Người mua là thuộc hạ của một tên giàu có.
Hắn ta mua một lúc đến hơn ba mươi nô lệ, không quá quan trọng thể lực vì bọn họ không được mua về về để chiến đấu, chỉ cần kiểm tra tình trạng sức khỏe ổn định, không có bệnh tật, tay chân nhanh nhẹn thì lập tức được chọn.
Tư Niên cứ như thế bị bán đi, giá cả không bằng một nửa những kẻ bị bán đi trước đó.
Giao dịch kết thúc, người mua đi vòng quanh kiểm lại hàng lần cuối, sau đó đứng trên cao thuyết giáo bọn nô lệ vài điều, rồi phát cho mỗi người một chiếc vòng cổ, trên vòng cố khắc hai ký tự là “TN”
Tư Niên lấy làm lạ vuốt ve lên hai ký tự này, người bạn nô lệ bên cạnh thấy động tác của cậu cũng kéo cậu bàn tán:
“Gia chủ của chúng ta là Aynoka, tạo sao ký tự lại là “TN” nhỉ?”
Mọi người bên cạnh cũng xì sầm bàn tán:
“Có lẽ “TN” là tên của dòng chính đấy, người mua chúng ta không chừng là dòng phụ”
“Họa tự miệng mà ra, đừng nói bậy bạ, đây có thể là tên bộ phận chúng ta làm việc”
“Cũng có thể là tên của người quản lý trực tiếp”
“Thế thì gia chủ này phải rất lớn”
“”TN” là ký tự may mắn hợp mệnh với gia chủ đấy”
“Gia chủ làm việc lớn, không có mê tính như ngươi”
“Sao ngươi biết không đúng? Mà cũng có khi gia chủ kinh doanh cái gì đó liên quan đến hai ký tự này”
“Ta nghĩ là tên người tình của gia chủ đấy”
“Mua về cho người tình hơn 30 nô lệ, đúng thật là yêu thương”
Tư Niên không chú tâm lắm vào những lời bàn tán xung quanh mà lẩm nhẩm tên “Aynoka“.
Rất xa lạ, cũng rất quen thuộc.
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn khiến tất cả nô lệ im lặng lại. Tên người mua cầm cây roi lớn không kiên dè gì quất lên mấy tên nô lệ xoay tới xoay lui, không đứng đúng vị trí ban đầu.
Những thủ tục cuối cùng cũng hoàn thành, nô lệ lần lượt lên tàu để theo chủ nhân về nhà mới.
Tư Niên cũng theo sắp xếp mà đi theo hàng ngũ. Thế nhưng lúc trên thang lên tàu không gian, Tư Niên cảm thấy được có người từ đằng sau sắp va vào mình.
Dù dị năng của Tư Niên không còn mạnh như xưa, nhưng cũng được xem như là có, cậu biết được có người muốn đẩy mình liền lách người tránh né, tên đó mất đà bị nghiên người rồi té xuống làm hàng ngũ khu vực đó bị rồi loạn.
Một tên cầm roi lập tức đi đên, không ngoài dự đoán liền đánh xuống da thịt nô lệ kia.
Tên đó không hiểu tại sao lại rất có ác ý với Tư Niên, lập tức tố cáo Tư Niên đẩy hắn.
Hắn biết người quản lý sẽ không có thời gian quan tâm đúng sai.
Tư Niên không kịp giải thích nhưng kịp truyền một chút suy nghĩ mình cho tên quản lý đó.
Quản lý tức giận vừa đánh vừa mắng tên nô lệ kia:
“Mày tưởng ông ngu sao? Cậu ta đứng trước mày thì đẩy mày kiểu gì? Mày khinh thường ông à?”
Mê dị năng của Tư Nên hiện tại rất yếu, chỉ có thể tiêm nhiễm vài ý nghĩ vu vơ vào đầu người khác, mang ý nghĩa dẫn dắt, chứ không thể khiến người ta mê mang hay rơi vào ảo cảnh như xưa.
Dù sao cũng đủ cứu cậu thoát khỏi rắc rối nhỏ nhặt không đáng có.
Bọn họ ở trong khoang tàu tối đen như mực không phân rõ ngày đêm, một ngày được nhận một chai nước và hai mẫu bánh mỳ.
Đãi ngộ về thực phẩm so với khi xưa đã được tăng cao nhưng nguy hiểm cũng theo đó đi lên vì bọn cậu không còn là món hàng cần phải bán mà cần giữ gìn nữa.
Tư Niên rất dễ sống, bánh mỳ hơi cứng thì cậu ngâm một ít nước cho mềm ra, qua loa vài bữa cũng no lửng bụng.
Trong khoang tàu các nô lệ đều ngoan ngoãn ngồi một chỗ, vì không gian rất chật, mọi người đều ngồi sang sát nhau, nếu xảy ra ẩu đả chắn chắn sẽ ảnh hưởng đến nhiều người, quản lý lại xuống đánh bọn họ nhưng dù thế Tư Niên vẫn cảm nhận được vài ánh mắt ác ý hướng đến mình.
Rõ nhất là đến từ một người tên Darip, chính là kẻ đã định đẩy ngã Tư Niên lúc trước, người còn lại tất nhiên là Cát An. Hai bọn họ cảm thấy Tư Niên trước đây đều ngoan ngoãn phục tùng họ, bây giờ lại giễu võ giương oai, thấy người từng dưới cơ mình sống tốt hơn mà còn không biết cung phụng họ như trước khiến hai người như phát điên.
Tư Niên không quan tâm lắm, chỉ tập trung trò chuyện với người bạn mới quen bên cạnh mình.
Cậu ấy tên là Mai, thân người cũng nhỏ nhắn, giọng nói dễ nghe, tính cách hoạt bát, quen rất nhiều nô lệ khác ở đây.
Tư Niên hỏi được Mai rất nhiều thứ, ít nhất cậu biết bây giờ là thời kỳ chiến tranh giữa nhân loại và những thứ phi nhân loại, liên bang vẫn chưa nắm được toàn quyền nhân loại, các thế lực khác vẫn còn đanh giao tranh. Dị năng giả đã xuất hiện nhưng những người có tiềm năng đặc biệt xuất sắc mới đáng được quan tâm, người mạnh mẽ thông thường đều đi đánh thuê, rồi dần tiến vào quân đội, còn những người không có dị năng và dị năng vô dụng đều chỉ là thường dân, cuộc sống khó khăn sẽ bị bán đi trở thành nô lệ.
Tư Niên cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, nếu cậu là một thường dân thì còn đỡ hơn rất nhiều, làm nô lệ rất khó có thể tìm thấy Anzasil.
Tư Niên đôi lúc cũng lo cho những người khác, đặc biệt là Edric, nhưng thật sự ngẫm lại thì với hai dị năng cơ bản có biến dị đặc biệt của Edric, chắc chắn cậu ấy sẽ được trọng dụng.
Ngồi tàu khoảng tầm hai ngày thì bọn họ cũng đến nơi.
Các nô lệ được kiểm tra lần nữa, phát quần áo, chia phòng ở và phân khu làm việc.
Đây là một biệt phủ rất rộng với màu chủ đạo mà màu trắng.
Màu trắng rất đẹp nhưng không quá được ưa chuộng ở thời đại này, nó mang điềm xấu, nhưng gia chủ của bọn họ nghe đâu là một người cố chấp, tàn nhẫn. Những người dám khuyên can, chê trách màu trắng của tòa nhà đều bị hắn đem đi làm mồi cho cá mập.1
Gia chủ là được nói là một người lạnh lùng, ngoan độc, hung tàn, không vừa ý liền giết, hắn nhẫn tâm như thế với đồng loại nhưng lại rất chăm chút những con hải cẩu trắng.
Hắn thu mua tất cả những con hải cẩu trắng dù giá trên trời, xây cho chúng nó một tòa cung điện xinh đẹp. Nô lệ còn lo bữa đói nữa no, còn bọn hải cẩu đó này nào cũng được ăn cá tươi.
Công việc của Tư Niên chính là chăm sóc mấy con hải cẩu đó, một công việc cũng đơn giản nhẹ nhàng.
Hải cầu trắng dường như rất khó kiếm, Aynoka chỉ mua được năm con trên toàn vũ trụ, nếu chưa tính Tư Niên.
Hôm nay, Tư Niên lại quen thuộc đem cá vào, hải cẩu rất thông minh, được nuôi lâu nên rất dạng người, thấy Tư Niên đem cá đến liền bơi tới làm nũng đủ trò để xin cá.
Tư Niên cũng rất yêu thương bọn nhỏ, cho ăn xong thì sẽ tắm rửa và chải lông cho chúng nó, y như Anzasil từng làm với cậu.
Bọn hải cẩu đều ngoan ngoãn nghe lời, không biết vì cảm thấy Tư Niên là đồng loại hay không mà rất hay rủ Tư Niên chơi đùa.
Vì Tư Niên thật sự được bọn hải cẩu này yêu thích nên người quản lý liền giao cho cậu công việc chăm sóc bọn chúng cả ngày, Tư Niên không cần phải làm gì nặng nhọc, chỉ cần chơi với bọn chúng.
Tư Niên cảm thấy công việc này rất tốt, cho đến khi Mai thở dài nói với cậu:
“Sao số cậu lại khổ như thế chứ? Để hôm nào chúng ta thử xin quản lý suy nghĩ lại xem”
Tư Niên bất ngờ:
“Công việc của tôi rất nhẹ nhàng”
Mai bùi ngùi:
“Cậu đừng tưởng tôi không biết, nhiệt độ toà nhà băng đó đâu phải dành cho người sống, làm cả ngày trong đó sẽ chết mất. Năm chủ nhân nhỏ đó có chỗ nào không hài lòng mà mệt mỏi là gia chủ bắt cậu chôn theo nó”
Tư Niên lúc này mới nhớ ra là một người bình thường thì không thể làm việc bình thường tại tòa nhà đó được, cũng không thể đôi lúc lội xuống hồ nước lạnh băng chơi đùa cùng hải cẩu.
Mai:
“Quản lý có lẽ hiểu chuyện này, chắc chắn hắn bị Cát An thối gió bên tay nên mới giao việc như thế cho cậu”
Tư Niên vốn không quan tâm lắm đến Cát An và Darip nữa, bọn họ sau khi xuống tàu thì được phân làm việc rất tách biệt với Tư Niên hầu như không có cơ hội gặp lại.
Dù không quan tâm nhưng Tư Niên vẫn nghe được đồn thổi ít nhiều, Cát An sau khi được phân đi làm công việc trồng cây, cắt hoa thì trèo lên được giường của quản lý làm vườn, trở thành nô lệ không thể đụng đến ở đó, sau đó không hiểu leo trèo ra làm sao nhưng hiện tại đã là người của quản lý cao cấp hơn một chút, hiện tại có có thể vương tay đến chỗ của Tư Niên.
Sau đêm nói chuyện với Mai, Tư Niên mới để ý phần thức ăn của cậu quả nhiên ít hơn so với mọi người, vì thế Tư Niên đành ủy khuất năm con hải cẩu kia mà ăn vài con cá của chúng, dù sao cũng là đồng loại, chia sẻ một chút chắc cũng không sao.
Thật ra cũng không ảnh hưởng gì, vì bọn hải cẩu đó muốn bao nhiêu con liền được ăn bao nhiêu con, Tư Niên báo chúng hôm nay ăn thêm được ba bốn con còn khiến người chuẩn bị đồ ăn cho nó vui mừng.
Tư Niên làm việc cả ngày trong tòa nhà băng, đến chiều sau khi ăn ké no một bụng mới trở về.
Vậy mà trong nhà ăn hôm nay lại có người chờ sẵn cậu.
Thấy Cát Lan hôm nay đích thân xuống nhà ăn mà không cần nô lệ khác đêm đến mồm phục vụ thì Tư Niên cũng đoán được ít nhiều.
Quả nhiên khi Tư Niên lấy phần ăn của mình thì Cát Lan liền đi đến cầm lấy thức ăn trên tay cậu vứt xuống đất, dùng chân dẫm lên, sau đó trơ trẽn nhìn Tư Niên cười:
“Ăn đi”
Tư Niên không trả lời, cậu định rời khỏi nhà ăn.
Cát An tiến đến nắm lấy vai Tư Niên muốn đẩy ngã cậu xuống.
Tư Niên tuy rằng có yếu ớt nhưng là so với cậu của ngày trước được Anzasil nuôi béo, còn so với Cát An thì vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Cát An không ngờ bình không đẩy ngã được Tư Niên nên lời mắng chửi trên đầu môi nhất thời nghẹn lại.
Tư Niên cầm tay Cát An hất ra khỏi người mình.
Cát An đứng yên một chỗ, một tay chỉ vào Tư Niên, định lao lên đánh cậu.
Tư Niên vẫn bình tĩnh, đánh tay đôi, cậu thật sự không sợ.
Nhưng Cát An đang hùng hổ bỗng nhiên ngã khụy xuống, vừa khóc lóc, vừa ôm cánh tay.
Tư Niên quay người lại quả nhiên thấy quản lý bước vào.