Đi săn tin mật của đối thủ khó hơn rất nhiều so với việc truyền tin.
Do không rõ những đội giữ tin, cũng không rõ nơi họ nhập mã, nên bọn họ chủ yếu vẫn là đi tìm người trong mơ hồ.
Cuối cùng Tư Niên cũng hiểu tại sao những đội khác thấy bọn họ lại bất chấp đến như vậy
Trên một hòn đảo lớn, người nào cũng là dị năng giả, tìm người thật sự lúc nào cũng phải vận dụng dị năng dò tìm.
Tìm người đã khó, có được dấu tích liền phải truy tìm, có những đội bị tìm thấy liền chạy sang nhiều hướng, không rõ ai mới là người giữ mã.
Nhiều lúc tìm được cũng không có cơ sở nào khẳng định họ có giữ mã hay không, không phải đội nào cũng có thể dễ dàng xâm nhập vào ý thức, đặc biệt là những thông tin đã được họ muốn bảo mật thì thật sự rất khó dò.
Sau chín giờ không có mã liền bị trừ mất một trăm điểm.
Cả đội liền cũng trở nên bất chấp hơn, gặp ai cũng tấn công, không cần phải chiến thắng, chỉ cần cản bọn họ không đến nhập mã trong thời gian quy định là được, đôi lúc vài người chiến đấu sẽ bị lơ đãng, Tư Niên có thể đọc được ý nghĩ của bọn họ.
Bọn họ chạy chỉ tiêu một ngày, rồi lại một ngày.
Anzasil đã không cho bất kỳ ai xem điểm nữa.
Tư Niên nghĩ hành động này là do Anzasil cảm giác cả đội đang bị áp lực điểm số.
Nhưng những người khác đều biết Anzasil đang tạo áp lực cho bọn họ, không biết được hiện trạng, họ càng phải cố gắng.
Vẫn không có một nhiệm vụ mới nào khác được gửi đến.
Một ngày chỉ ngủ được bốn tiếng không liền mạch, tìm người còn khó hơn tìm quái vật, thấy người liền tấn công.
Anzasil mỗi lần nghỉ ngơi đều ôm Tư Niên vào lòng, không nói lời an ủi, chỉ dặn dò đôi câu.
Tư Niên biết mỗi câu Anzasil nói cùng cậu đều là những lời quan tâm sâu sắc nhất.
Nhưng Anzasil sẽ không chậm lại.
Vì đội còn đang cần hắn đưa ra những quyết định chính xác nhất, vì hải cẩu nhỏ còn cần lớn lên trên đôi chân của mình.
Hôm nay, nếu cậu không thể vượt qua, thì cũng không nên có mặt ở học viện, hắn sợ cậu sẽ không chịu nổi áp lực nơi đó, càng sợ một ngày nào đó cậu sẽ nằm lại trên chiến trường.
Đây là khát vọng của cậu, hắn không thể ích kỷ xây nên.
Tư Niên thể lực kém nhất đội, nhưng ý chí thì không thua một ai.
Cậu quật cường hơn bất kỳ người nào, chưa một lần than vãn, chưa một lần đòi hỏi đều gì.
Trên cơ bản cả đội chỉ có đi tìm người, đánh nhau, săn thú, thời gian nghỉ ngơi đôi chút cũng đều là một mảnh yên lặng.
Vài câu nói bâng quơ đều mang tinh thần mạnh mẽ, kiên cường.
Ai cũng mệt mỏi, đôi lúc chỉ muốn nằm xuống ngủ sâu một giấc, nhưng không hề có một tiếng oán than, hay xin dừng lại.
Họ đều biết tinh thần rất quan trọng, một người gục sẽ làm cho người khác cũng chán chường.
Khi cuộc sống đó trở thành một vòng tuần hoàn, chẳng cần nhắc nhở mọi thứ cũng đã vào nếp, thì một thông báo cuối cùng cũng được gửi đến.
Hôm ấy trời mưa rất to, cơn mưa này đã kéo dài từ đêm hôm trước.
Họ cũng vừa chặn được một nguồn tin.
Chiến đấu đã trở nên quen thuộc, cũng chẳng còn tránh được thương tổn.
Chiến Lang đang ngồi cạnh Yeltai, nhờ cậu ta băng bó vết thương đang đổ máu trên ngực trái.
Edric cùng Keiran dựa vào nhau trên một cành cây cao, mưa đổ xuống nhưng họ chẳng quan tâm, chẳng ai thừa sức lực mà tìm cách che mưa.
Hệ phong vốn có thể hồi phục dị năng nhanh, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ sử dụng, vừa dò đường vừa tấn công, dị năng của Keiran và Yeltai từ lúc nhận nhiệm vụ chưa bao giờ đạt mức đỉnh cao.
Tư Niên nhìn khung cảnh nghỉ ngơi đôi chút này, chẳng đành lòng mà báo cáo:
“ Có người đến sắp đến gần, không đọc được suy nghĩ nhiều, đã bị đề phòng cao độ”
Sau nhiều lần kinh nghiệm, họ đều biết những đội thế này có khả năng giữ nguồn tin rất cao.
Chiến Lang thúc giục Yeltai cột lại băng, khoát lên mình chiến áo đã bị mưa thấm ướt.
Mục đang ôm Sow ngồi cạnh Tư Niên bỗng nhiên quay sang nói:
“ Tôi có tin nhắn từ quang não”
Vừa nói vừa mở ra.
Tư Niên từ trong lòng Anzasil mò qua nhìn một cái, vui mừng còn hơn ăn tết mà cao giọng nói:
“ Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi”
Ngày hôm ấy là ngày hoàn thành vòng thi này.
Tất cả các thí sinh đều nhận được tin nhắn.
Bọn họ dừng lại các cuộc tấn công nhau, trong vòng một tiếng phải trở về bãi biển xuất phát.
Keiran và Mục cùng hoan hô một tiếng, liền tích cực đeo balo lên vai.
Edric cũng trèo xuống, vết thương trên lưng của hắn chưa khỏi hẳn, Keiran vẫn đứng bên cạnh dìu người, dù sao vết thương này cũng vì cậu mà bị.
Mọi người câu ra câu vào, cảm thán đủ điều.
Chỉ có Anzasil là bình tĩnh nói với Edric mở điểm ra nhìn.
Là 3200 điểm.
Họ cũng chẳng khẳng định được đây là cao hay thấp.
Nhưng họ đều biết đây là sự cố gắng rất nhiều, đến từ tất cả thành viên, dù kết quả có ra sao thì cũng không hề hối tiếc.
Trên tàu bay họ được ăn một bửa no nê, cố giữ tinh thần trò chuyện với nhau một lúc, vừa xuống tàu liền nhanh chóng chia ra.
Tư Niên không ngờ gần cậu đã ở trên đảo hoang đó tròn một tháng.
Có lẽ nếu nói trước cùng cậu, cậu sẽ chẳng tin rằng mình có thể vượt qua một tháng trốn trốn đánh đánh.
Vừa về đến nhà, Tư Niên chỉ muốn nằm xải ra sàn mà ngủ một giấc dài, gần một tháng chẳng có giấc ngủ liền mạch.
Anzasil vẫn phải đi tắm.
Tư Niên mơ màng bị ôm đi tắm.
Anzasil cũng chỉ qua loa vài cái, đã ôm hải cẩu ngủ đến say xưa từ trong bồn tắm lên giường.
Không thèm mặt đồ cũng ngủ một giấc.
Tư Niên bị đói tỉnh.
Thức giấc thì mặt trời cũng chiếu thẳng vào lòng.
Đây là phòng hướng tây mà Anzasil đặt biệt yêu cầu trong nhà ở.
Nắng chiều vừa hạ, Tư Niên liền muốn mặt kệ cái bụng nhỏ mà ngủ một giấc.
Anzasil vẫn còn đang say giấc nồng bên cạnh.
Tư Niên xoay người liền nhìn thấy, không biết nhìn bao lâu, cuối cùng cũng ngủ quên mất.
Lần hai thức dậy, quả thực bụng nhỏ đã biểu tình dữ dội.
Anzasil đã tỉnh, vẫn còn nằm trên giường, nhưng quần áo đã thay ra.
Thấy Tư Niên thức nên rót cho cậu một cốc nước, quay qua dỗ dành:
“ Em nằm lại một chút, anh xuống bếp lấy cá cho em, người ta vừa giao đến, còn rất tươi.”
Tư Niên nhận lấy nước, sau đó nhìn Anzasil đi xuống.
Cậu về nhà vào cuối buổi trưa.
Ngủ một giấc dài, hôm nay đã là đêm của hôm sau.
Tư Niên lại cùng Anzasil dọn dẹp, sắp xếp lại nhà cửa lần nữa.
Tưới hoa, tỉa lá.
Mở quang não trò chuyện cùng mọi người đôi chút lại mơ màng ngủ mất.
Một tháng qua quả thật đã cướp hết sức lực của cậu.
Sáng hôm nay, bọn họ có hẹn tại quảng trường trung tâm.
Khi Anzasil và Tư Niên đến Chiến Lang vẫn chưa lại.
Tư Niên nhìn Mục và Keiran đang ngồi trên ghế đùa giỡn mấy con sóc béo đang xin ăn bên đường cũng vui vẻ đi qua.
Đến khi lần thứ hai Edric liên lạc, Chiến Lang mới đến nơi.
Chiến Lang có vẻ đi rất vội, nhưng hơi thở không hề gấp gáp:
“ Xin lỗi xin lỗi, tôi đến trễ quá”
Keiran cười cười ra vẻ oán trách nói:
“Quý ngài bận rộn bận rộn đến thế sao?”
Chiến Lang cũng không giận hờn gì:
“Khi nào cậu có gia đình, có con nhỏ thì sẽ hiểu được thôi”
Sáu con người còn lại không ai còn tư cách nói vào nữa.
Bọn họ cũng không nán lại quảng trường quá lâu.
Địa điểm họ muốn đến là một trung tâm thực tế ảo.
Nơi này là sản nghiệp nhà của Edric, nên vào chẳng mất nguyên tinh.
Theo Tư Niên, nơi này như một nhà game lớn, với đủ trò chơi.
Bọn họ đầu tiên phải đi kiểm tra tố chất thân thể.
Chỉ số của Anzasil nhìn chung vẫn là cao nhất.
Những người còn lại mỗi người một lợi thế.
Chiến Lang vừa làm xong kiểm tra, đi qua nhìn chỉ số của Anzasil liền cau mày:
“ Cấp sáu đỉnh cấp đến thế rồi, vẫn không thể đột phá cấp bảy sao?”
Anzasil lắn đầu:
“ Có một khoảng cách nào đó rất mơ hồ nhưng vẫn mãi không thể vượt qua”
Edric an ủi:
“ Không cần gấp gáp đâu, nếu bây giờ cậu đạt cấp bảy thì cậu sẽ trở thành người thứ tư đạt cấp bảy trước năm mươi tuổi đấy”
Anzasil cũng không phải thật sự lo lắng, nên cũng chỉ bâng quơ vài câu liền qua.
Anzasil dẫn Tư Niên đi thử vài loại máy.
Tư Niên thích nhất trò bắn quái vật.
Anzasil chỉ hướng dẫn đôi chút, Tư Niên đã thành tạo điều khiển tàu bay tránh thiên thạch bắt quái vật.
Anzasil bồi Tư Niên chơi một lúc lâu, sau đó lại gợi ý mọi người chơi đối kháng.
Edric, Anzasil, Mục là một đội
Những người còn lại một đội.
Dù Chiến Lang đã cố gắng gồng gánh hết mức nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi.
Anzasil quá hiểu Tư Niên, Edric quá hiểu Keiran, nhưng không hề nhân nhượng.
Yeltai không không ngờ mình lại thua Mục nhiều đến thế, uống vội một ngụm nước liền đi qua hỏi thăm:
“ Cậu không hề ngại hệ phong sao?”
Mục cười cười:
“ Tôi không giống hệ hỏa khác đâu, tôi chỉ ngại hệ thủy”
Chiến Lang cuối cùng cũng nhìn ra vấn:
“ Chúng ta không thắng nổi cũng không oan, năm hệ cơ bản họ chỉ thiếu mỗi hệ kim”
Anzasil không phục:
“ Tôi chỉ dùng hệ phong”
Họ lại ồn ào một lúc lâu.
Cuối cùng Anzasil và Chiến Lang lại chốt được một ngày chiến đấu.
Khi rời khỏi khu thực tế ảo cũng đã là chiều.
Tư Niên rủ mọi người đi mua một ít nguyên liệu, đêm nay liền mở tiệc, dù chưa biết bọn họ có đậu hay không.
Tất nhiên là ai cũng hưởng ứng.
Sau khi bàn bạc Edric sẽ đón em gái mình qua
Nhà Tư Niên và Anzasil hơi nhỏ, phía dưới tiệm bánh vẫn còn mở, nên Anzasil sẽ về nhà lấy vài dụng cụ bếp thích hợp, bọn họ sẽ tổ chức tiệc tại nhà của Chiến Lang.
Vợ của Chiến Lang là một cô gái nhỏ người.
Dù không phải lần đầu gặp, nhưng Tư Niên vẫn bị ấn tưởng bởi sự dịu dàng của cô ấy.
Cô ấy khá nhút nhát.
Tư Niên cảm thấy Chiến Lang nói gì cô ấy đều vâng vâng, dạ dạ nghe theo.
Chiến Lang ở nhà cũng rất chuyên quyền, vừa nhìn vào đã biết hắn là người có tiếng nói nhất.
Chiến Hoài rất thích Tư Niên, bám theo cậu hỏi chuyện rất nhiều.
Chỉ đến khi Anzasil ôm bé lại, cho bé một chiếc bánh ngọt, bé mới ngoan ngoãn đi chơi mô hình.