Tư Niên thức giấc nhưng không được Anzasil ôm.
Cậu chỉ thấy trần nhà trắng, xoay người nhìn qua cũng chỉ thấy chăn nệm trắng.
Như một thói quen, Tư Niên muốn bò xuống giường ra ngoài nhưng bỗng chốc Tư Niên phát hiện mình không thể trở người.
Bệnh một trận lớn rồi bại liệt???
May mắn là không phải, ít nhất vẫn giơ được tay lên.
Nhưng không phải tay hải cẩu đâu!
Là tay người.
Nhưng cũng không phải là bàn tay Tư Niên quen thuộc.
Tay cậu đã teo lại còn nhỏ xíu.
Tại sao lại thế này?
Cửa phòng mở ra, Anzasil bước vào.
Tư Niên thấy hắn liền thút thít kêu “Anh ơi, anh ơi”
Cậu thật sự bị dọa sợ. Nhưng điều đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Tư Niên không thể gọi được “anh ơi”, cũng không kêu “ngao ngao” như trước, âm thanh cậu phát ra là những tiếng “ê a” kỳ lạ.
Anzasil vẫn đi đến, vẫn bế Tư Niên lên dỗ dành:
“Đừng sợ, anh ở đây rồi. Bé cưng, em đã biến thành người. Em đừng sợ, em rất an toàn, rất khoẻ mạnh, em chỉ là trở nên giống anh vậy đấy. Điều này rất tốt, rất đáng vui mừng”
Tư Niên chỉ lặng nhìn mình qua tấm thủy tinh phản chiếu.
Cậu đã biến thành người nhưng không phải là cậu thanh niên như trước. Cậu lúc này nhỏ xíu, dáng vẻ như đứa trẻ chưa tròn 2 tuổi.
Anzasil không nghe thấy Tư Niên phản ứng thì càng ra sức dỗ dành.
Còn Tư Niên cũng rất nhanh đã bình tĩnh.
Việc biến thành người thì cậu cũng đã lường trước, còn trãi nghiệm nhắm mắt, mở mắt một cái thì một trang mới cuộc đời được lật cũng không phải trãi nghiệm đầu.
Vẫn đỡ hơn năm đó tỉnh dậy liền phát hiện mình nằm đơn côi giữa mặt băng lạnh giá và tuyết trắng mịt mù. Vẫn đỡ hơn năm đó tỉnh dậy liền phát hiện mình được bày bán trong cửa hàng hải sản. Vẫn đỡ hơn năm đó tỉnh dậy liền phát hiện mình đã biến thành người trong nhà con nhộng. Vẫn đỡ hơn năm đó tỉnh dậy liền phát hiện mình là nô lệ.
Có lẽ đây là lần “thức dậy” tốt đẹp nhất. Không mờ mịt, hư vô, không cần chờ, không cần đợi, không cần tìm kiếm.
Anzasil đến và ôm cậu.
- ------
Thiếu tướng Anzasil trước khi diễn ra cuộc so tài cuối của các thí sinh đã gấp gáp bỏ về đã làm cho lòng người bất an.
Ngài không chọn được người hợp mắt? Quân đội có chuyện quan trọng?...
Chỉ khi Anzasil trở lại mới dập tắt mọi nghi ngờ.
Thiếu tướng Anzasil vẫn như trước, chỉ có trong lồng ngực ngài từ một con hải cẩu đã thay thế bằng một đứa trẻ.
Đưa trẻ dị tộc với mái tóc trắng và đôi mắt đen xinh đẹp.
Anzasil không thể không xuất hiện trong trận chung kết này nhưng hắn cũng không an tâm để Tư Niên một mình ở nơi của Lạc Đoàn, càng không chịu nổi ánh mắt tha thiết của đứa trẻ nhỏ trong lòng nên hắn đã “tra khảo” bác sĩ.
Sau khi chắc chắn thân thể Tư Niên khỏe mạnh thì mang cậu đến nơi này cùng mình. Dù sau huyền thú lần đầu biến thành người thì cũng sẽ giữ nguyên trạng thái này ít nhất ba ngày. Hơn thế nữa, mọi người biết thì đã làm sao, huyền thú cũng có quyền công dân, quang dị năng cũng chỉ hơn người một chút, đây không còn là thời kỳ buộc dị năng giả hệ quang lên chiến trường.
Nhưng tâm trạng xem thi đấu thì cũng hoàn toàn không có.
Mục cũng thế, hắn đang lên quang não tra bản tên khắp vũ trụ để tìm những cái tên đẹp nhất đề cử cho Anzasil.
Mục chính là không tin tưởng khả năng đặt tên của thiếu tướng.
Tư Niên cũng lo lắng.
Cậu không quên cái tên “tiểu Tuyết” mà Anzasil từng đặt cho mình nên khi nghe Mục đang tìm những cái tên xinh đẹp thì Tư Niên vô cùng cảm động.
Nếu Anzasil ghi bừa vào trong giấy tờ thì không phải ngày một ngày hai mà sửa được.
Anzasil lúc này mới nhớ đến việc phải đặt tên cho đứa trẻ:
“Không cần tìm nữa, em ấy sẽ tên là Tư Niên”
Tư Niên phút chốc cảm thấy lòng mình có chút ngọt ngào.
Mục nhìn cúi xuống cái tên mình ghi trên bảng đề cử đầu tiên, không biết là trùng hợp hay có uẩn khúc.
- --------
Sau bao sóng gió, cuối cùng Tư Niên cũng có thể an lòng xem cuộc thi “Thiên hà“.
Phía dưới đã diễn ra trận cuối.
Keiran thắng Otas nhưng để thua Du Han.
Du Han thắng một mạch đến bán kết nhưng để thua Chiến Lang.
Trận cuối có sự góp mặt của hai người Tư Niên vô cùng quen thuộc: Chiến Lang và Edric.
Ở cuộc thi này, người đi đến vòng trong hầu hết đều là người của học viện quân sự, chỉ có Chiến Lang có xuất thân từ một binh đoàn lính đánh thuê.
Bên dưới kháng đài chia theo hai phe cổ vũ, là người của học viện quân sự cổ vũ cho Edric và người không phải là học viên của học viện quân sự cổ vũ cho Chiến Lang.
Keiran căng thẳng nhìn hai thân ảnh đang chiến đấu trên kháng đài, bên cạnh lại có mấy kẻ không ngừng hô hào cỗ vũ Chiến Lang.
“Đoàn trưởng cố lên”
“Đoàn trưởng đánh trúng rồi, tên kia sắp đứng không nổi”
“Đoàn trưởng muôn năm”
“Đoàn trưởng quyết thắng”
...
Keiran muốn Edric không thua thiệt nhưng hắn không đủ can đảm để cổ vũ như thế.
Bọn họ sau cùng vẫn không thân.
Tư Niên cũng chú ý đến đám người cổ vũ nhiệt tình cho Lạc Đoàn bên kia, bất ngờ là cậu lại biết đám người đó.
Năm dị năng giả đó là năm dị năng giả đã truy bắt người chim, sau đó làm liên lụy tới cậu này trước.
Thì ra nếu Chiến Lang không thi vào học viện quân sự thì hắn sẽ tiếp tục lãnh đạo đoàn đánh thuê này.
Edric đang gặp yếu thế.
Keiran vô cùng lo lắng và buồn bực. Tuy không đến mức có ác cảm với Chiến Lang nhưng từ cảm giác tốt đẹp ban đầu cũng bay đi mất.
Bỗng nhiên, lại có một đứa trẻ ôm lấy chân Keiran.
Keiran nhìn xuống, đứa bé này giống Lạc Đoàn đến chín phần, bảo không có quan hệ chắc chắn không ai tin.
Trên đài khá đông, cũng khá loạn, Keiran sợ ai đó vô ý đạp trúng em bé nên đã ôm cậu lên và nhìn xung quanh tìm kiếm.
Chỉ cách năm bước chân, có một cô gái gấp gáp muốn đi sang nhưng quá đông người, cô ấy không qua được.
Keiran cười nhẹ, ra động tác trấn an.
Đứa bé rất thích Keiran, ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu.
Keiran không biết đứa trẻ này vừa giả vờ nói với mẹ rằng muốn nhặt đồ dưới chân để mẹ buông cậu ra, sau đó dùng dị năng tốc độ chạy đến bên chân Keiran.
Keiran đem ra từ vòng tay không gian của mình một số bánh kẹo dỗ Chiến Đoàn, nhìn cậu bé vui vẻ ăn bánh của mình mà cỗ vũ Chiến Lang thì Keiran uy hiếp:
“Sai rồi, sai rồi. Con phải cổ vũ người bên kia, nếu không chú không cho con bánh nữa đâu”
Đứa trẻ không hề sợ hãi Keiran, nó vẫn tích cực cỗ vũ cha mình.
Đến khi Edric chiến thắng, nó liền bật khóc.
Keiran ôm đứa trẻ khóc cười thõa mãn, sau đó trả về cho cô gái kia:
“Nhóc vẫn không nên ở với chú. Nhóc chẳng tin chú chút nào, Edric nhất định sẽ giành chiến thắng mà”
Chiến Đoàn giận dỗi không nhìn Keiran nữa mà chôn đầu vào lòng mẹ, dù cho mẹ hâm dọa sẽ bảo cha đánh mình, cậu nhóc vẫn cố chấp không rời ra nhìn Keiran thêm một cái.
- ----------
Anzasil chỉ chờ có bao nhiêu đó, cuộc thi kết thúc hắn đại diện trao giải cho vài thí sinh, sau đó sẽ được trở về nhà nghiên cứu hải cẩu nhỏ của mình.
Anzasil đi trao giải, Mục được ôm bé con vào lòng.
Mục vỗ vỗ Tư Niên cảm thán:
“Quả nhiên là huyền thú, mới có nửa ngày mà đã lớn hơn rồi, chẳng mấy chóc nữa sẽ chạy nhảy được”
Sau ba ngày trong hình dáng trẻ con, huyền thú sẽ biến lại được thành thú, sau đó khi biến thân lần nước họ sẽ có trạng thái thiếu niên và sẽ sinh trưởng như một con người thực thụ.
Tư Niên rất buồn ngủ, có lẽ vì cơ thể này còn quá nhỏ.
Mục nhìn chằm chằm Tư Niên suy tư gì đó, sau đó lại thở dài.
Bỗng nhiên có một hai cô gái đến gần bọn họ chào hỏi với Mục:
“Xin chào, đứa trẻ trong lòng anh thật đáng yêu, có thể cho bọn em bế một chút không ạ?”
Mục nhìn hai cô gái trước mắt liền hỏi:
“Cô là Lian, người bên cạnh cô là Emi?”
“Đúng thế, anh biết bọn em sao?”
Hai cô gái này biết Mục, thực chất đến đây cũng không phải vì đứa bé, họ chỉ muốn bắt chuyện cùng Mục.
Mục đã quen “lạnh lùng” nên chỉ nói:
“Có biết, nhưng Tư Niên không thích được người lạ ôm”
“Đứa bé này tên Tư Niên sao? Thật đáng yêu”
Mục gật đầu không đáp lời.
Lian và Emi cũng không ngại vẫn ngoan cố ở lại hỏi Mục chuyện nó chuyện kia.
Mục có thể rời đi nhưng sợ mình ôm không vững sẽ khiến bảo bối mà thiếu tướng trăm cay nghìn đắng dỗ ngủ thức giấc, nên đành ngồi yên một chỗ.
Các cô ấy nói mãi khiến Mục cũng phiền chán:
“Các cô ra chỗ khác nói chuyện đi, để cho Tư Niên còn ngủ”
Em đang nói chuyện với anh mà, ra chỗ khác nói sao mà nghe chứ?
Mục thì hoàn toàn không quan tâm. Hắn cũng không thể nói rằng vì trong mơ hai cô muốn giết tôi nên bây giờ tôi nhìn hai cô không thuận mắt nên hai cô biến nhanh đi.
Lian không khác gì trong giấc mơ lắm, vẫn nóng nảy muốn nói lý, Emi cũng không khác giấc mơ lắm vẫn tâm cơ thút thít cản Lian và kéo cô ấy đi.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Mục thiếu lịch sự với phái nữ, Lian cố chấp, mặt dày làm Emi vô cùng khó xử.
Mục chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì về hắn, dù sao hắn cũng không lịch sự với con gái nhà người ta thật.
Mới đuổi được hai người đi thì lại có thêm hai người đến.
Nhưng hai người này Mục có ấn tượng rất tốt, là Keiran và Yeltai.
Keiran cảm thấy mình không được tinh tế, dịu dàng nên cũng không đề nghị ôm đứa trẻ, chỉ sờ sờ má cậu ấy trêu chọc.
Yeltai sau khi kể ra đủ mấy chục cậu chuyện chăm em, cuối cùng cũng thành công được Mục cho ôm một chút.
“Phải ôm thế này này, nếu không tay em bé sẽ bị mỏi, đầu phải ở đây nếu không em bé sẽ bị đau đầu...”
Mục-không biết ôm em bé, nghiêm túc nghe giảng bài.
Dù không quen biết nhau từ trước nhưng bọn họ đã vừa gặp đã thân, quay quần bên nhau nói gì cũng hợp vô cùng.
Người khác nghĩ Keiran và Yeltai muốn nịnh bợ Mục, muốn gia nhập thế lực của Anzasil nên còn thầm xem thường hai bọn họ đi cửa sau.
Còn Mục cũng thật sự đánh giá cao hai người, chỉ tiếc Yeltai không suy nghĩ đã từ chối, Yeltai muốn trở về Hoành Chánh, mục tiêu của hắn là dẹp hết bọn buôn người và phát triển kinh tế cho tinh cầu thú nhân của mình. Keiran không trả lời chắc chắn như Yeltai nhưng cũng không vội chấp nhận.
Mục cũng không hy vọng nhiều ở Keiran, Mục cảm nhận được Edric và Keiran rất gắn kết và trong tâm trí của Mục mặc định Keiran sẽ song hành cùng người kia.