Một người chim khác bay xuống nói với Anhany:
“Scaibus bị thương rồi, có lẽ không thể bay được xa nữa, chúng ta không thể trở về”
Tư Niên vẫn còn đang đứng trên một nhánh cây, cậu không quá thuận tiện trong di chuyển, nên khi nghe bọ họ nói vậy đành đề nghị:
“Tôi biết chữa trị cơ bản đấy. Nếu các cậu tin tưởng, tôi có thể xem cậu ấy được không?”
Người chim này khó xử nói:
“Điều đó thì không có vấn đề gì, nhưng chúng ta không có thuốc”
Tư Niên:
“Cậu yên tâm, tôi có”
Dị năng không gian của Tư Niên không được chú trọng phát triển nhưng cũng đã ở cấp ba, chứa được không ít đồ vật, từ khi vào học việc, học lớp phụ trợ, Tư Niên đã biết lựa chọn và nuôi được thói quen mang những đồ cần thiết theo bên mình.
Người chim tên Scaibus kia bị phỏng nặng ở cánh phải và vài vết thương nho nhỏ do dây rai tạo ra ở chân, hắn chỉ là trong thời gian ngắn không thể bay được.
Còn người lo đôn đáo cho đồng đội của mình là Rasha thì lại bị thương nặng hơn rất nhiều, các vết thương chủ yếu nằm trên thân thể, nhưng còn bay được thì hắn vẫn còn cảm thấy rất tốt.
Scaibus không thể bay được, Rasha cũng bị thương không nhẹ, chỉ có mỗi Anhany là có tình trạng ổn nhất, nhưng bọn họ vẫn không thể tiếp tục bay về “nhà“.
“Nhà” của bọn họ ở sườn Đông.
Thật ra cũng không hẳn là “nhà”, đó là nơi bọn họ cùng đồng đội mình nhận nhiệm vụ bảo vệ một hòn đá.
Họ đương nhiên không chủ động nói cho Tư Niên nghe, nhưng mê dị năng cũng hiếm gặp, dù trong chiến đấu Tư Niên cũng đã để lộ ra, nhưng họ không có quá nhiều đề phòng, nên Tư Niên “vô tình” biết được bí mật này.
Tư Niên không muốn tìm hiểu sâu chuyện cơ mật của người khác, cậu chỉ cần đảm bảo không có gì bất lợi đến mình.
Người chim có đôi cánh lớn, trên người cũng phủ đầy lông, đầu cũng có các đặc điểm của loài chim, nhưng bọn họ có thân thể và tay chân tương tự con người, vũ khí mạnh mẽ của họ là mỏ sắt và vuốt bén nhọn.
Người chim cũng đã chủ động giới thiệu, Tư Niên cũng cho bọn họ biết tên mình.
Người chim rất tò mò không biết Tư Niên là dị tộc thiên về tộc nào, nhưng Tư Niên thật sự không thể trả lời, ngoài bộ tóc trắng như tuyết này, Tư Niên cũng không cảm thấy mình giống một con hải cẩu mập ú tí nào.
Tư Niên vừa mới cắt tóc, là Anzasil tự tay cắt cho, đẹp thì không hẳn là đẹp, dù thế Tư Niên vẫn rất hài lòng, nhưng người chim thì không cảm thấy như thế, họ cảm thấy tóc thì nên để dài, là kiểu để dài như mấy cô nàng nữ tính, dịu dàng.
Tư Niên chưa bao giờ nuôi được tóc dài như thế, cậu biết đường nét của mình có phần trung tính, cũng không muốn mình bị nhận nhầm là con gái nên chưa từng làm những trò đó.
Người chim thấy Tư Niên hiểu sai, nên lấy ra một tấm ảnh cho Tư Niên xem.
Là tấm ảnh trên quang não của Rasha:
“Không giống con gái đâu, cậu nhìn người này, nhìn vào vẫn biết là con trai mà đúng không?”
Người trong ảnh, Tư Niên nhìn thoáng qua liền biết đó là ai.
Người này là anh hùng trong truyền thuyết của người cá ở Deri, khuôn mặt đẹp đến phi giới tính đó, mái tóc màu trắng dài đó, rồi cả tư thế ngồi trầm ngâm nhìn ra bãi biển đó, Tư Niên chắc chắn mình không nhận nhầm.
Tư Niên hỏi bọn họ:
“Đây là ai?”
Scaibus vui vẻ trả lời:
“Đây là anh hùng Bạch Ngân”
Anh hùng Bạch Ngân?
Anh hùng Bạch Ngân là bạn của vị thần tối cao của tinh cầu Hoành Chánh?
Tư Niên:
“Anh hùng Bạch Ngân và người chim có sự tích nào sao?”
Anhany:
“Đúng vậy, anh hùng Bạch Ngân là một dị tộc có quang dị năng và mái tóc trắng, là người đã trao đá sự sống cho tộc người chim”
Tư Niên:
“Đá sự sống là gì?”
Vẫn là Anhany hăng hái trả lời:
“Đá sự sống là một vật trong truyền thuyết. Là món quà, cũng là sứ mệnh mà anh hùng Bạch Ngân giao cho tộc người chim. Ngày xưa, trong kỷ nguyên đen tối, Xifia bành trướng, anh hùng Bạch Ngân đã vực dậy tộc người cá và cùng họ đánh đuổi Xifia, sau đó cứu giúp tộc người chim, nhưng tộc người chim lúc đó đã thiệt hại quá nhiều, anh hùng Bạch Ngân giao lại cho chúng tôi một cặp đá thần, một viên đá may mắn dùng để phục dựng tộc người chim, một viên đá bị nguyền rủa ngài nhờ chúng tôi bảo hộ nó và một ngày nào đó ngài sẽ đến lấy lại”
Tư Niên:
“Thế ngài đã lấy lại nó chưa?”
Anhany có phần hơi mất tự nhiên trả lời:
“Điều đó thì không được lưu truyền lại”
Tư Niên rất hứng thú với truyền thuyết này, nên muốn hỏi thêm về nó, nhưng trong lúc đó cậu lại cảm giác được sự tồn tài của các nguồn năng lượng trong không gian.
Không phải là Anzasil.
Vậy chỉ có thể là người vây bắt bọn họ.
Tư Niên thông báo một tiếng cho ba người chim trên cây, bọn họ dường như cũng có phần lo lắng.
Trời đã tối, đêm đen bao trùm lên khắp không gian cảnh vật, xa xa chỉ còn vang lại tiếng gió.
Tư Niên đánh giá tình hình, sau đó bảo mọi người ngồi yên, cậu sẽ dùng mê dị năng đánh lừa bọn họ.
Bỗng nhiên từ quang não của Tư Niên, tiếng Anzasil lại vang lên:
“Trên người bọn họ chắc chắn đã bị cài thiết bị theo dõi, dù em dùng mê dị năng, đám đuổi bắt họ chắc chắn cũng phải phá hủy khu vực này mới an lòng rời đi”
Tư Niên:
“Phải làm thế nào đây anh?”
Anzasil thở dài:
“Nếu anh bảo em chạy đi một mình, em có nghe không?”
Em nghe đấy, nhưng anh bảo nhỏ thôi.
Anzasil không nghỉ Tư Niên sẽ nghe, vì hải cậu nhỏ rất nhút nhát, tối như thế em ấy sẽ không dám chạy một mình và em ấy cũng rất dễ mềm lòng, chắc sẽ không nỡ bỏ bọn người chim ngu ngốc kia ở lại.
Dù Tư Niên đã miêu tả mình hạ sát một tên dị năng giả bóng tối như nào thì vẫn không thay đối được ấn tưởng hiền hành của hải cẩu trong lòng của Anzasil
Người chim có lẽ cũng cảm thấy mình đem đến phiền phứt cho Tư Niên nên mở lời:
“Bọn tôi mỗi người chạy một hướng, cậu ở lại đây đi, người nào không bị đuổi sẽ trở về bảo vệ cậu”
Người bị đuổi có lẽ sẽ phải hy sinh.
Nhưng người chim không sợ, từ ngày nhận nhiệm vụ bảo hộ đá thần của gia tộc, bọn họ đã sẵn sàng đối diện với cái chết và cũng chẳng ai muốn làm phiền đồng đội hay lôi kéo người khác chết theo mình.
Tư Niên tính toán thiệt hơn, sau đó cũng đồng ý, đám dị năng giả gồm sáu người, bên cậu hai người chim đã bị thương, Anhany vẫn còn tốt nhưng cũng không thể so sánh, ở lại chỉ có một con đường chết cả đám. Chỉ có chia ra mới còn cơ hội sống sót.
Anzasil:
“Anh và Mục cũng đang rất gần em, nếu được thì em nhờ một trong ba bọn họ chở em bay về hướng tấy nam”
Anzasil và Mục không sợ người chở Tư Niên mang thiết bị định vị, theo Mục thì số Tư Niên rất may mắn, còn theo Anzasil thì hắn đã ở rất gần cậu, chỉ có bảo hộ Tư Niên trong tay mình hắn mới an tâm. Ngay cả khi tình huống xấu nhất xảy ra, Tư Niên chỉ cần bỏ người chim ở lại, còn cậu biến thành hải cầu hòa vào tuyết, rồi dùng mê dị năng sẽ vẫn chờ hắn được, hơn thế nữa cậu còn có một quang năng đảm bảo đủ đường.
Người chim xung phong chở Tư Niên là Anhany, nhưng cuối cùng Tư Niên lại muốn Scaibus chở mình.
Scaibus bị thương nặng ở cánh, không thể bay cao, cũng không thể bay nhanh, nếu hắn là người đeo thiết bị thì chỉ có con đường chết.
Còn Rasha và Anhany thì vẫn bay được đến độ cao cần thiết một khoảng thời gian nữa, có khả năng ứng cứu được cao hơn.
Với tư cách là một học viên ưu tú của lớp hỗ trợ, Tư Niên cảm thấy đây là lựa chọn sáng suốt nhất.
Tuy nói Tư Niên có thể nhẹ nhàng ra tay lấy một mạng người, nhưng vẫn không thể nói cậu tàn nhẫn, vô tình. Tư Niên vẫn là Tư Niên và Tư Niên như thế mới là Tư Niên. Để quyết định một sự việc, thứ cần đánh giá đầu tiên là Anzasil và an toàn của bản thân, tiếp theo là sự phán đoán và độ khả thi.
Tư Niên cũng cảm thấy nếu tình huống nguy cấp xảy đến thì cậu vẫn có thể bỏ lại Scaibus, biến thành hải cẩu, hòa vào tuyết, dùng mê dị năng, chờ đợi Anzasil, người nào tiếp cận, dùng quang dị năng xử lý.
Tuy Scaibus bị thương, nhưng cũng đã phục hồi được phần nào thể lực, chở một người như Tư Niên đối với hắn thì không khác biệt gì mấy so với việc bay bình thường, chỉ là không thể lượn, đảo vòng vòng như biểu diễn.
Tư Niên chỉ đường cho hắn bay.
Vừa tránh đám người kia, vừa đi đến chỗ Anzasil.
Tư Niên cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của Anzasil.
Nó như việc Mục luôn cảm ứng được Sow chỗ nào trong đất chơi bời mà lôi nó về, thì Tư Niên và Anzasil cũng có sợ dây kết nối tương tự, bọn họ cảm biến được năng lượng của nhau khi ở cùng một khu vực.
Nhưng lần này số Tư Niên cũng không được tốt lắm, Scaibus có lẽ là người chim bị gắn thiết bị định vị.
Tư Niên cảm nhận được dị năng giả đuổi bắt bọn họ, còn đám dị năng giả lại có được vị trí của bọn họ, cả hai bên như mèo vờn chuột cả buổi trời.
Cuối cùng đám dị năng giả cũng quyết tâm tách người ra để truy bắt đối thủ.
Đến lúc không thể tránh nữa thì đành phải đối mặt.
Kỹ năng đầu tiên Tư Niên dùng là tạo ảo cảnh, một môi trường giả vũ trụ.
Đám dị năng giả bên kia chưa ai qua cấp bảy, bọn họ có lẽ là những thợ săn nhiệm vụ trên diễn đàn, từ lối chiến thuật, đến phong cách hợp tác đều giống những đoạn ký ức Tư Niên từng đọc được của Anzasil trong quá khứ.
Khi được huấn luyện chuyên nghiệp qua học viện, chắc chắn tư thế của toàn đội sẽ phải khác biệt ngay.
Môi trường vũ trụ thật sự đã gây trở ngại cho các dị năng giả đó, chỉ có mỗi hệ phong vẫn rất nhanh đã thích nghi được với việc lơ lững.
Hệ tốc độ là không quen nhất, chân hắn vẫn đạp trên mặt đất, nhưng cảm giác lại không dẫm được gì, khi cố dùng lực chạy về phía trước thì trong thực tế hắn vẫn tiến lên, nhưng luôn cảm giác mất thăng bằng dữ dội, cảm giác thiếu an toàn đó khiến hắn không thể nhanh như những lần trước.
Dị năng giả hệ hỏa vừa tung ra vài quả cầu lửa, nhưng lại chỉ trúng ảo ảnh và bản thân hắn cũng cảm thấy khó điều khiển dị năng trong môi trường không trọng lực. Dị năng giả hệ băng cũng tương tự, hai người bọn họ đôi lúc còn ném băng vào lửa, lửa vào băng gây ra không ít vụ nổ lớn.