Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Hải Cẩu Nhỏ Được Yêu Chiều

Chương 135: Chương 135




Tư Niên nằm cạnh Keiran, phát hiện hắn vẫn chưa ngủ, nhịp thở vẫn không đều, cậu khẽ thở dài:

“Cậu thật sự muốn tìm Edric đến như thế?”

Keiran:

“Cậu chắc chắn một lúc nữa cậy ấy sẽ đến đây đúng không?”

Tư Niên cũng không biết là khi nào, nhưng Anzasil nói hôm nay trở về thì trong hôm nay chắc chắn sẽ trở về.

Tư Niên trấn an Keiran:

“Đúng vậy, sao lại nóng nảy như thế? Đừng gấp gáp. Cậu trở về là tốt rồi. Có chuyện gì cũng từ từ nói”

Keiran lúc này mới dịu xuống, hắn nhìn Tư Niên nằm ngay bên cạnh, một lúc lại thở dài:

“Như cậu thật tốt, cuộc sống đơn giản, chẳng phải nghĩ ngợi gì nhiều”

Tư Niên:

“Tôi cũng từng nghĩ cuộc sống của bọn nhà giàu mấy cậu mới êm đẹp đấy. Chẳng bao giờ biết lo chuyện cơm áo gạo tiền. Nhưng thực chất thì ai cũng sẽ có những câu chuyện riêng của mình thôi. Cả tôi cũng thế”

Keiran vẫn nhìn chằm chằm Tư Niên, ánh mắt ấy khiến Tư Niên cảm thấy có chút kỳ lạ, không có ác ý nhưng có chút gì đó hoài niệm cùng si mê.

Nét si mê đó từ trước đến giờ Tư Niên chỉ nhìn thấy trong mắt của Anzasil

Tư Niên không thoải mái lắm nên quơ quơ tay trước mắt Keiran hỏi:

“Sao lại nhìn tôi như thế đấy?”

Keiran cầm lấy tay Tư Niên.

Tư Niên khẽ cau mày, cậu với Keiran cũng rất thường chung đụng nhưng không phải là kiểu mờ ám như thế.

Tư Niên lập tức rút tay ra, muốn ngồi dậy.

Keiran phát hiện không khí có phần ngại ngùng nên cũng chiều theo ý của Tư Niên mà buông ra, hắn nằm trên giường nhìn lên trần nhà.

Tư Niên:

“Cậu làm sao thế? Có chỗ nào không khoẻ có thể nói với tôi”

Keiran lắc đầu, trầm ngâm nói:

“Ở trong động tối lâu quá, có chút điên rồi”

Tư Niên thở dài:

“Vậy thì nghỉ ngơi đi. Edric sẽ sớm đến thôi”

Keiran không trả lời mà chỉ nhắm chặt mắt lại, không biết nghĩ cái gì, một lúc sau lại lên tiếng:

“Không ngủ được. Edric khi nào mới đến đây?”

Tư Niên không nói chuyện với Keiran nữa, cậu dặn Keiran ngủ một giấc, còn mình phải đi ra ngoài.

Ảo ảnh cũng chỉ là vật giả, không có người điều khiển sẽ rất nhanh mất đi sự sinh động, dễ bị nhận ra là hàng dỏm nên Tư Niên phải trở về bên kia.

Tư Niên dọn dẹp lại thuốc than vừa dùng, nhìn một cái áo cặp của cậu và Anzasil lại bị dính máu do đỡ Keiran liền thở dài.

Lại phải vứt đi.

Tư Niên bước đến chỗ Keiran đang nằm, đưa cho hắn một mảnh gỗ:

“Hương thơm của thành gỗ này giúp an thần đấy. Cầm lấy đi”

Keiran:

“Cảm ơn”

Tư Niên:

“Quý lắm đó, tôi phải đấu giá rất nhiều nguyên tinh mới mua được đấy, nhớ giữ cho cẩn thận vào”

Keiran:

“Được”

Ngay lúc Tư Niên xoay người hướng về cửa phòng thì Keiran bật người lên nâng một chân đá vào Tư Niên, vung một tay muốn đáy vào gáy cậu.

Đáng tiếc là vừa chạm đến thì “Tư Niên” liền biến mất.

Tư Niên vốn cũng đã có đề phòng từ trước, nhưng không dám khẳng định suy nghĩ của mình, đến lúc này thì hoàn toàn chắc chắn người trước mặt mình không phải Keiran bình thường.

Đánh vào ảo ảnh khiến tên Keiran giả không ngờ đến nhưng hắn cũng nhanh chóng xoay người lại tìm kiếm bóng dáng của Tư Niên.

Tư Niên có nghĩ đến sẽ tiếp cận và xử lý hắn như cậu từng làm với một dị năng giả bóng tối nhưng vì cậu không biết được Keiran này là thế nào, là bị điều khiển, bị thao túng, hay vốn không phải là Keiran. Cơ thể này quả giống Keiran, Tư Niên cũng không dám làm liều.

Sau đó Tư Niên cảm thấy vô cùng may mắn, người trước mặt không phải là Keiran nhưng hắn ta có dị năng tốc độ và kỹ năng cận chiến rất tốt nên nếu vừa rồi cậu tiếp cận thì không rõ mèo nào cắn mỉu nào.

Năng lực cảm biến không gian của hắn không quá tốt, mãi một lúc vẫn chưa tìm được vị trí của Tư Niên.

Tư Niên không dám di chuyển quá mức lộ liễu.

Tên đó biết cậu trong phòng nên đang tập trung cao độ để ý đến từng thay đổi nhỏ.

Hắn tạo ra các mảnh băng nhỏ tuần tra xung quanh.

Tư Niên chậm rãi né tránh, cậu cảm nhận được khả năng của người này rất tốt, cậu không chắc mình là có thể là đánh thắng hắn nên vô cùng hèn nhát muốn kéo dài thời gian chờ Anzasil của cậu đến giải cứu.

Tên đó có song hệ dị năng tốc độ và băng, Tư Niên biết nếu có một mảnh băng nào chạm đến mình thì hắn ta chắc chắn sẽ áp sát đến tấn công lập tức.

Tư Niên không biết mình chật vật bao lâu, nhưng cuối cùng cậu cũng tiến gần đến cửa sổ.

Nhiệt độ trong phòng đang hạ xuống rất thấp, băng càng lúc càng nhiều, cứ như thế thì cũng không phải là cách hay.

Tư Niên bất động hai giây, chuẩn bị đủ thế và tinh thần liền bật người lao ra ngoài cửa sổ.

Phía dưới là biển nhưng trên đây khá cao, phải mất không ít thời gian mới có thể vào biển, Tư Niên biết nếu mình cử động như thế thì có tàng hình cũng vô ít, cậu chỉ có thể tạo ra rất nhiều phân thân của mình.

Keiran giả đánh bừa nên không trúng được, Tư Niên an toàn tiến vào biển, cậu ngay lập tức biến thành ải cẩu.

Tên đó không lập tức nhảy xuống theo mà dùng dị năng hóa nước biển thành băng, dị năng của hắn cũng chưa mạnh đến mức có thể từ trên cao hóa nước thành băng lập tức, thêm nước biển sóng sau xô sóng trước, nên nước khu vực mà Tư Niên nhảy xuống đã đóng băng theo dạng đá tuyết mịn từng lớp từng lớp. Nếu người bình thường sẽ bị lạnh đến mức khó thở, khó di chuyển nhưng Tư Niên vốn là hải cẩu, điều kiện băng tuyết cũng không quá bất lợi với cậu.

Tư Niên muốn bơi ra xa hơn, nhưng tên đó dường như do không thấy Tư Niên ngoi lên khi đã ở quá lâu trong băng mịn, hắn cuối cùng vẫn quyết định nhảy xuống kiểm tra sống chết của Tư Niên.

Chưa kịp rơi xuống biển thì đã bị dao gió tấn công, hắn lách người tránh né, nhưng cùng lúc đến năm bảy dao gió tiến đến, xung quanh lại không có gì bám víu nên bị chém trúng một cái trên ngực, hắn đạp chân vào vách tường, lợi dụng tốc độ và sức bật để bật người nhảy qua một vách đá. Không ngờ chỉ vừa chạm chân xuống, mặt đất liền nổ lớn, các mảnh đá văng lên đâm vào chân hắn.

Tư Niên nấp dưới màn băng cuối cùng cũng tự tin chui lên được, đạp đạp nước bơi vào bờ vẫy vẫy đuôi mừng Anzasil.

Anzasil cũng tạm thời bỏ mặt tên Keiran giả kia, hắn đi xuống biển, không để tâm quần áo của mình bị nước biển thấm ướt mà đi đến ôm Tư Niên lên.

Tư Niên dùng hai tay cụt ngủn của mình ôm chặt lấy cổ Anzasil kêu ngao ngao chào mừng.

Anzasil hôn lên đầu của hải cẩu nhỏ, nhìn đôi mắt tròn đen láy của cậu vui vẻ khép lại thì không kiềm được ôm cậu hôn lên vài cái:

“Em không sao chứ?”

Hải cẩu nhỏ gật đầu mãnh liệt:

“Ngao ngao ngao ngao”

“Không sao là tốt rồi, đừng tức giận. Anh thương”

“Ngao Ngao Ngao Ngao”

“Anh biết rồi, anh sẽ bắt tên giả mạo đó lại, sẽ đánh chết hắn. Thế mà dám bắt nạt em”

“Ngao ngao ngao ngao”

“Ồ, em giỏi thật, đúng là hải cẩu nhỏ của anh, đúng là anh hùng”

“Ngao ngao ngao ngao”

“Không gấp, chúng ta có rất nhiều thời gian”

Anzasil nói không gấp thì quả thực là không gấp.

Hắn ôm Tư Niên vào lại trong nhà, tắm rửa cho Tư Niên, kiểm tra thân thể cậu từ đầu đến đuôi một lần, như rằng muốn soi từng sợi lông mịn màng có chịu ủy khuất nào không.

Tư Niên rất tự tin cho hắn lật qua lật lại, thân hình này ngoài có tí tẹo mỡ thì rất hoàn mỹ đấy.

Không phụ lòng Tư Niên, Anzasil vẫn như bao lần mà yêu chiều hôn khắp người Tư Niên một lượt.

Tư Niên được hôn xong, được chải lông mượt mà xong thì mới biến lại, cậu đu cả người lên người Anzasil thành thật hỏi:

“Không bắt hắn ta lúc này liệu hắn ta có chạy mất không anh?”

Anzasil:

“Sẽ chạy mất nhưng lúc này không phải lúc bắt hắn. Em đừng lo, anh không để hắn bình an đâu”

Tư Niên tin tưởng, sau đó gật gù hỏi:

“Keiran thế nào rồi? Anh đã tìm ra cậu ấy chưa?”

Anzasil:

“Edric tìm ra được cậu ấy rồi nhưng cả hai đều bị thương, Mục đang ở cùng họ rồi. Chúng ta chuẩn bị đi, một chút nữa quá đó thăm bọn họ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.