Anzasil ôm cánh tay đầy máu của mình đi trong màn sương vô định, mênh mông đều mù mịt một màu trắng lạnh lẽo.
Dưới chân hắn là cát mịn, trên cao một không gian tĩnh lặng không một chút hơi gió.
Anzasil dẫn quân đột phá hang ổ của bọn Xifia ở phía tây bắc, cuộc chiến kéo dài gần một tháng, có thương vong cũng có chiến thắng.
Trong một tháng này, Anzasil đã từ cấp mười nhảy vọt lên cấp mười hai, một mình hắn mở ra con đường đột phá, xông vào đối chiến với Xifia đầu đàn.
Con Xifia đầu đàn này quả nhiên có suy nghĩ và tư duy. Nó dường như vô cùng hứng thú với Anzasil, năng lực của nó và Anzasil không hề chênh lệch, cả hai gần như đều có cùng một năng lực.
Từ đầu Anzasil suy đoán con Xifia này bắt chước dị năng của mình nhưng khi nó dùng phong hệ dị năng xé nát một phi thuyền, trong khi Anzasil vẫn còn chưa sử dụng phong hệ dị năng, hắn mới mơ hồ đoán được nó cũng điều khiển được năng lực riêng.
Xifia vừa khiêu khích vừa dụ dỗ Anzasil đi theo mình.
Anzasil biết rằng mình không nên bỏ mặc chiến trường nhưng trong một khoảnh khắc nào đó Anzasil đã giao lại mọi chuyện cho thuộc hạ thân tín, một mình đi theo con Xifia kia.
Sương càng lúc càng dày đặc, Anzasil đã mất dấu quái vật, hắn vẫn lang thang bước đi.
Anzasil chỉ cho phép mình đi thêm nửa giờ nữa.
Lúc Anzasil quyết định dừng chân thì hắn lại thấy một tia ánh sáng đâm xuyên màn sương, lấp lóe ở phía trước.
Không phải là ánh sáng nhạt nhẽo từ công cụ nhân tạo của nhân loại tạo ra.
Đó là một năng lượng ánh sáng ấm áp, ngọt ngào, tinh khiết của dị năng giả.
Anzasil chắc chắn đó là năng lượng ánh sáng của Tư Niên, vì chỉ có năng lượng của hải cầu nhỏ nhà mình thì Anzasil mới cảm nhận được hương vị.
Nhiều ý nghĩ bỗng nhiên hiện lên.
Anzasil ra sức chạy về phía trước.
Dù là bẫy hắn cũng phải vào vì hắn chắc chắn đây là năng lượng của Tư Niên.
Nơi phát ra ánh sáng là một tòa tháp cao.
Anzasil dễ dàng dùng phong dị năng bay lên phía trên của tòa tháp, đập bể cửa kính đi vào bên trong.
Anzasil nhìn thấy bản thân mình sau một lớp thủy tinh.
Là diện mạo của Anzaisl ở thế giới cũ, không phải là diện mạo lúc này.
Hắn ta mặt một bộ chiến giáp đen huyền bí, tự nhiên đi lấy hai ly rượu đỏ, đưa cho Anzasil một ly, sau đó đi đến ngồi xuống sô pha giữa phòng, ngã lưng xuống ghế mềm, bật tivi lên, chuyển đến chương trình “cánh rừng huyền thú”, lấy một ít hạt mục hoàng từ ngăn kéo đổ ra cái đĩa nhỏ để lặng yên trên bàn.
Hắn ta nghiêm túc xem những thứ ngốc nghếch đang lăn lộn trong tivi.
Hắn ta xem hết một tập phim nhưng vẫn chưa đợi được Anzasil ngồi xuống nên ngẩng đầu lên nhìn Anzasil nói:
“Lại đây đi, ở đây rất ấm áp”
Anzasil không kiềm được hấp dẫn mà bước qua.
Giữa bộ sô pha là một viên linh thạch mang năng lượng ánh sáng quen thuộc nhưng Anzasil không cảm nhận được sự tồn tại của Tư Niên ở nơi này.
Anzasil ngồi xuống, sau đó bị thu hút bởi một bức tranh trên bàn.
Là bức tranh vẽ Tư Niên mà hắn từng lấy được của ông lão người cá nhưng vẫn còn rất mới.
“Anzasil” nhìn thấy Anzasil đưa tay viền theo khuôn mặt nhỏ nhắn trong tranh với ánh mắt say mê liền mỉm cười nói:
“Em ấy thật đáng yêu đúng không? Ngắm bao lâu cũng không đủ. Chỉ muốn nhốt lại, cầm tù em ấy, bẻ gãy đôi chân thích đi muôn nơi kia nhưng làm thế lại sợ em ấy khóc, sợ em ấy hâm mộ người ta, sợ em ấy ngoại tình trong tâm trí. Thật tham lam, vừa muốn cưỡng ép em ấy vừa muốn em ấy yêu mình từ thân thể đến tận linh hồn”
Anzasil:
“Người là Xifia?”
“Anzasil” dường như không quan tâm đến câu hỏi của Anzasil, hắn ta vẫn tiếp tục luyên thuyên:
“Em ấy tài giỏi quá, chỉ cần bước ra ngoài sẽ nhận được hào quang vô thượng, sẽ được cả thế giới nể trọng, tâm trí em sẽ bị nhiều ý niệm phiền nhiễu, sẽ không thể nghĩ về ta hằng ngày hằng giờ. Nên ta phải lừa gạt em, phải kiềm hãm dị năng quan trọng của em, không để cho em biết mình quý giá đến nhường nào. Phải để em ở nhà, không thể để em tiếp xúc với chiến đấu và chiến trường, phải dưỡng em thành phế vật, chỉ biết ngoan ngoãn chờ đợi ta trở về nhưng mà ta không nỡ, thế sẽ giết chết Tư Niên mà ta yêu, ta không muốn em như một cỗ máy được ta từ bước lập trình. Thật khó khăn, từ khi sinh ra đến bây giờ đây là thử thách đầu tiên ta không thể vượt qua. Sợ giam cầm đến bản chất của em biến mất, lại sợ em trưởng thành sẽ đi thật xa. Ta dạy em cách bảo vệ mình, đồng thời cũng từng bước phá hủy em. Ta cho em ấy năng lực, nhưng không cho em hiểu nhân sinh. Nếu một ngày ta nằm xuống thì em cũng không thể sống được vì cuộc sống của em chỉ có một mình ta tồn tại. Dịu dàng chăm sóc yêu thương em, làm cho em không phân rõ được tình cảm đối với ta là tình yêu, tình thân hay tình bạn, làm cho em không phân định được đâu là yêu thương, đâu là ơn nghĩa, đâu là phụ thuộc, nên là dù em ấy sẽ có yêu ta hay không thì cũng sẽ không biết mình phải rời xa. Nhìn một dị năng giả hệ quang cao cấp đúng ra phải trở thành một vị chiến thần trên chiến trường, đại tướng của liên bang, anh hùng của nhân loại lại chỉ có thể yên lặng nằm trong lòng ngực ta, ngoan ngoãn lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại, kêu ngao ngao làm nũng đợi dỗ dành, ta liền cảm thấy không một chút tội lỗi nào cả. Tất cả đều xứng đáng. Ta là một tín đồ trung thành muốn dâng lên cho em tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời, ta cũng là một con ác quỷ muốn nghiền nát tất cả mọi thứ của em...”
“Ngươi là ai?”
Những thứ đen tối này Anzasil tin rằng chỉ có chính bản thân của hắn biết, hắn còn luôn tự lừa gạt bản thân mình, tìm đủ mọi lý do để biện hộ cho những suy nghĩ đó nhưng hôm nay lại bị trần trụi vạch trần như thế.
“Những thứ này tất nhiên chỉ có Anzasil mới biết rõ. Xin chào, tôi là chính là cậu, là Anzasil”
- --------------------
Hang động tối tăm, không phân rõ ngày hay đêm, chỉ có chút ánh lửa soi rọi con đường phía trước.
Mục hỗ trợ Keiran mang Edric vào một căn phòng đơn sơ nhưng cũng có đủ các thiết bị cần thiết.
Keiran khởi động xong máy trị liệu, liền mệt mỏi nằm xuống mặt đất lạnh lẽo nghỉ ngơi.
Mục ngồi trên giường, tốt bụng quăng xuống cho Keiran một tấm chăn bông và hỏi thăm:
“Cậu có cần tôi qua bên kia chiến trường giúp cậu không?”
Keiran lắc đầu:
“Không cần, cấp dưới của bọn tôi có thể lo được, quái vật bên đó bị tiêu diệt rất nhiều. Người cá cũng không hy vọng chúng ta lưu lại quá nhiều binh lực, trận cũng đã đánh xong, đến lúc lui thì cũng nên lui rồi. Bọn Xifia này dường như bị cái gì đó kích thích, chúng tự bạo, cắn xé nhau không ít, trận này cũng dễ đánh hơn tôi nghĩ”
Mục gật đầu:
“Bên tôi cũng thế. Có lẽ chiến dịch đánh trọng tâm của Anzasil đã thành công mỹ mãn... Nhưng khi trở về không liên lạc được với Tư Niên chắc là...”
Keiran ngắt ngang:
“Vẫn không có một chút manh mối nào sao?”
Mục:
“Đúng thế, đã gần như lục tung cái hành tinh đó lên rồi. Những chiến sĩ kia một mực khẳng định Tư Niên vào tòa chính trị nhưng bên trong thật sự không có Tư Niên, cũng không có dấu tích đánh nhau”
Keiran:
“Bọn họ không cảm thấy Tư Niên phiền phứt mà âm thầm thủ tiêu đó chứ?!?”
Không phải Keiran không tin năng lực của Tư Niên, nhưng đám người Anzaisl để lại đó hầm hầm sát khí, vừa nhìn liền biết luyện qua bao nhiêu máu tươi.
Mục:
“Bọn họ đều ký kế ước với Anzasil. Tín hiệu cầu cứu tôi từ tòa chính trị tôi cũng thật sự nhận được, Tư Niên chắc chắn đã vào đó. Nếu cậu không về bên kia thì ở lại đây trông chừng Edric đi. Tôi thử đi tìm Tư Niên một lần nữa xem sao”
Mọi người đều không biết, Tư Niên đã không còn tồn tại ở nơi này.
______
Tư Niên đang đi dạo trên bãi biển.
Đây là tháng thứ 2 cậu đến đây.
Không biết tương lai sẽ có những chuyện gì xảy ra, Tư Niên chỉ biết chờ đợi thời gian để quay về.
Hôm đó, Tư Niên đã nghe được một tổ hợp chương trình kể lại một câu chuyện xưa.
Xifia là một chủng tộc tôn thờ con đầu đàn.
Con đầu đàn có rất nhiều thứ đặc biệt, nhưng thứ đáng chú ý nhất chính là khả năng bẻ cong thời gian. Con người tìm hiểu được thuyết xuyên không gian từ lâu trong vũ trụ, tuy nhiên thuyết xuyên thời gian vẫn còn là một ẩn số và bí mật đó năm ở loài mà họ luôn xem là quái vật.
Thật lâu trước có một vị dị năng giả thượng cấp mạnh mẽ đã thống lĩnh nhân loại đánh bại Xifia. Trong khoảnh khắc cuối, Xifia đảo ngược thời gian về quá khứ, muốn giết chết dị năng giả kia từ trong trứng nước.
Nhưng tạo hoá luôn luôn có quy luật, nếu Xifia thật sự bá đạo như thế thì chẳng có loài nào có thể tồn tại được đến bây giờ, Xifia đầu đàn muốn đảo ngược thời gian thì phải đánh đổi sức mạnh rất lớn, khiến nó rơi vào trạng thái tự phục hồi, không có đủ năng lực sống ngoài tự nhiên, không nói đến tự thân đi giết người kia. Hơn thế nữa thời gian như một sợi dây dài luôn cố chấp quay về đường thẳng vốn có của nó, nên Xifia biết nó chỉ có thể thấy đổi những chi tiết nhỏ, như cài vào máy tính một lỗi nhỏ, để làm cơ sở phá hủy những chương trình cấp cao.
Nhân loại không đủ khả năng giết chết dị năng giả kia nên thứ được chọn là một con huyền thú.
Vào thời gian đó, số lượng huyền thú đã giảm đáng kể. Các nhà khoa học muốn nghiên cứu về huyền thú, nhưng sợ bị phản đối bởi tính nhân quyền nên đã xây dựng một phòng thí nghiệm bí mật dưới một lục địa băng lạnh lẽo.
Tiến hành bắt một cá thể huyền thú mang hình dạng hải cẩu nghiên cứu.
Lấy máu, cắt thịt, kích điện, sử dụng thiên địch... Và vô số các phương pháp tàn nhẫn khác nhau để kích phát năng lực tối đa của huyền thú nhắm nghiên cứu nó.
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
3
668
8278
249
Bình luận nổi bật
Tổng số 0 câu trả lời
Không có bình luận nào
Viết bình luận
Chương 155
Huyền thú hằng ngày chịu đau đớn trên thân thể, tra tấn về tình thần, cuối cùng đã bạo phát, xé nát sợ dây xích buộc chặt mình, phá tan cửa chuồng đã nhốt nó và giết tất cả những người trong sở nghiên cứu.
Không một ai sống sót.
Nhân loại cũng không đủ khả năng kiềm hãm nó.