Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Hải Cẩu Nhỏ Được Yêu Chiều

Chương 83: Chương 83




Nhưng sinh tồn trong tự nhiên muối lại là một vấn đề, muối vô cùng cần thiết cho thân thể, nhưng không thích hợp mang theo trong hành trang, vì các sản phầm không được bộ khoa học cải tạo, rất dễ làm lộ vị trí.

Trong rừng có nhiều loại cây có thể tạo ra muối, nên đa số họ vẫn được dạy phân biệt cây để tìm ra muối.

Anzasil lại không có phản ứng gì quá lớn, hắn chỉ làm như vô tình mà kéo Tư Niên tránh khỏi vài cái vỗ của Chiến Lang.

Sau đó, hỗ trợ Keiran đưa thịt lên lửa nướng.

Chiến Lang đá đá hắn hỏi:

“ Cậu không bất ngờ thật sao?”

Anzasil gật đầu:

“ Tư Niên nhà tôi lúc nào cũng tài giỏi như thế. Còn muối thì có rất nhiều cách để tạo ra, nhưng có một số không được phổ biến vì nó đã không còn tính dễ dàng áp dụng nữa. Ở đây có biển, chúng ta có dị năng hệ hỏa, có Tư Niên biết lượng nhiệt hợp lý, các đội khác không đầy đủ như thế, việc nhận biết thực vật vẫn vô cùng quan trọng”

Tư Niên tò mò hỏi Anzasil:

“ Đội của chúng ta tính ra quá ổn đúng không anh?”

Anzasil nhớ lại tất cả các thành viên trong đội cũng miễn cưỡng gật gật đầu đồng ý.

Không ai nhìn ra sự miễn cưỡng đó ngoài Chiến Lang.

Nhưng Chiến Lang cũng không vạch trần, tuy đây không phải là đội hình tốt trong đội hắn từng hợp tác.

Nhưng đây là đội trẻ ổn nhất hắn từng tham gia.

Keiran lại không cảm thấy thế, hắn vui vẻ chia sẻ cùng Tư Niên:

“ Cậu sao lại không biết như vậy chứ? Đôi chúng ta được đánh giá là đội mạnh nhất đấy. Cậu thấy không? Các đội khác đánh nhau chí chóe nhưng đâu ai dám tấn công đội mình”

Tư Niên quả thật là không biết, cậu bất ngờ hỏi lại:

“ Thật sự sao?”

Yeltai cũng rất tự hào:

“ Chính là như vậy đó. Anzasil có dị năng cao nhất, các điểm cá nhân đều tuyệt đối, Edric là người được điểm cao nhất khi kết thúc khóa huấn luyện, Chiến Lang còn là người dẫn quân, và đánh thắng không ít trận đấy”

Mục hỏi Chiến Lang:

“ Bọn họ nói cậu dẫn quân khát máu lắm, là thật sao?”

Chiến Lang cũng không dấu diếm gì:

“ Gọi hai tiếng quân đoàn nghe cũng thật khí thế, thực chất cũng chỉ là đám dị năng giả bị quý tộc dồn vào đường cùng như chúng tôi phải đi đánh thuê kiếm nguyên tinh thôi. Chiến trường làm gì có khát máu hay không, khát là khát sự sống đấy”

Anzasil cũng nhìn qua:

“ Nguyên tinh có nhiều cách để tìm mà”

Chiến Lang cũng ngao ngán trả lời:

“ Lúc ấy còn trẻ quá, đánh vài trận lại thành danh, được người ta tung hô, nguyên tinh cũng tìm được không ít, cuộc sống liếm máu trên lưỡi gươm đó đôi lúc chẳng thua gì thiên đường. Muốn dừng lại cũng không dừng được. Mất nhiều nhưng cũng được rất nhiều. Cũng may mắn là chúng tôi vẫn dừng lại đúng lúc, nghĩ đi nghĩ lại không có con đường tắt nào mà dễ đi cả”

Yeltai:

“ Nguyên tinh, danh tiếng, đó giờ nghe đến tên cậu chỉ biết đến cái được, thì ra cũng không dễ dàng gì”

Chiến Lang nhìn chăm chú vào đống lửa, cuối cùng lại khẽ mỉm cười, nửa đùa nửa thật:

“ Thứ tôi mất là khuôn mặt điển trai này này, làm sao mà cậu không biết thế, nhưng thứ tôi được cũng không tầm thường như vậy, tôi tìm được cô gái sẵn sàng bên tôi đi qua rất nhiều câu chuyện”

Anzasil không rõ vui buồn hỏi lại:

“ Rất nhiều câu chuyện luôn à?”

Chiến Lang không thèm trả lời.

Thịt nướng cũng vừa chín.

Tư Niên chỉ nướng cùng với một ít muối, thịt thổ sa thì có dùng cam lớn rửa qua lần nữa.

Sau đó dựa vào nước ép của gậy ngọt, cam và muối là làm một loại nước chấm đơn giản, nhưng cũng rất bắt miệng.

Chiến Lang cuối cùng cũng hiểu tại sao ai cũng nguyện ý chờ Tư Niên về.

Chiến Lang sức ăn lớn, những người còn lại ngoài Tư Niên cũng không ăn ít hơn là bao, nên họ đã ăn hết cả một con thổ sa trưởng thành, và nửa con chim đất.

Anzasil muốn Tư Niên ăn hết nửa con chim đất còn lại, nhưng Tư Niên thật sự lực bất tòng tâm.

Cậu ăn nhiều thịt sẽ có phần bị ngấy, Tư Niên biết tính tình thiếu gia này cần phải sửa, nhưng cậu thật sự cần thời gian.

Anzasil cũng không ép nữa.

Màn đêm cũng nhẹ nhàng buông.

Ánh sao trên cao càng trở nên lấp lánh.

Trên đảo hoang, trời buổi sáng nóng đến rực lửa, nhưng đêm đến lại lạnh tê cả da thịt.

Những cơn gió biển từng đợt từng đợt ồ ạt thổi đến.

Tiếng cây lá chen nhau, tiếng côn trùng kêu làm không gian không còn tĩnh mịch.

Một ngọn lửa nhỏ vẫn được duy trì.

Mọi người đã chìm vào giấc ngủ.

Anzasil và Tư Niên vẫn còn đang vây quần bên đống lửa sưởi ấm.

Hôm nay hai bọn họ sẽ trực đêm.

Anzasil vòng tay ra sau ôm lấy hải cẩu nhỏ của mình, dùng lời đường mật dỗ cậu ngủ đôi chút.

Tư Niên không đồng ý.

Cậu muốn trực đêm.

Anzasil tính toán một lúc, liền ôm cả người bé con trong lòng lên.

Tư Niên ngại mọi người đang ngủ nên cũng không la lối gì, chỉ giẫy giẫy hai cái tượng trưng.

Anzasil thấy cậu không giống gái nhà lành bị bắt cóc, cảm thấy không mấy lạc thú lắm liền hỏi:

“ Không sợ anh mang em đi làm gì sao?”

Tư Niên ngẩn người với câu hỏi đó, sau đó rút vào ngực Anzasil cười khúc khích trả lời:

“ Em rất mong chờ đó. Anh nghĩ thử xem có chàng trai mới lớn nào mà không nao nức, tò mò không?”

Anzasil trở mặt, hừ lạnh một tiếng:

“ Còn nhỏ xíu mà toàn nghĩ chuyện gì đâu. Anh chỉ muốn hỏi em không sợ anh quăng em xuống biển à?”

Anzasil không ôm Tư Niên đi quá xa, hắn vẫn nhớ rõ mình phải trực đêm.

Tư Niên nhìn Anzasil để mình xuống bên một gốc cây, sau đó hắn lại tự mình trèo lên hái vài quả dại đưa cho Tư Niên.

Tư Niên không nghi ngờ gì mà bỏ vào miệng cắn một phát.

Không ngon lắm, vị ngọt nhẹ, hơi chát, lại bột bột như bụi phấn.

Anzasil cười cười hỏi:

“ Không ngon đúng không?”

Tư Niên không dấu diếm mà gật gật đầu.

Anzasil cầm lại chùm quả, ôm Tư Niên lên giải thích:

“ Đây là thức ăn ưa thích của cá biển đấy, ngày mai nếu không có gì đặc biệt, anh sẽ dẫn em đi bắt cá”

Tư Niên không nói gì, để mặt hắn ôm đi.

Phải đến một lúc sau mới ngậm ngùi khẽ nói:

“ Em sẽ ăn thịt nhiều hơn mà, anh không cần lo cho em đến thế đâu”

Anzasil không đồng ý:

“ Không lo cho em thì còn biết lo chuyện gì nữa chứ?”

Tư Niên định trả lời nhưng lúc này cũng đã trở về.

Tư Niên ngại cùng khi thấy Keiran đang phóng lên cây.

Edric và Keiran cũng thấy Tư Niên và Anzasil.

Cả bốn đến cùng vẫn im lặng.

Tư Niên và Anzasil ngồi canh đêm đến gần sáng thì Chiến Lang và Mục ra thay ca.

Lúc ấy đã hơn hai giờ sáng.

Anzasil lại ôm Tư Niên vào hang động, cả hai cũng không trò chuyện nhiều, Anzasil đếm vài con hải cẩu thì Tư Niên đã ngủ mất.

Bên ngoài, Chiến Lang chán nản ngắm trăng sao.

Mục ôm Sow, đem một trái dừa đến trước mặt nó, Sow quen thuộc dùng càng của mình bổ dừa giúp Mục.

Mục đưa một trái cho Chiến Lang, bản thân mình cũng lấy một trái, cho Sow uống trước, sau đó mới dùng.

Chiến Lang cũng đã tỉnh ngủ, yên lặng nghe tiếng gió một chút, sau đó nhìn qua Mục nói:

“ Có nghe thấy gì không?”

Mục ngã lưng vào một gốc cây, mắt hướng về cánh rừng đã bị đêm đen bao phủ miễn cưỡng nói:

“ Đám ruồi bọ thôi”

Chiến Lang cũng không trả lời, chỉ tạo vài tia sét rạch ngang trời sáng rực.

Đám người đang lăm le bên kia có lẽ cũng nhận ra nơi này là địa bàn của nhóm vào nên cũng rất nhanh đa lui đi.

Gần bảy giờ sáng, mọi người lại tập hợp trước cửa hang động.

Yeltai có lẽ là người ngủ trọn giấc nhất trong hôm qua nên rất có tinh thần.

Edric và Keiran không có trực đêm nhưng lại có những chuyện khó mà nói rõ được.

Chiến Lang vẫn bình tĩnh kể về bọn người tối qua với mọi người.

Anzasil cảm thấy vẫn nên đi tuần tra lãnh địa của bọn họ kỹ càng lại một lần.

Đề tiếp theo từ học viện vẫn chưa được gửi đến.

Công việc hiện tại cũng là chỉ sinh tồn là chính.

Bọn họ chia làm hai nhóm đi tuần tra.

Chiến Lang vẫn sẽ là người ở lại nơi này.

Tư Niên theo Anzasil và Yeltai đi về hướng nam.

Trên đường đi thật sự có gặp vài người, nhưng cả hai bên đều không chủ động tấn công.

Anzasil dẫn đường một lúc lại đi ra đến bờ biển.

Bờ biển lúc này không có một ai, ánh nắng ấm áp khiến Tư Niên mê mẫn, cậu thậm chí còn muốn biến thành hải cẩu nằm lăn lăn trên cát.

Anzasil nói với Yeltai:

“ Chúng ta bắt vài con cá đem về ăn cho lạ miệng đi”

Hải sản vẫn là thứ được mọi người yêu thích hơn đồ ăn trên cạn, nên dù Yeltai biết việc làm này không phải quá phù hợp với nguyên tắc chung, nhưng cũng không hề bận tâm mà đồng ý.

Anzasil và Yeltai cởi vài ba thứ trên người liền nhảy xuống biển, Anzasil còn không quên cầm theo trái cây dụ cá vừa hái hôm qua.

Tư Niên lúc đầu không định xuống tắm, cậu sẽ trên bờ cột cá cho bọn họ.

Nhưng một lúc sau cũng ướt khá nhiều, sóng đập vài cái, cuối cùng cũng đành khuất phục mà xuống biển lội.

Tư Niên chỉ cởi áo, còn quần dài thì đã ướt nên cũng không thèm cởi.

Yeltai tắm một lúc thấy thú vị quá còn dùng bộ đàm gọi Chiến Lang ra bơi cùng.

Chiến Lang ngồi một mình ở nơi đó cũng nhàm chán, hắn đánh giá xung quanh một chút liền ôm balo lên ra bờ biển.

Chiến Lang chưa bao giờ thấy Anzasil hàm hồ như vậy, dù chưa từng là đồng đội chiến đấu với Anzasil nhưng Chiến Lang khẳng định người thầy dạy ra không thể điên như thế.

Yeltai nhìn Chiến Lang ngẫn ngơ trên bờ cát liền rủ rê:

“ Nhanh nào, nước mát lắm, xuống đây bắt cá với chúng tôi này”

Chiến Lang cảm giác bây giờ mình dùng dị năng lôi xuống nước có lẽ sẽ bắt còn được nhiều cá hơn.

Tư Niên ôm lên bờ một con cá rất to, bản thân cậu ôm nó còn chật vật.

Chiến Lang thấy thế bèn đi qua giúp đỡ.

Nhưng con cá này rất láo, nó chỉ giả vờ chết, khi Tư Niên thả lỏng tay đưa cho Chiến Lang, Chiến Lang chưa kịp ôm chặt nó liền phóng đi mất.

Anzasil ở xa xa nhìn thấy con mồi mình bắt cho hải cẩu nhỏ bị Chiến Lang làm chạy mất, liền cho hắn một ánh mắt chán nản, xem thường.

Chiến Lang ngại ngùng húng hắn ho vài cái nói lời xin lỗi.

Sau đó, cũng cởi áo đi vào biển bắt cá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.