Anzasil đã vô cũng chân thành yêu thương động vật mà trả chúng về tự nhiên.
Tư Niên cũng không thể chối cãi nguyên nhân hợp tình hợp lý như thế được.
Người vui nhất chắc chắc là những người chăm sóc năm bảo vật này mấy năm qua, cuối cùng cũng không còn người làm mồi cho cá mập do hầu hạ không tốt năm con hải cẩu này.
Đến ngày hai tháng tám, Anzasil mang Tư Niên đi Tastis tìm Edric.
Anzasil trước ánh mắt nghi ngờ của thuộc hạ ôm Tư Niên lên tàu bay, tàu bay thời đại này chưa tân tiến như tương lai, Anzasil sợ Tư Niên khó chịu nên dỗ dành không ngừng.
Tư Niên từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không thấy được các tòa nhà chọc trời, thậm chí còn thua thế giới ban đầu của cậu.
Anzasil nói rằng chiến tranh đã hủy hoại tất cả, khoa học kỹ thuật công nghệ hiện đại chỉ tập trung sản xuất thiết bị chiến đấu.
Đây là thời kỳ đầu con người chiến đấu với Xifia. Dù thế Tư Niên vẫn không nghĩ mọi thứ lại tụt hậu như vậy.
Anzasil:
“Không phải, ở phía hành tinh lớn vẫn có sự phát triển, còn hành tinh anh và em đang ở là tọa độ của Cami”
Thực ra Tư Niên cảm thấy diễn biến thời gian có phần kỳ lạ, theo lịch sử Tư Niên được dạy từ Anzasil thì Cami chỉ được hành tinh Rabidegi tìm ra sau này.
Nhưng Tư Niên cũng không hỏi ra, vì lịch sử được ghi chép trong thời kỳ hỗn loạn không đảm bảo hoàn toàn đúng tất cả. Như cậu cũng đã từng nghe tên “Cami” là được đặt bởi một dị năng giả thượng cấp - người đã đổi quỹ đạo của Cami giống với trái đất và “Cami” có nghĩa là “chờ người“. Như thế Cami đã được người đó tìm ra trước liên bang.
Thời gian giữa giã sử về chính sử không khớp, Tư Niên nghĩ là Cami có lẽ cũng đã từng được phát hiện nhưng sau đó lại bị thời gian vùi lấp.
Tư Niên:
“Anh không thường xuyên ở nơi này sao?”
Anzasil:
“Ngoài những hành quân theo diễn biến thì anh vẫn thường quay về nơi đây hoặc cho toạ độ cũ của Mikila. Ở bên kia, anh cũng mở một tiệm bánh như ngày trước. Anh mở rất nhiều tiệm bánh, anh hy vọng là nếu em đến nơi đây sẽ biết anh cũng trên thế giới này.”
Anzasil không quan tâm mình có làm thay đổi lịch sự hay không, hắn thậm chí còn từng có ý định hủy diệt thế giới này nếu mãi mãi không tìm được Tư Niên.
Anzasil còn áp dụng các tri thức tương lai vào chiến tranh và sản xuất thiết bị chiến đấu.
Không giống như những người nơi đây mơ hồ về quái vật, con người của nghìn năm sau đã mổ sẽ tất cả điểm mạnh và yếu của nó. Hơn thế, Xifia cũng chưa tiến hoá bá đạo như tương lai, nhưng ngược lại số lượng dị năng giả vô cùng nhỏ.
Anzasil đọc sách nhiều, nghiên cứu sâu, sau một thời gian huấn luyện tại học viện quân sự, hắn trong vòng 10 năm đã có thể nắm quyền lựa cao nhất của nhân loại trong thế giới này.
Dù các thế lực của nhân loại còn đang đấu đá nhau, nhưng ít nhất hiếm có kẻ nào dám láo nháo trước mặt Anzasil.
Anzasil cũng biết lịch sử sẽ có thể thay đổi, nhưng hắn không thể ngồi chờ chết hoặc chậm rãi trèo lên cao. Hắn không có thời gian chờ đợi, hắn phải tìm ra và thực hiện nhiều phép thử để tìm được hải cẩu nhỏ của hắn.
Nhưng xu hướng hiện tại rất tốt, Anzasil còn cảm thấy khả năng tiêu diệt quái vật có nhân loại rất cao.
Tư Niên nghe Anzasil kể về tình hình chiến đấu hiện tại cũng nghĩ đến việc đó.
Bỗng nhiên trong đầu Tư Niên lại hiện lên một chàng trai tóc trắng khoác chiếc áo lông trắng nói với người mặt chiến giáp đỏ kế bên:
“Nếu đến cùng cũng không thể thay đổi được gì thì chúng ta sẽ phá hủy tất cả. Để mọi thứ khởi sinh lại từ đầu, rồi sẽ có một ngày chúng ta quay lại, làm những việc chúng ta chưa kịp làm”
Người mặt chiến giáp đỏ:
“Quay lại? Làm sao quay lại?”
Người áo trắng không trả lời mà bước ra ngoài.
Hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tư Niên. Tư Niên rất đau đầu, linh cảm nói cho cậu biết tất cả mọi vấn đề sẽ được giải thích, sẽ được giải quyết nếu tên áo trắng kiệm lời kia chịu nói “Làm sao quay lại?”
Tư Niên ngồi suy nghĩ “làm sao để quay lại?” đến khi đặt chân đến Tastis.
Lúc này Tư Niên mới biết Tastis là một khu nhà lớn, cho thuê phòng với hình thức kinh doanh rất mới lạ.
Anzasil cầm lấy nhập vài cái tên trên máy, rồi đó xoay qua nói với Tư Niên:
“Bọn họ vẫn chưa đến?”
Sau đó, Anzasil quẹt thẻ thuê một năm, đặt tên phòng là “Anzasil và Tư Niên“.
Bọn họ thuê phòng nhưng không ở, tiền thuê cũng có tính giá không ở, rất rẻ.
Tư Niên không hiểu thuê phòng nhưng không ở thì thuê làm gì. Một lúc sau, cậu mới hiểu hình thức kinh doanh kỳ lạ này.
Trên máy có vô số phòng được thuê với những cái tên “độc đáo”, chung lại là những cái tên gạ gẫm và mời gọi. Nếu vừa ý đối phương thì có thể đăng ký thuê chung, người mở phòng sẽ nhận được thông báo, nếu hai người trao đổi hợp lý sẽ cho nhau cái hẹn, rồi làm chuyện họ muốn làm.
Tastis nổi danh chính là bảo mật thông tin cao, với phương châm là không lấy thông tin sẽ không mất, nên rất được nhiều người sợ phiền phức chào đón.
Hai người hẹn nhau nếu không chủ động ý trao đổi thông tin thì sẽ không thể tìm ra nhau lần nữa.
Lúc Tư Niên đến còn chứng kiến một vụ chuẩn bị đánh ghen nhưng không tìm được chồng mình ở nơi nào, nhân viên cũng không biết, hack vào máy cũng vô dụng, cuối chỉ có thể ngồi khóc dưới sảnh, rồi bị an ninh “mời” ra.
Người phụ nữ đó vừa bị kéo đi vừa hét, rồi lại khóc lóc thảm thương:
“ Thả tôi ra, tôi phải giết đôi gian phu dâm phụ đó. Các người phải cho tôi biết tên đó ở đâu, tôi là vợ hợp pháp của hắn 22 năm. Hắn hứa sẽ yêu thương tôi cả đời, hắn nói chỉ cần tôi theo hắn, hắn sẽ vì tôi mà chết”
Anzasil không biết nghĩ gì mà ghé vào tai Tư Niên nói:
“Con người thật đáng sợ”
Tư Niên ngước lên nhìn Anzasil, sau đó mỉm cười:
“Không đâu. Nhân danh hải cẩu được anh nuôi lớn, em khẳng định anh không đáng sợ”
Anzasil thì thầm:
“Đừng học thói xấu của con người”
Anzasil không vội đưa Tư Niên về lại Cami, điều kiện nơi đó không tốt lắm, quanh năm lạnh lẽo, vài tháng nữa tuyết rơi trắng trời, khung cảnh u buồn, không có việc làm lại sinh ra nhàm chán.
Hắn muốn đưa cậu về Mikila, không có việc gì cũng có thể làm bánh nọ kia chờ hắn trở về.
Thời gian di chuyển đến Mikila vẫn khá xa.
Tư Niên ngủ quên một giấc dài, lúc thức dậy Anzasil đã không còn bên cạnh. Tư Niên cũng biết hắn còn rất nhiều chuyện phải lo.
Thuộc hạ của Anzasil đã chờ hắn từ lâu, chỉ là vì Anzasil cứ cùng cậu dính lấy nhau và hắn luôn tỏ ra tức giận với những kẻ cản trở hắn yêu đương.
Tư Niên thoải mái duỗi lưng thức dậy đi tìm chút bánh trái. Anzasil không khoá cửa tàu, hắn để lại một mảnh giấy nhỏ nhắc nhở Tư Niên đừng hoảng sợ khi không thấy hắn ở bên, nếu cậu nhớ hắn có thể đi đến tìm ở phòng giữa.
Anzasil cảm thấy tàu không gian của mình rất an toàn.
Tư Niên bước ra bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều người, nhưng không một ai tiến đến cản trở Tư Niên đi lung tung.
Chỉ có vài người thấy Tư Niên thì sững sờ hai giây.
Tư Niên biết vì mái tóc của cậu, người dị tộc ở nơi này chưa phổ biến, mà tóc cậu lại có màu trắng không may mắn lắm.
Tư Niên cũng không quan tâm bọn họ, cậu kéo một cái ghế ra ngồi cạnh cửa thủy tinh, ngắm nhìn vũ trụ.
Tư Niên ngồi một chút, bỗng nhiên có một người tiến đến gần Tư Niên:
“Xin chào, nếu cậu không phiền có thể đến bàn bên kia ngồi được không? Ít phút nữa sẽ đi qua minh hỏa tinh, nếu không hạ màn xuống sẽ gây tổn thương cho mắt”
Tư Niên:
“Được, cảm ơn anh. Không biết có thể cho tôi hỏi, phòng giữa của tàu này phải đi hướng nào để tìm thấy?”
“Phòng giữa? Là phòng hội nghị sao? Tôi có lẽ không thể nói cho cậu được. Mà cậu nên chờ lên một lúc nữa, thiếu tướng rất bận, có vài chuyện không được như ý lắm, cậu đến làm phiền, ngài ấy sẽ tức giận đấy”
Tư Niên cảm thấy hình tượng của Anzasil trong thế giới này không được tốt lắm, dường như mọi người đều cảm thấy hắn là bạo chúa.
Tư Niên cũng không muốn làm phiền Anzasil, không phải cậu sợ hắn tức giận, cậu chỉ là sợ làm trễ nảy công việc của Anzasil, sẽ khiến hắn thêm mệt mỏi.
Tư Niên thấy người vừa nói chuyện với mình đứng không xa, cũng chỉ đứng yên như thế, không có công việc gì bèn bắt chuyện:
“Tôi tên là Tư Niên. Anh tên gì thế?”
“Tôi tên Oyana”
Tư Niên:
“Anh không bận gì sao?”
Oyana:
“Công việc của tôi là bảo vệ cậu”
Tư Niên lúc này mới để ý, từ khi cậu bước ra khỏi phòng thì Oyana luôn có mặt trong phạm vi cậu ở. Tư Niên không muốn nói chuyện với mọi người vì cậu biết không ai cảm thấy vui vẻ với người có mái tóc trắng cả, nhưng dường như Oyana thì không như thế.
“Anh thường theo Anza... um... thiếu tướng bao lâu rồi? Có thể kể cho tôi nghe về ngài ấy lúc trước không?”
Oyana có chút hào hứng hơn, giọng còn có chút khoe mẻ:
“Tôi theo ngài ấy đã chín năm rồi. Lần đầu gặp là ngài ấy mua tôi về cùng với hai người anh em khác của tôi nữa, tốn rất nhiều muối, sau đó còn cho chúng tôi thức ăn và dạy chúng tôi dùng dị năng của mình. Cậu đừng thấy thiếu tướng lạnh lùng, thiếu tướng chỉ là không thích thể hiện tình cảm của mình thôi. Đừng tin lời mấy kẻ bên ngoài mà cho ngài là người hung bạo, tàn nhẫn, thiếu tướng trên chiến trường chưa từng bỏ rơi quân đoàn nào, ngài rất quý trọng binh sĩ và người bên cạnh mình. Thiếu tướng còn rất mạnh mẽ, còn thông minh nữa, ngài từng...”
Tư Niên im lặng nghe Oyana nói về Anzasil trong chín năm qua, Anzasil quả nhiên là chiến thần trên chiến trường, sự quyết đoán và khả năng lãnh đạo của hắn khiến rất người người chấp nhận quy thuận.
Oyana:
“...Nhưng đó là thiếu tướng vẫn chưa dùng hết thực lực đâu, dị năng của ngài còn hơn thế rất nhiều, nếu lúc đó ngài muốn tên chủ tướng kia chắc chắn không thể chạy thoát”
Tư Niên khó hiểu:
“Thế thiếu tướng đã nhân từ buông tha cho hắn sao?”
Oyana nhỏ giọng hơn:
“Có lẽ thế, ngài vốn là một người rất tốt”
Hắn nhất định không thể nói thiếu tướng của hắn vì một con hải cẩu mà rời khỏi trận chiến.
Tư Niên tất nhiên không tin, thấy Oyana không muốn nói về Anzasil nữa, Tư Niên liền đổi đối tượng sang hắn:
“Anh có dị năng gì thế?”
Oyana lại tự hào:
“Là dị năng bóng tối đấy”
Hắn sợ Tư Niên không biết còn nói thêm:
“Là dị năng vô cùng mạnh, chỉ dưới mỗi dị năng ánh sáng thôi. Nhưng cũng chỉ là trên lý thuyết, tôi thêm mười năm nữa vẫn không đuổi kịp thiếu tướng”
Tư Niên cảm thấy Anzasil quá mức chu toàn, sắp xếp một người bảo vệ cậu cũng chọn tỉ mỉ như thế.