang ngồi cùng Keiran và Chiến Lang hợp sức giải mã tờ giấy mà Anzasil lưu lại.

Keiran và Chiến Lang không muốn người khác đi bắt Anzasil nên nhất quyết không đồng ý việc giao tờ giấy ra, nên bọn họ chỉ có thể đau đầu ngồi giải.

Edric cũng khuyên không nổi hai người này nên đành thuận theo.

Keiran giải một chút liền giao toàn bộ cho Chiến Lang và Edric, còn hắn chọn cách đơn giản nhất là gọi điện và nhắn tin, chỉ là vẫn không nhận được câu trả lời.

Gọi cả buổi trưa chỉ liên lạc được với Yeltai.

Hôm đó Yeltai giúp Keiran đánh lớp trưởng lớp đặc vụ trọng thương, nên bị giam lại trong phòng tối của học viện suy ngẫm một đêm, đến giờ vừa được thả ra.

Hắn vốn định hoàn thành các bài phạt khác nhưng nhận được tin Anzasil và Tư Niên mất tích thì cũng không còn tâm trạng nào.

Định nhờ Mục dời hạn lại cho hắn nhưng hắn cũng không liên lạc được với Mục.

Keiran:

“Ban kỷ luật đó ai không biết chúng ta chung đội với trưởng ban của họ chứ? Cậu cứ đi nói đi, bọn họ sẽ dời cho thôi”

Edric bên cạnh xen vào:

“Mục đi đâu?”

Chiến Lang:

“Hắn nói qua bên Lạc Đoàn đón Sow về”

Trong học viện không cấm nuôi tinh thú, nhưng tinh thú phải tham gia huấn luyện của lớp giành riêng cho tinh thú. Sow còn rất nhỏ, Mục không nghĩ hắn sẽ cưỡng ép nó học chém chém giết giết quá sớm nên vẫn luôn gửi nó đến chỗ Lạc Đoàn.

Edric:

“Về? Về đâu? Học viện?”

Chiến Lang:

“Chắc qua thăm một chút thôi, chiều nay chúng ta buộc cũng phải trở về học viện, hắn cũng không thể mang tinh thú theo được”

Edric nhịp nhịp ngón tay trên bàn, một lúc sau mới thành thật nói ra suy nghĩ của mình:

“Cậu ta có lẽ biết Anzasil và Tư Niên ở đâu rồi”

Keiran liên lạc với Mục, hắn cũng không trả lời.

Edric thấy Keiran định cố chấp gọi nữa thì thẳng thắn nói:

“Không nghe đâu, đã trốn đi rồi, nghe máy thì chẳng phải chúng ta sẽ dò được vị trí sao?”

Keiran rất khó chịu:

“Tại sao lại không nói cho chúng ta chứ?”

Chiến Lang:

“Anzasil cẩn thận từ nhỏ, đừng nói các cậu, lúc nhỏ hắn trốn huấn luyện, thầy còn không hay không biết”

Edric:

“Hắn không thể tin tôi dù chỉ một lần. Tôi sao có thể để bọn họ bắt hắn và Tư Niên? Tại nhìn tôi trông không có năng lực đó sao?”

Chiến Lang:

“Trong đây, Anzasil đề phòng nhất chắc chắn là Lewis thiếu gia rồi, sau đó tới Lạc Đoàn, tới Mục, tời Keiran,..”

Càng nói Chiến Lang càng thấy không đúng:

“Con mẹ nó, đúng ra người biết thông tin hắn lúc này phải là tôi, tại sao lại là Mục chứ?”

Keiran cũng cảm thấy không đúng:

“Đúng ra phải là tôi chứ?”

Edric chán nản nhìn hai kẻ bên kia đôi co, Chiến Lang không biết Mục ký khế ước với Anzasil thì thôi đi, Keiran ngốc nghếch còn tự cho mình quan trọng nữa.

Edric đẩy vai Keiran:

“Liên lạc với Lạc Đoàn”

Lần này may mắn là Lạc Đoàn nhận máy:

“Tôi nghe”

Edric:

“Cậu biết Mục đưa Sow đi đâu không?”

Lạc Đoàn đang trêu đùa Lạc Anh trong bếp, nghe Edric hỏi, đành phải đi ra bên ngoài tiếp, hắn hạ giọng:

“Thì đi đến chỗ Anzasil và Tư Niên đấy”

Keiran:

“Là nơi nào?”

Lạc Đoàn:

“Tôi không biết, nếu biết chắc Anzasil đâu để tôi ngồi đây, mà biết cũng không thể nói cho mấy cậu”

Edric:

“Cậu có nghĩ đến chốc lát nữa sẽ có người đến bắt cậu không?”

Lạc Đoàn:

“Anzasil đề phòng cậu nhất cũng là có lý do cả đó. Cậu dám chắc mình sẽ không gây phiền phức gì cho hắn không? Cậu lấy gì bảo đảm, cậu đừng trách Anzasil, tự chúng ta đều biết trong lòng Anzasil dù có thêm mười chúng ta cũng không bằng một Tư Niên ở đó, hắn làm sao dám tin tưởng và mạo hiểm chứ, cậu và tôi đến cùng đều không giống như Mục”

Edric và Lạc Đoàn đều là hai thiếu gia của gia tộc lớn, bọn họ ý thức với trách nhiệm, trọng trách của mình và bị nó chi phối từ khi được sinh ra. Còn Mục chỉ là một người đến từ một tinh cầu không mấy phát triển, dị năng chưa ổn định và thành thạo, sau đó được Anzasil dạy dỗ, chỉ bảo, trong thế giới của Mục thứ đáng giá không có nhiều, hắn từ trước đến nay vẫn không có bị chi phối bởi trách nhiệm.

Vai trò Hilda chỉ là lớp vỏ ngoài của Mục, hắn vốn cũng chẳng xem trọng vị thế đó, hắn chỉ muốn trả thù cha mình, gia tộc mình, nên về mảng này Edric không thể so sánh được.

Cũng là ký khế ước nhưng Mục luôn xem trọng kế ước đó hơn Lạc Đoàn, Lạc Đoàn chỉ xem nó như một lời hứa, còn Mục còn xem nó là một sự kết nối, nên ngay từ đầu phản ứng của Mục và Lạc Đoàn khi bị cưỡng ép ký khế ước đã vô cùng khác nhau.

Tư Niên đang trong bếp nấu canh nấm thì bỗng nhiên cảm nhận được có thứ tiếp cận mình.

Cậu thoáng dừng tay lại, Tư Niên đã có thói quen luôn vận dụng mê dị năng như việc hít thở, đi lại, nên trong mắt người khác Tư Niên hầu như lúc nào cũng sẽ ở lệch vị trí thực của cậu khoảng nửa mét. Chỉ có Anzasil tiếp xúc với cậu quá nhiều mà gần như bị miễn nhiễm, lúc nào ôm lấy Tư Niên cũng sẽ làm ôm trúng.

Mặt đất khẽ động đậy, từ dưới đất chui lên một con bò cạp đỏ.

Mặc dù con bò cạp nào cũng tương tự con bò cạp nào, lớn lên đều một vẻ đó, nhưng Tư Niên nhìn qua liền biết đây là Sow.

Sow nhìn thấy Tư Niên thì vui vẻ quơ quơ càng chào hỏi, đây là Mục dạy nó. Sau đó nó bò lại ôm chân Tư Niên, nhưng rất tiếc là ôm hụt, Sow đang ngơ ngác chẳng hiểu vì sao thì Tư Niên đã nhấc bỗng nó lên, vỗ vỗ lên lớp vỏ của nó cảm thán:

“Nặng thật đất, thế giới thật kỳ lạ, bò cạp mà còn lớn hơn hải cẩu. Mục đâu rồi?”

Sow không nghe hiểu mấy câu đầu, nhưng câu cuối vẫn mơ hồ hiểu được, nó dẫn Tư Niên ra sân trước, Tư Niên liền thấy Mục và Anzasil đang chiến đấu.

Trận chiến có lẽ cũng sắp đi đến hồi kết, Mục ném một quả cầu lửa, Anzasil tránh thoát, Mục dựng lên hàng loạt cột lửa như dị năng giả trong tivi mà bọn họ từng xem, có lẽ lấy ngực Anzasil làm trung tâm, nhưng Anzasil bay người lên cao, chỉ có vài ba cột lửa đâm qua chân hắn. Anzasil chém một dao gió qua, biến đất dưới chân Mục thành đầm lầy, sau đó lợi dụng lực gió tạo thành tốc độ tiến đến cận chiến Mục.

Mục dậm mạnh chân xuống đất, mặt đất nứt ra, dung nham phun xung quanh người hắn, Anzasil không thèm kép đất lại, cứ thế tạo một bộ vuốt gió trên cánh tay, đấm thẳng xuyên qua dung nham.

Mục cũng tụ lửa lại vào lồng bàn tay mình, rồi nắm chặt lấy nó đấm về phía trước.

Dung nham biến mất.

Tư Niên biết Anzasil đã chiến thắng.

Mục ngồi nằm trên mặt đất, sau đó chật vật ngồi lên nói:

“Tôi dùng được kỹ năng tụ lửa đó rồi”

Mục thua nhiều cũng đã thành quen, biết tìm niềm vui mới trong sự thất bại.

Anzasil gật đầu:

“Thiếu một chút phán đoán thôi”

Tư Niên lúc này mới đi đến, đầu tiên là xem xét tay và chân Anzasil một lượt, thấy không có thương thích gì đáng nói mới yên tâm.

Mục có vẻ cũng bất ngời:

“Không bị phỏng chút nào sao?”

Tư Niên:

“Cậu hy vọng anh ấy bị phỏng lắm sao?”

Mục nghĩ nghĩ một lúc, hồi tưởng lại vài chi tiết trong trận chiến rồi nói với Tư Niên:

“Nếu thế cơ thể của Anzasil không phải bằng da thịt nữa, cậu ấy biến thân thể thành đất được rồi”

Tư Niên quay qua nhìn Anzasil mở to mắt hỏi:

“Anh đã cấp bảy”

Đa số dị năng chỉ có thể chuyển hóa cơ thể khi đã cấp bảy.

Anzasil cũng không biết phải nói thế nào:

“Sức mạnh đã chạm ngưỡng đó, nhưng vẫn còn thiếu một chút, một chút này đã thiếu rất lâu rồi, không biết nguyên nhân từ đâu.”

Nhưng việc thiếu một chút này chỉ có một mình Anzasil biết rõ như nào, hiện tại việc biểu hiện bên ngoài đã không khác gì cấp bảy, nhưng Anzasil hiểu hắn không đủ dị năng để vận dụng biến dị đặc biệt của mình liên tục như những người cấp bảy khác.

Nhà mới của Anzasil và Tư Niên nằm cạnh một cái hồ lớn, ngôi nhà gỗ khá đơn sơ, chỉ có một tầng, sân vườn thì lại khá rộng.

Mục đã ăn no, đang giúp Tư Niên rửa chén.

Anzasil thảnh thơi dùng phong dị năng chặt củi, rồi xắp xếp nó gọn gàng vào một góc.

Mục nhìn Sow vui vẻ chơi đùa mất con côn trùng vừa bắt trong đất kia ra, liền thở dài:

“Phải chi cuộc sống lúc nào cũng như thế?”

Anzasil:

“Trước mắt thì sẽ như thế”

Mục:

“Cậu không định trở về học viện thật sao?”

Anzasil:

“Không cần thiết”

Mục:

“Quyền lực không cần thiết nữa?”

Anzasil lắc đầu:

“Không, không cần thiết phải “định”, sẽ có người đến mời chúng ta trở về”

Sau hơn một năm ở học viện và việc tìm hiểu các sự kiện ở tinh cầu thủ đô, thế cục ở đường biên vũ trụ, Anzasil tin rằng rất nhanh sẽ có người đến mời bọn họ trở về.

Liên bang đang muốn đào tạo nhanh một thế hệ tiên phong mới, đã không còn quá nhiều thời gian, Anzasil biết khả năng của mình, liên bang muốn tìm được một người có tiềm năng dị năng như hắn có lẽ mười năm hay hai mươi năm nữa chưa chắc đã có người thứ hai xuất hiện. Để củng cố cho điều này, Anzasil còn cố ý để lộ ra biến dị cao cấp của hệ thổ cấp bảy, không phải hắn tự tin nhưng người có biến dị cao cấp không dễ tìm, người có biến dị cao cấp cấp bảy càng hi hữu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.